Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá
Chương 32
Nghe vậy, Tạ Anh Tư lâng lâng phiêu bồng, quay đầu, giấu đi nụ cười ngọt như mật trên môi, rồi lại một lần nữa quay sang, lúc này cô lại trở về với một Tạ Anh Tư “trong ngoài bất nhất”, “Này, định cái gì mà định? Ngọc nữ chúng tôi dễ định như thế sao? Anh ra ngoài mà nghe ngóng thử xem, chúng tôi có giá như thế nào…” Một khi đã dính đến đường, thì đuôi cong lên trời, Tạ Anh Tư quyết định trước khi đồng ý phải ra vẻ chảnh đã.
Mặc dù anh quyết định chọn cô, có điều cô vẫn phải ra vẻ, ra oai sang chảnh mới được. Nhớ thời tuổi trẻ bồng bột, cô đã làm một chuyện xuẩn ngốc dở khóc dở cười, sau khi bị mẹ xoắn tai mấy cái, mắng cô “ngu ngốc” mấy lần, bà cũng đành bó tay. Nhưng điều kỳ lạ là, người cha luôn có tác phong mềm mỏng lại bắt cô đội bàn cờ cả ngày trời một cách nghiêm khắc hiếm thấy, khi mắt cô gần biến thành mắt một con gà chọi, cha mới ý tứ sâu xa nói với cô rằng, “Con gái ngoan àvĩ nhân dạy rằng, bất kỳ việc gì cũng phải giành quyền chủ động. Câu này thực sự quá đúng rồi, con phải học cha đây này…”
Bị đội bàn cờ đến ngây người ra, lúc đó cô đã đáp lại rằng, “Cha, cha lừa con ít thôi, sao nhìn thế nào con cũng thấy là cha bị động trước mẹ con, học cha, chẳng phải con sẽ bị động chịu ăn đòn sao?”
“Ha ha, sao ta lại sinh ra cái đồ ngốc như con thế này? Phải thông qua hiện tượng mà nhìn bản chất, hiểu không? Hơn nữa, trước khi ta và mẹ con kết hôn, là mẹ con bị động, nếu không phải lúc đó cha giành quyền chủ động, thì có thể sinh ra cái đồ ngốc như con không? Có phải không nào?” Cha cô trừng mắt nhìn, rồi đột nhiên lại dịu xuống cười một cách thần bí, trông rất đắc ý, “Bên cạnh đó, làm đàn ông mà, ban ngày thì bị động, nhưng buổi tối chủ động là ổn rồi! Cái này được gọi là tấn công và phòng thủ, để giải quyết vấn đề một cách dễ dàng con ạ.” Sau khi tiếp nhận ánh mắt như hiểu mà không phải hiểu của cô, vẻ mặt cha bỗng có chút mất tự nhiên, ông hắng giọng, “Nói chung, con gái ngoan nghe cho rõ đây, tất cả mọi chuyện đều phải giành quyền chủ động, không giành được quyền chủ động thì cũng phải khoa trương danh tiếng, có thể dọa được ai thì cứ dọa, con đã hiểu chưa?”
Học đến tám phần may mắn của cha, Tạ Anh Tư quyết tâm dùng chân lý kinh nghiệm thực tiễn, vuốt vuốt làn tóc rối trong gió, duy trì uy nghi nữ vương, “Nào, hoàn cảnh gia đình, tài khoản ngân hàng, các mối quan hệ yêu đương trong quá khứ, có con riêng hay không, tất cả đều báo cáo cho tôi.” Khí thế tràn đầy và mớ tóc cô thì đã rối bù.
Dưới ánh trăng, trước những nhành hoa, Chu Minh im lặng đánh giá vẻ mặt cao ngạo, ánh mắt không ngừng né tránh của vị nữ vương bên cửa sổ.
Anh cúi đầu cười sảng khoái, rồi đưa tay lên gãi cằm, ánh mắt dí dỏm bay về hướng bầu trời đêm, ánh trăng soi sáng như gương, tâm trạng anh cũng sáng như vậy. Sau một hồi hư trương, anh quay đầu lại nhìn người con gái ở cửa sổ phòng kế bên, không nằm ngoài dự đoán, ánh mắt cô hơi hoang mang nhưng cằm vẫn ngẩng cao. Thật là một người con gái thú vị, anh đã bắt đầu chờ đợi cuộc sống tương lai sắp tới rồi.
Thành công trong việc đẩy bầu không khí lên cao đến cực điểm, để sớm có thể kéo giai nhân vào lòng, Chu Minh quyết định tối nay tạm thời phối hợp với dáng vẻ ngông nghênh nữ vương của cô, ngoan ngoãn làm một kẻ ái mộ quỳ dưới chân nàng. Anh nheo mắt cười, “Được rồi, ngọc nữ nghe đây!
Tại hạ nhà có cha mẹ già, đều làm nghề dạy học, bởi quản lý tiền bạc theo đường lối cần cù tiết kiệm, vì vậy tài khoản ngân hàng e là có thể khiến em hài lòng…”
Cô gái trẻ hắng giọng làm gián đoạn lời anh, “Cần cù tiết kiệm? Nhìn mấy bộ vest đó của anh kìa, sau này không cho phép mua nữa.” Vung tay phất phất, vai diễn nữ quản gia của cô nhập vai hơi nhanh, quên mất rằng bây giờ, kẻ ra sức e lệ chính là cô, “Cái sau mới quan trọng, nhanh, trung thực một chút…”
Chu Minh dở khóc dở cười, phối hợp với sự hướng dẫn chỉ bảo của quản giáo Tạ, giơ tay lên ra vẻ thẳng thắn, “Báo cáo, tôi đã yêu hai lần, tạm thời không có con riêng lưu lạc bên ngoài, nếu quản giáo Tạ bằng lòng, chúng ta có thể sinh trước một đứa cho vui.”
Tạ Anh Tư bị vẻ tinh nghịch của người đàn ông cửa sổ phòng kế bên làm cho phì cười, cô và anh ngập tràn tiếng cười như trẻ thơ, dưới ánh trăng phiêu bồng tạo nên một dư vị dịu đẹp. Dấu tích nụ cười còn lưu lại mãi, cô bẽn lẽn, “Hoang dâm… ha ha, điều kiện này miễn cưỡng cho qua vậy, có điều xét tới việc không phải là trai tân, tối nay bản cô nương còn phải suy nghĩ một lát, ngày mai đợi câu trả lời.” Khẽ vẫy vẫy tay, trước khi nữ vương cao ngạo nho nhã rút lui, còn lẩm bẩm với cái giọng chỉ để mình Chu Minh nghe thấy, “Ái dà, thật là tủi thân cho ngọc nữ quá!”
Trong bóng tối phía trước giường, cô gái trẻ che miệng đưa tay tạo thành hình chữ V, hàm răng trắng sáng lấp lánh. Ở gian phòng kế bên, người đàn ông đứng đối diện cùng chiếc cửa sổ, nụ cười cũng vui vẻ không dứt. Trên con sông nhỏ, sóng xuân dưới ánh đêm lóng lánh, nhưng sóng nước đã bắt đầu nhấp nhô rồi.
Đêm đó, Tạ Anh Tư giống như chiếc phao dập dềnh trên mặt biển, vừa băn khoăn, do dự, vừa hân hoan, hứng khởi, nhưng nhiều hơn cả chính là chờ đợi mặt trời ngày mai nhô lên khỏi mặt nước. Tên gọi của mặt trời khi ló rạng đó chính là tình yêu.
Sáng sớm tinh mơ cả thị trấn cổ bị đánh thức bởi tiếng gà gáy vang, khói bếp cuộn lên bầu trời, là làn khói nhẹ chỉ nông thôn mới có. Do tối qua hưng phấn quá nên ngủ muộn, khi Tạ Anh Tư tỉnh dậy đã là chn giờ sáng. Trong tiếng gõ cửa thúc giục của Chu Minh cùng tiếng Trư Đầu, Anh
Tư làm tổ trong nhà tắm, ôm chiếc gương soi rất lâu mới hoảng hốt mở cửa ra ngoài.
Chu Minh thoải mái trong chiếc áo khoác và chiếc quần bò màu xanh, đôi mắt đẹp đẽ của anh nhìn cô không nói gì, uể oải nhưng có chút nóng bỏng. Cô đỏ mặt vừa muốn cúi đầu trốn tránh ánh mắt anh, nhưng nghĩ lại, Tạ Anh Tư là ai cơ chứ? Phóng viên Tạ nổi tiếng khi sợ ai thì sẽ tỏ vẻ ngốc nghếch với người đó, bước lên phía trước vỗ nhẹ vào vai anh mỉm cười nói, “Oa, ông lão, trẻ ra nhiều đó!”
“Ông lão? Tôi nhớ lần đầu gặp tôi, em còn bắt tôi gọi em là chị cơ mà.” Chu Minh rướn mày nhìn Anh Tư.
“Có chuyện như vậy ư? Sao tôi lại quên rồi nhỉ?” Người nào đó bắt đầu lựa chọn “quên lãng”.
Chu Minh tiến lên vò rối mái tóc ngắn vốn chẳng chịu khuất phục của
Tạ Anh Tư, yêu chiều nói với người con gái đầu bù như tổ quạ, “Bỏ đi, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi biết trình độ xỏ lá tuyệt đỉnh của em.” Nói xong, anh dắt Trư Đầu xuống gác.
Hai người họ ăn sáng tại quán ăn đầu cầu với bát cháo trắng, sau đó dắt chó đi dạo quanh mấy cửa tiệm cổ trong thị trấn. Sắc xuân sáng trong vô biên không giới hạn, bầu trời là màu xanh thuần khiết, đám mây bồng bềnh điểm xuyết thêm vào màu xanh. Dưới khung trời quang đãng, đóa hoa xinh đẹp tô điểm cho bức tường rào quanh vườn, cảnh xưa cứ như vậy dần dần mở ra. Đưa mắt nhìn con ngõ dài cổ kính, bạn cứ ngỡ đang hồi ức về quá khứ, hoàn toàn không biết rằng nó đang cùng bạn chờ đợi sự gõ cửa của tương lai.
Thỉnh thoảng có một vài du khách trên đường, Tạ Anh Tư đi bên cạnh
Chu Minh, nhìn đông ngó tây, tưởng nhàn nhã, tự đắc, nhưng thực ra đang suy nghĩ làm cách nào để mở miệng nói câu đó, “Em là người của anh rồi”, à không, “anh là người của em rồi”. Nhưng cha cô đã dặn đi dặn lại rằng, bất kỳ chuyện gì cũng phải giành quyền chủ động, bây giờ cô mà hét lên như sói đói vồ dê, “em là người của anh rồi”, hừ không phải, là
“anh là người của em rồi”, vậy chẳng phải cô bị động chịu đòn sao?
Đi vào một con ngõ vắng người, trong lúc tâm thần đang do dự, con đường lát đá xanh gồ ghề, không bằng phẳng khiến Tạ Anh Tư vấp chân, khi cô sắp ngã bò xuống đất, đột nhiên xuất hiện một đôi tay kéo cô tránh bị một phen mất mặt.
Chu Minh khẽ chau mày, kéo Tạ Anh Tứ đang chao đảo về sát bên mình, sau đó dắt tay cô một cách vô cùng tự nhiên.
Tạ Anh Tư định thần lại, vừa định nói câu cám ơn thì ngạc nhiên thấy lòng bàn tay mình đã bị nắm chặt. Trong khoảnh khắc tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, Anh Tư há hốc miệng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người, chẳng biết phải làm sao. Ngước lên nhìn Chu Minh, anh liền nói:
“Khép miệng lại, nước dãi sắp nhỏ xuống rồi!”
Biết điều ngậm chặt miệng, Tạ Anh Tư liếc thấy tay kia của Chu Minh đang dắt Trư Đầu. Trư Đầu hứng khởi nhìn bọn họ chăm chú, cô vốn độc lập quen rồi, nên quyết định phải kết thúc cảnh này, “Này, em là chó sao?
Dắt cái gì mà dắt?” Thực ra trong lòng cô đang vui ngất trời, chẳng còn cách nào khác, miệng lưỡi nói cứng quen rồi.
Chu Minh than thở, “Kêu cái gì, tay này của em bây giờ ngoài anh ra thì liệu còn ai muốn dắt?”
“Đó là do họ không có mắt.” Chỉ một câu đã bị đoán trúng, Tạ Anh Tư quên việc luôn tỏ rõ sức mạnh, mặt ửng hồng lên vờ nhìn ngắm những lớp tường ngói trắng xám cổ kính, “Bỏ đi, bỏ đi, xét thấy anh cũng được coi là kẻ biết nhìn người, em tạm thời chín bỏ làm mười.” Với bộ mặt bà la sát hung bạo, cô quay sang kề sát Chu Minh, khí thế ngút trời, “Này, họ
Chu kia, sau này anh là người của em rồi, hai ngày sau phải học thuộc tam tòng tứ đức cho em,” Chu Minh mỉm cười, nụ cười lại mang gai, “Không thuộc thì sao?”
“Cái đó dễ thôi, Tạ Anh Tư em có một ưu điểm rất giỏi, đó chính là xuống tay không nể tình. Nếu anh không đọc thuộc, em sẽ loan tin chuyện trước đây anh bức hại em, sau đó mưu đồ gây rối, muốn hủy hoại một bông hoa ngọc nữ là em đây.”
“Chờ chút, tôi còn chưa bắt đầu hủy hoại đấy! Ừm, tôi biết em vội, có điều chúng ta vẫn nên tiến từng bước được không.”
“Anh, anh… ai… ai thèm vội chứ, là tôi vội hủy hoại anh.”
“Vậy thì càng tốt, tôi mong còn chẳng được. Baby, come on!”
“Chu Minh!!!” Một tiếng sư tử Hà Đông gầm thét, “Anh ngứa đòn rồi có phải không?”
“Ngứa quá, baby, nào, giúp anh gãi một chút đi!”
“Được, anh đợi đấy, tôi sẽ khiến anh thưởng thức mùi vị ngất ngây tiêu hồn.”
Con hẻm vắng vẻ bỗng truyền đến tiếng cười đùa náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa oang oang, vang vọng một góc của thị trấn nhỏ. Ở nơi sâu kín của con hẻm nhỏ, tình yêu như đinh hương đang bay tràn đến, nó thổi đi cát bụi và hiện ra diện mạo chân thực nhất.
Tay trong tay, hai người họ càn quét khắp các con đường, ngõ hẻm của thị trấn cổ. Khi mặt trời lặn, họ cũng dùng xong bữa tối, Tạ Anh Tư đứng bên quán ăn nhỏ, nhìn xung quanh khắp nơi với ánh mắt vô cùng chán ngán, nhìn lướt về hướng chiếc cầu nhỏ hình vòm, hai mắt bỗng sáng lên, hứng khởi kéo Chu Minh lao đi.
“Nhanh, em nghĩ đến một chuyện rất vui. Truy tìm kho báu.” Tạ Anh Tư kéo Chu Minh, Chu Minh lại kéo chú chó nhỏ. Mama cẩu à, ăn xong không nên vận động, cũng không nên kích động thế chứ.
“Có chuyện gì vui?” Chu Minh bị kéo lao lên vòm cầu, đứng trên đó nhìn xuống dòng nước chảy đang róc rách len lỏi qua những ngôi nhà xung quanh. Tìm báu vật? Người con gái này có khi nào bắt anh lặn xuống dòng nước tìm kho báu không? Chu Minh trầm tư, không phải không có khả năng, cô gái vốn thường có tưởng khác người.
Ánh mặt trời màu vàng trong buổi hoàng hôn tỏa trên khuôn mặt trẻ trung của Tạ Anh Tư, tràn đầy sức sống, cô hào hứng ngồi xổm xuống, nhìn qua khe cầu, “Anh qua đây nhìn xem, em nghe người già từng nói, ngày xưa trên những cây cầu cổ, thỉnh thoảng cũng có người đánh rơi tiền vào khe cầu, qua tháng năm, nghe nói vẫn có người móc được những đồng tiền xu có niên đại rất lâu đời. Chúng ta cũng thử tìm xem, không chừng lại có thật đấy!” Khuôn mặt đỏ rực vô cùng hưng phấn, vừa hí hoáy mò tìm.
Chu Minh bị nhiễm cái tính trẻ con của Tạ Anh Tư, cũng xắn tay áo lên, nổi hứng, “Được rồi, thử xem vận may của chúng ta thế nào.”
Cứ như vậy, thị trấn nhỏ dưới ánh chiều tà, trên dòng nước lặng lẽ chảy, hai bóng người trẻ tuổi mải mê tìm kiếm trên chiếc cầu cổ, chú chó nhỏ cũng ngửi ngửi đánh hơi bên cạnh. Sau khi tìm kiếm xong mười tám cây cầu ở thị trấn thì trời cũng sập tối. Lưng mỏi chân đau lục tìm khắp nơi nhưng quả không uổng công, họ đã tìm thấy ba đồng tiền cổ.
Ba đồng tiền xu này, Chu Minh và Tạ Anh Tư mỗi người phát hiện ra một đồng, còn đồng thứ ba do lúc Tạ Anh Tư dắt Trư Đầu đang ngồi xổm trên đất dậy, thì tìm thấy ngay dưới mông Trư Đầu, vì vậy xét đến cùng, đồng thứ ba là do Trư Đầu tìm được. Cầm ba đồng xu kết tinh từ lao động hăng say một cách thích thú, Tạ Anh Tư tưởng tượng chúng đã từng truyền qua biết bao người, sau đó theo năm tháng, chúng lặng lẽ nằm trong khe cầu, bị gió đêm thổi, bị dòng nước xối, bao đôi chân đã từng gần sát bên chúng nhưng lại dần rời xa. Nhưng giờ đây, chúng đã đợi được họ.
Chu Minh nhìn Tạ Anh Tư cười tươi như hoa, “Đang nghĩ gì thế?”
Tạ Anh Tư ngẩng đầu, đáp “Đang nghĩ ba đồng xu này có duyên với chúng ta thật.”
Chu Minh nhìn lên bầu trời đêm, cảnh trăng loang lổ, gật đầu, “Nói không chừng chúng đã đợi chúng ta rất nhiều năm rồi!” rồi lại cúi đầu đối diện với con mắt ngời sáng như sao biết nói của Anh Tư, từ đáy lòng không kìm được dâng trào một thứ xúc cảm không nói được thành tên.
Tạ Anh Tư chau mày suy nghĩ, sau đó đánh mắt nhìn Chu Minh, rồi lại nhìn Trư Đầu, cuối cùng tập trung vào đồng tiền xu trong tay, đột nhiên
ôm lấy vai Chu Minh, vẻ mặt tinh nghịch, “Anh yêu, anh xem, em có một ý tưởng. Tuy có hơi quê một chút, nhưng anh đã quyết định theo em rồi, cũng nên thuận theo ý tưởng quê mùa đó của em.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
89 chương
36 chương
10 chương
101 chương
57 chương
67 chương