Em Là Đôi Cánh Của Anh
Chương 14
Từ trong nhà hàng bước ra, họ tình cờ gặp Hàn Thiếu Khanh. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, Kiều Ưu Ưu không tin anh ta không cảm thấy lạnh trong cái gió rét tháng chạp của Bắc Kinh lúc này.
“Ưu Ưu, trưởng phòng Tống. Thật tình cờ!”
Tống Tử
Đồng lịch sự đáp lại, “chào giám đốc Hàn.”
“Hai người đã ăn chưa?”
“Chúng tôi ăn rồi, đang chuẩn bị về.” Không khách sáo như Tống Tử Đồng, Kiều Ưu Ưu thẳng thắn trả lời, giọng nói cũng không mấy thân thiện. Hàn Thiếu Khanh là loại người nhỏ mọn, có tí chuyện cỏn con mà cũng kể lại với Tần Niệm, cô ghét nhất là loại người hay đưa chuyện.
Hàn
Thiếu Khanh cười nhẹ: “Ưu Ưu vẫn còn giận tôi phải không? Hôm nào tôi mời cô ăn cơm, coi như chuộc tội, được không?”
Trử Tư đứng bên xe của Kiều Ưu Ưu một lúc lâu, đợi Kiều Ưu Ưu cho đi nhờ về nhà, đợi lâu lắm mới thấy người ra nhưng lại bị chặn lại. Dưới ánh đèn, Trử Tư quan sát
Hàn Thiếu Khanh, suy nghĩ một chút rồi anh tiến lại phía họ.
“Chị ba, em không đi xe tới, chị đưa em về nhé?” Người vẫn chưa bước đến nơi, Trử Tư đã cao giọng hét to, chỉ lo người khác không biết Kiều Ưu Ưu là chị dâu của anh.
Tống Tử
Đồng bị gạt sang một bên, Trử Tư cười hì hì tới bắt tay chào hỏi Hàn Thiếu
Khanh.
Kiều Ưu
Ưu vốn dĩ rất thích những việc kiểu như người khác làm gì mình cũng làm theo.
Tuy miệng cô thì cằn nhằn nói Trử Tư là một rắc rối lớn, nhưng bước chân cô thì lại thoăn thoắt bước đi theo anh.
Kiều Ưu
Ưu lục tìm chìa khóa xe rồi ném cho Trử Tư, còn mình thì tự ngồi lên ghế phụ.
Trử Tư cầm lấy chìa khóa như đỉa phải vôi, làm ra vẻ rất bất an, lẩm bẩm, nói:
“Em vừa uống rượu, em sợ bị chú cảnh sát bắt vào đồn công an.”
Kiều Ưu
Ưu thắt dây an toàn, “vậy thì chú cứ dùng mỹ nhân kế để mê hoặc người ta tha cho mình.”
Trử Tư ngồi vào trong xe, đóng cửa xe rất mạnh, giọng nói cũng không cười đùa như lúc nãy, “Kiều Ưu Ưu, sao chị có thể làm như vậy?”
Trử Tư tức giận, Kiều Ưu Ưu không chắc có phải do cô nghi ngờ giới tính thật của anh nên anh mới tức giận hay không.
Chiếc xe lao nhanh như bay, Kiều Ưu Ưu phản xạ có điều kiện bèn giơ tay phải lên nắm lấy tay nắm trên cửa xe, lo sợ hét lên bắt anh đi chậm lại.
“Đã nói là em uống rượu rồi mà.”
Có đầy đủ lí do nên Kiều Ưu Ưu không thể phản bác lại được.
* * *
Bên ngoài cửa sổ là những dãy đèn neon, khuôn mặt Trử Tư lúc sáng lúc tối, Kiều Ưu
Ưu cảm thấy mình cũng có chút quá đáng, dù sao cậu ta cũng là em chồng mình, lúc nãy còn vừa thanh toán cho cô tiền bữa tối, sao cô có thể làm mất mặt cậu ta như vậy?
“Chú tư
à, những gì chị nói khi nãy chú đừng để bụng nhé!”
“Anh ba nhà em có điểm nào không bằng cái tên Tống Tử Đồng kia?”
“À!”
Chủ đề thay đổi nhanh quá khiến Kiều Ưu Ưu có phần không theo kịp, sau khi hiểu rõ lời của Trử Tư, Kiều Ưu Ưu bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này. Có điểm nào không bằng?
Cô chưa từng so sánh, nhưng vì sao lại phải đặt họ ở cạnh nhau để so sánh?
“Còn cái tên Hàn Thiếu Khanh đấy nữa, sao anh ta cười với chị mà tươi như hoa thế?”
“Tươi như hoa?” Kiều Ưu Ưu lẩm nhẩm lặp lại, đột nhiên cô cao giọng hét lên: “Chú Tư chú có ý gì vậy? Chú cho là tôi đang cắm sừng anh ba chú sao? Mà không chỉ cắm một sừng mà tận hai sừng! Có em nào như chú không?”
“Chị cáu cái gì chứ? Chỉ là em nghi ngờ thế, chứ em có nói thế đâu. Trước đây sao chị lại thích Tống Tử Đồng? So với anh trai em thì thật kém xa! Còn cái tên Hàn
Thiếu Khanh, miễn cưỡng thì có thể so sánh một chút với anh trai em, chị để ý một chút cũng là chuyện bình thường, nên em mới càng không hiểu.”
“Làm gì?”
“Tôi bảo chú dừng xe lại!”
“Không được, phải đưa em về nhà đã” Trử Tư cứng đầu nói. Thế nhưng Kiều Ưu Ưu không thèm quan tâm, cô nhấc chân đá Trử Tư một cái rất mạnh, đau tới mức khiến cho
Trử Tư há hốc miệng, nhưng tốc độ xe vẫn chưa giảm, chiếc xe vượt đèn đỏ phi như tên bắn về nhà, điều đáng ngạc nhiên là đã biến chiếc xe Volvo mạnh mẽ trở thành xe đua, tạo ra một vệt khói dài trên con đường vắng người.
Đến cửa nhà, Kiều Ưu Ưu chạy tới cái cây lớn nôn thốc nôn tháo, cả bữa ăn đồ Tây hôm nay thế là đi ra hết. Trử Tư vỗ vào lưng Kiều Ưu Ưu, miệng vẫn không ngừng lải nhải: “Thật là đáng tiếc, đồ ăn đắt như vậy, chưa đi vào dạ dày đã bị nôn ra hết rồi.”
Kiều Ưu
Ưu nôn sạch hết tất cả rồi lảo đảo đứng lên, trong mắt vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt, ngón tay chỉ thẳng vào mũi Trử Tư, nói: “Việc hôm nay tôi nhớ rồi đấy, cậu dám làm trò này với tôi, tôi sẽ vùi cậu vào đống phân cho cậu chết thối thì thôi.”
Trử Tư nghiêng đầu, nhún vai, “tùy chị thôi.”
* * *
Bà Trử nhìn thấy Kiều Ưu Ưu như vậy, tháo kính xuống đứng lên, “sao lại về nhà giờ này?”
Kiều Ưu
Ưu mắt đẫm nước bước nhanh tới bên bà Trử nói: “Mẹ, mẹ phân xử giúp con đi.”
Bà Trử lo lắng, hai đứa nó chẳng nhẽ lại cãi nhau? Bà kéo Kiều Ưu Ưu ngồi xuống ghế dịu giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tối nay con thấy Trử Tư và một cô gái đi ăn cơm với nhau, thấy vậy dĩ nhiên là con rất vui, con định tối về nhà kể cho mẹ nghe, nhưng Trử Tư lại đề phòng con như đề phòng trộm vậy, chú ấy không muốn con nói với mẹ, còn lái xe của con như lái xe đua ý, làm cho ruột gan con lộn tung lên, vừa mới đứng trước cửa nhà nôn hết cả.”
Trử Tư vừa bước một chân vào phòng khách liền bị ánh mắt hình viên đạn của bà Trử liếc nhìn, anh không dám lên tiếng mà chỉ cúi đầu đi nép vào bên tường.
“Ngày mai con đưa cô gái đó về đây cho mẹ xem mặt!”
“Không phải là con dâu mẹ thì dẫn về đây làm gì cho mất công!”
Bà Trử tức giận, đập ghế đứng lên, chỉ vào Trử Tư nói: “Không phải con dâu thì cũng phải dẫn về đây! Hai chân con như lắp hỏa tiễn vậy, suốt ngày chỉ biết chạy lung tung khắp nơi, chỉ biết đi gây chuyện xằng bậy, một người đàn ông trưởng thành dẫn bạn gái về nhà gặp bố mẹ thì có làm sao?”
Kiều Ưu
Ưu ngồi trên ghế sofa dụi dụi mắt, bộ dạng rút gươm giương cung, cô nên an ủi bà chứ không ngọn lửa này có thể sẽ lan sang cả người cô.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, chú tư chắc cũng chỉ muốn lựa chọn cho thật chính xác rồi mới dẫn người ta về. Tối nay con ngủ ở đây được không? Con mệt quá, không muốn lái xe về.”
Bà Trử trừng mắt nhìn Trử Tư, Trử Tư đút tay vào túi quần không nói năng gì.
“Để dì
Trương dọn dẹp phòng cho con, thay ga trải giường mới. Hôm nay lạ nhỉ, lại muốn ngủ ở nhà?” Bà Trử cầm quyển sách bị vứt trên ghế lên, quay người về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Trử Tư nói bằng khẩu hình: “Hòa nhau.”
“Hòa chú nhé!”
“Em không!”
* * *
Bật đèn ngủ lên, Kiều Ưu Ưu nhìn chằm chằm lên trần nhà mờ sáng. Chỉ trừ hai hôm sau khi kết hôn, cô chưa bao giờ ở lại nhà họ Trử ngủ qua đêm, đêm nay nằm ở đây đến cô cũng cảm thấy lạ. Căn phòng này là của Trử Tụng, từ ngày đi nhập ngũ, anh hầu như chẳng ngủ ở đây.
Khi kết hôn họ quá vội vã nên phòng tân hôn cũng là căn phòng hiện tại. Ngày nhận giấy đăng kí kết hôn, cả gia đình tập trung ăn uống tại đây. Sau bữa cơm, ông Trử giữ họ ở lại nghỉ vài hôm, Trử Tụng không từ chối, Kiều Ưu Ưu cũng chỉ còn biết nghe theo. Một chiếc giường với hai con người, chiếc chăn cũng được phân đôi, họ tự ôm chăn ngủ, không có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng nói chuyện với nhau.
Kiều Ưu Ưu tuy đã kết hôn với Trử Tụng nhưng trong trái tim cô lại có một rào rản chưa thể vượt qua, căn bản là chưa thể đón nhận Trử Tụng, còn về phía Trử
Tụng, anh lại làm bộ mặt như đưa đám, lạnh lùng như có thể đóng thành băng.
Kiều Ưu
Ưu trở mình, nhìn lên đèn ngủ màu vàng, tới khi trước mặt cô là một mảng trắng xóa, mắt cô cay xè, nước mắt gần trào ra thì mới nhắm mắt lại và tắt đèn. Trong căn phòng này chỉ có kí ức của một đêm duy nhất, nhưng nó lại chẳng tốt đẹp gì.
Tuy không có cãi vã, càng không có gây lộn, nhưng có lẽ nếu có gây lộn thì sẽ vui hơn.
Lần đó sau khi Trử Tụng rời đi, bọn họ hơn nửa năm không liên lạc với nhau. Mà đây lại là vợ chồng mới cưới, nửa năm không gọi điện, không tin nhắn, nói ra thì ai tin?! Ngay cả bản thân Kiều Ưu Ưu cũng chẳng tin! Từ trước tới nay, cô và Trử
Tụng như anh em, trước khi cưới, thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại buôn chuyện với nhau, nhưng sau khi cưới lại xa cách hơn. Có lẽ họ nhất thời chưa thể thích
ứng với sự thay đổi của mối quan hệ này, từ anh em chuyển sang vợ chồng, hoàn toàn không có giai đoạn trung gian, đây có lẽ là sự chuyển biến cứng nhắc nhất trên thế giới này.
Nằm trên giường của Trử Tụng, đặt tay lên chiếc khăn trải giường trống trải, Kiều
Ưu Ưu thừa nhận cô đang nhớ Trử Tụng, thực sự rất nhớ.
* * *
Tối thứ sáu, Kiều Ưu Ưu nhận được thông báo thu xếp hành lí, tám giờ sáng thứ bảy xuất phát đúng giờ.
“Đi đâu vậy mẹ?”
“Ngày mai con sẽ biết.”
“Mẹ đừng thế mà, ít nhất cũng phải cho con biết đi về hướng Nam hay hướng Bắc chứ?
Ra nước ngoài hay ở trong nước?”
“Hướng Bắc, trong nước, cảnh đẹp của Tổ quốc con đã đi hết chưa? Chỉ biết chạy ra nước ngoài, nước ngoài có gì hay chứ? Toàn nói xì xà xì xồ, đến một chữ mẹ cũng không hiểu!”
Kiều Ưu
Ưu chống tay lên trên thảm, dùng tay chống người lên nói: “Mẹ thật biết đùa, hồi mẹ còn dạy tiếng Pháp, con đến 123 cũng chẳng biết.”
“Mẹ quên rồi, không được sao?”
“Được!
Mẹ xem, trời mùa đông thế này đi đâu không đi lại đi lên hướng Bắc, Bắc Kinh đã đủ lạnh lắm rồi, đây chẳng phải là tự làm khổ mình sao?”
“Hướng
Bắc thì làm sao? Trong thơ chẳng phải có nói “Phong cảnh phương Bắc; nghìn dặm băng điêu; vạn dặm tuyết bay” sao?”
Kiều Ưu
Ưu cảm thấy tối nay bà Kiều vô cùng hưng phấn, hơn nữa còn có chút hơi quá, lại còn ngâm thơ, cũng may còn chưa tới mức hứng lên kéo cô cùng “làm thơ đối đáp.”
* * *
Sáng sớm ngày thứ bảy, hai bà mẹ đã tập hợp lại, Kiều Ưu Ưu mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy hai người đàn bà sáu mươi tuổi ăn mặc rực rỡ, tinh thần phấn chấn ở trước cửa, mí mắt bên phải của cô không ngừng rung lên.
“Mẹ...”
Hơn nữa còn là hai bà mẹ. Cô luôn cảm thấy chuyến du lịch này có gì đó kì lạ nhưng mặt khác cô cũng lười không muốn nghĩ thêm, bây giờ thì cô cũng có phần thông suốt rồi. Đi về hướng Bắc, chẳng phải tới nơi nào khác mà chính là nơi
Trử Tụng đang đóng quân? Kiều Ưu Ưu còn ngây thơ cho rằng bà Trử mẹ cô muốn đi xem “thế giới băng tuyết” cơ đấy.
Mọi người đều giấu không nói cho cô biết, có phải là sợ cô không đồng ý? Hay là sợ cô trốn đi mất? Lẽ nào nhân phẩm của cô lại tệ hại đến mức đó sao? Cô tự cho rằng mình cũng không vô lí tới mức bỏ nhà ra đi chỉ vì không muốn đi thăm người chồng đang đóng quân xa nhà.
Còn Trử
Tụng thì sao? Anh ấy có biết chuyện này không? Hoặc là anh biết nhưng cũng không nuôi hi vọng, không cho rằng cô sẽ tới thăm anh?
Kiều Ưu
Ưu tuy rất nhớ anh, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ tới doanh trại thăm anh, cô biết anh rất bận, tới nơi cũng có khi không được gặp. Một năm anh phần lớn thời gian là không ở trong doanh trại, có quá nhiều việc ràng buộc anh, Kiều Ưu Ưu đã sớm quen với chuyện anh chủ động gọi cho cô thông báo tình hình gần đây, kể vài câu chuyện vui chọc cho cô cười.
“Đừng có ngẩn ra như thế, mau sắp xếp quần áo, xe đang đợi dưới lầu rồi.”
Kiều Ưu
Ưu ngoan ngoãn về phòng, thay quần áo rồi kéo va li đi ra. Cô đang nghĩ không biết có cần mang cho Trử Tụng cái gì không, nhưng cô ngu ngốc nhận ra rằng: Bản thân cô lại không biết Trử Tụng thích ăn gì, thích cái gì.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
43 chương
116 chương
137 chương
24 chương
27 chương