Em là định mệnh của đời anh 2

Chương 78 : bá chủ hắc đạo.

Tại phòng tổng tài của công ty giải trí Ngôi Sao Sáng, Tràn Hạo ngồi uy nghiêm trên ghế sau bàn làm việc của mình. Tạ Chánh và Phó Cảnh cung kính đứng trước mặt của anh. “Chuyện lần trước ngươi làm rất tốt.” Tràn Hạo nhìn Phó Cảnh khen ngợi, chỉ cần nghĩ đến việc tên tạt acids kia có thể làm tổn thương đến Gia Duyên, là trong lòng Tràn Hạo đã cuồng cuộng lên cơn thịnh nộ. “Chủ nhân, Doãn Kỳ báo tin hai tuần nữa Sở Hương sẽ từ Italy trở về Thành Phố S.” Trong lòng Phó Cảnh cảm giác thấp thỏm không yên khi anh cung kính báo cáo lại những gì Doãn Kỳ mới điều tra được. Tuy sợ hãi trong lòng nhưng Phó Cảnh không thể che giấu được ánh mắt hiếu kỳ của mình, lén lúc nhìn vào khuôn mặt nguy hiểm của Tràn Hạo. Bàn tay đang đặt trên bàn của Tràn Hạo đột nhiên làm động tác gõ gõ, mấy ngón tay thon dài của anh liên tục nhịp nhàng theo thiết tấu. Tràn Hạo đang trầm ngâm trong suy nghĩ của riêng mình, Tạ Chánh và Phó Cảnh đứng im lặng trước mặt của anh, hai người không dám lên tiếng hỏi thêm điều gì, họ chỉ sợ lời nói của mình sẽ làm Tràn Hạo điên tiết lên. Mark đã cảnh cáo họ, Sở Hương chính là cấm kỵ của Tràn Hạo, nên có việc gì liên quan đến Sở Hương không ai muốn nói cho Tràn Hạo biết, vì sợ anh sẽ đem họ ra làm bia trút giận. Không khí trong phòng đột nhiên lâm vào trạng thái bế tắc, Tạ Chánh và Phó Cảnh thở cũng không dám thở mạnh, họ sợ làm kinh động đến Tràn Hạo. Đột nhiên những ngón tay thon dài của anh đang nhịp nhịp chợt ngừng hẳn lại, bàn tay anh thản nhiên đập mạnh lên bàn. “Bang.......... Tốt! rốt cuộc cũng đã trở về rồi.” Khuôn mặt yêu nghiệt, ánh mắt thâm thúy với đôi môi mỏng đầy sự nguy hiểm của anh nhếch lên thành một nụ cười bí hiểm. Tạ Chánh nhìn Phó Cảnh bằng ánh mắt khó hiểu, hai người thật sự không thể nào hiểu được trong lòng Tràn Hạo đang tín toán điều gì. “Tuyệt đối không để Sở Hương gặp mặt Duyên Nhi. Hiểu chưa!” Tràn Hạo nghiệm mặt nói với giọng thận trọng, anh tuyệt đối không để Gia Duyên vì Sở Hương mà đau lòng. “Dạ, thuộc hạ đã hiểu.” Tạ Chánh và Phó Cảnh đồng thanh lên tiếng, trong lòng hai người thật sự không thể đoán được tâm tư của Tràn Hạo, họ không thể đoán cũng không dám đoán vì họ biết một khi Tràn Hạo tức giận thì sẽ là hiện tượng long trời lỡ đất. “Chuẩn bị xe, tôi cần đến khách Sạn The Palm.” “Dạ thuộc hạ đi ngay.” Tạ Chánh khom người cung kính trước Tràn Hạo rồi cùng Phó Cảnh bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình Tràn Hạo, anh ngồi dựa lưng vào ghế làm việc ánh mắt nhìn thẳng ra bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, tuy hôm nay thời tiết rất lạnh không một tia nắng, nhưng bầu trời thật trông suốt tươi mát. Ánh mắt uyên thâm của Tràn Hạo hiện lên nhiều nỗi ưu tư, trong lòng anh đang rối rắm về rất nhiều chuyện. Suy nghĩ một lúc Tràn Hạo ngồi thẳng người dậy, anh vươn tay cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho Lôi Lạc Thiên. “Hạo chuyện gì?.” Giọng nói lãnh đạm của Lôi Lạc Thiên vang lên trong điện thoại. “Một tiếng sau gặp mặt tại khách sạn của tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Tràn Hạo cất giọng trầm trầm mang theo nhiều điều khó giải bài làm cho Lôi Lạc Thiên hơi kinh ngạc trong lòng, từ lúc nào mà Tràn Hạo lại trở nên một người thâm sâu đến như vậy. “Được.” Lôi Lạc Thiên chỉ nói đơn giản một chữ rồi cúp máy, Tràn Hạo buông cái điện thoại trong tay của mình xuống, cặp mắt sâu xa tinh tế của anh nhìn vào tấm hình của ba mình. 5 giờ chiều Tràn Hạo trên người mặc áo sơ mi màu xanh, áo vest được anh cởi ra tùy tiện máng lên ghế ngồi của mình, anh đến sớm ngồi sẳn tại một cái bàn bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài phong cảnh tuyệt đẹp xa hoa nhưng lại vô cùng nhộn nhịp của Thành Phố S. Từ ngoài cửa Lôi Lạc Thiên một thân âu phục chỉnh tề, anh bước đi trầm ổn trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh tỏa ra một loại mê hoặc thu hút tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh. Tuy Lôi Lạc Thiên không còn nhúng tay vào giới hắc đạo nhưng khí thế cùng với vẻ oai nghiêm của một lão đại tỏa ra từ trên người anh không hề thua sút trước đây. Có một loại người từ lúc sinh ra đời đã đặc sẳn số phận của họ phải ăn trên ngồi trước, là một thủ lĩnh thống lĩnh hàng ngàn thuộc hạ. Lôi Lạc Thiên thuộc vào loại người này, tuy anh không còn là một lão đại hắc bang nhưng thuộc hạ trước đây của anh vẫn cung kính và phục tùng mệnh lệnh của anh. Cái danh hiệu Bá chủ hắc đạo này sẽ theo Lôi Lạc Thiên đến ngày anh nhắm mắt xui tay mới thôi. Hiện tại Lôi Lạc Thiên đang khuếch trương công ty Lôi Thị vào thị trường Mỹ, anh và Đường gia có làm ăn qua lại nên đã mở thêm chi nhánh ở Mỹ. Lôi Lạc Thiên đã giao lại toàn quyền cho Ngạn Hùng, thuộc hạ thân cận của anh cai quản, anh và Lôi Lạc Khánh cũng đã bắt tay mở rộng Lôi Thị qua ngành công nghệ thông tin. Những phần mềm chống virus và lập trịnh chống trộm của Trình Lam phát minh ra được rất nhiều công ty lớn dùng. Lôi Lạc Thiên ung dung đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh của Tràn Hạo, Tề Phong cung kính đứng sau lưng anh. Tràn Hạo khom người tới cầm lấy chai rượu vang Eagle Cabernet Sauvignon, quý giá được sản xuất năm (1992) giá $500,000 đô la một chai, do Tràn Hạo mua được trong buổi đấu giá tự thiện bên Mỹ vào năm ngoái. Tự tay anh rót cho Lôi Lạc Thiên một ly rượu, màu tím sẫm của rượu vang nằm trong ly thủy tinh nhìn thật quyến rũ, như một mỹ nhân đang khiêu gợi chờ người đến thưởng thức. Tràn Hạo tao nhã lắc lắc ly rượư vang trên tay, đến khi chắc lỏng trong ly xoay đều theo động tác của anh, Tràn Hạo mới hài lòng nâng ly rượu lên đến mũi của mình anh nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, mùi thơm nhẹ nhàng của dâu tím từ từ xông thẳng vào mũi của anh. Cảm giác sảng khoái từ ly rượu làm tâm trí của Tràn Hạo tỉnh táo lại, anh đưa ly rượu đến đôi một hấp dẫn của mình hớp một ngụm, cảm giác đắng chát hoà lẫn với vị ngọt từ dâu tím làm Tràn Hạo cảm giác thú vị vô cùng, tâm tình của anh cũng vì vậy trở nên phẳng lặng yên ổn hơn.