Editor: Tiểu Lăng Beta: Nana Trang Rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, bị người đàn ông này dạy dỗ như vậy thì có hơi không cam lòng, sinh ra tâm trạng mâu thuẫn. Tây Mễ nhìn Ứng Khúc Hòa, cảm thấy chàng chó săn trẻ tuổi trước mặt này dường như chính là lão chó săn già che dấu uy nghiêm* trong nhà kia. (* dù bề ngoài bình thường, không có gì lạ nhưng vẫn tạo ra cảm giác uy nghiêm đáng được tôn kính) Ngay cả giọng điệu dạy dỗ cũng giống y xì. Nhớ tới cái quan niệm trọng nam khinh nữ của ông nội, bất kể cô làm cái gì cũng đều sai, đều không được chấp nhận. Lòng Tây Mễ không khỏi tràn ngập uất ức, đáy mắt đè nén sự không cam lòng, nắm chặt tay lại, đột nhiên đứng dậy, trừng mắt anh nói: “Anh nói rất đúng, tôi quá may mắn, quá dễ dàng lấy được số báo danh này, nên không biết trân trọng!” Giọng nữ mềm mại bỗng trở nên kiên cường, tựa như bị đâm phải chỗ đau đớn nào đó. Ánh mắt yếu mềm luôn sợ sệt nhìn anh cũng bỗng trở nên kiên nghị, dường như từ một con thỏ trắng nhỏ biến thành một con nhím đang xù lông vậy. Tây Mễ nắm chặt tay về phòng, để lại hai người Ứng Khúc Hòa và Điềm Giản ngồi dưới giàn nho. Điềm Giản đút một miếng “Tuyết Sơn phi tằm” vào trong miệng, quanh môi dính một vòng kem trắng, thè lưỡi ra liếm liếm. Cô ấy nhìn hướng Tây Mễ rời đi, nháy mắt mấy cái, duỗi một ngón tay ra chọc cùi chỏ Ứng Khúc Hòa, yếu ớt nói: “Lão Khúc, em làm Mễ Mễ giận rồi à?” Ứng Khúc Hòa nhướng mày lên, vẻ mặt vô tội: “Em có nói gì đâu?” Điềm Giản: “Em dữ với Mễ Mễ phải không?” Anh cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Điềm Giản bổ một nhát đao sắc bén: “Lão Ứng nói đúng, em như thế sao tìm được bạn gái chứ, toàn bị em làm cho tức đến bỏ đi thôi.” Cúi đầu xuống lẩm bẩm với điện thoại: “Đáng đời lão xử nam…” “…” Ngực Ứng Khúc Hòa nghẹn ứ máu. Điềm Giản là một cô gái tốt, bị anh cả của anh dạy thành cái đức hạnh này, bị Điềm Hạo cắt chân chó cũng đáng đời. Năm giờ sáng, trời vừa tờ mờ, mưa rơi xuống trấn cổ. Oi bức mấy ngày cuối cùng cũng được trận mưa nhỏ tươi mát này tưới bớt. Tây Mễ mặc áo mưa đi ra khỏi khách sạn, vừa lúc gặp bà chủ ra ngoài mua đồ ăn về, gọi cô lại: “Tây Mễ, em làm gì vậy?” Vì không muốn tóc bị ướt mưa, Tây Mễ kéo sụp mũ áo mưa xuống, thắt chặt dây chun lại, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ cỡ bàn tay. “Em lên núi tìm nguyên liệu nấu ăn cho trận đấu ngày mai.” Bà chủ vội kéo cô vào, chỉ trời, hùng hùng hổ hổ: “Em có bệnh không đó? Mưa lớn như thế mà em lại lên núi? Bà cô lỗ mãng của tôi ơi, em không có não sao?” “…” Ý Tây Mễ đã quyết, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Cô không thể để cho Ứng Khúc Hòa xem thường cô, không thể thua trận đấu để ông nội Tây chế giễu. Cô muốn mọi người biết rõ, nữ cũng có thể làm một đầu bếp giỏi, cũng muốn trở thành một trù thần chân chính được người người kính trọng. Mưa bắn tóe từ trên mái ngói hiên xanh xuống, văng khắp nơi như kim bạc rời chỉ, rơi bộp xuống nền đá xanh, tóe ra vô số bọt nước. Tây Mễ lưng đeo một cái gùi trúc xông vào màn nước, không ai ngăn được. Bà chủ tức giậm chân, dùng giọng địa phương mắng một câu về phía màn mưa: “Bà cô lỗ mãng!! Về đây cho tôi!” Bóng lưng nho nhỏ óng ánh màu xanh kia không hề quay đầu, biết mất trong mưa giăng đầy trời. Xem dự báo thời tiết, tầm sáu giờ mưa sẽ ngừng, không ngờ đường núi lại quanh co lầy lội, khó đi như thế, đến giữa sườn núi đã là tám giờ, nhưng mưa vẫn chưa ngừng. Tây Mễ tìm một cái chòi ở lưng chừng núi để tránh mưa, trên trời mây đen nặng trĩu, gió lạnh gào thét, giữa kẽ mây không hề có một tia sáng. Rõ ràng đã là tám giờ, là lúc mặt trời phải lên cao rồi, vậy mà trời lại trầm như mới sáu giờ. Mưa không chỉ không ngừng, mà thậm chí còn bắt đầu sấm chớp, sét đánh ì ùng. Một tia sét bổ xuống, cả bầu trời sáng ngời, thế mưa to tới tấp, rơi xuống đường núi lầy lội, khiến đường núi vốn khó đi bị quấy thành từng vũng bùn. Nhìn cảnh vật xung quanh, tứ chi Tây Mễ hơi run rẩy, mưa to không ngừng, đường núi gập ghềnh lầy lội, rừng cây u thẳm sau lưng, khiến cô nhớ tới một chuyện từ nhiều năm trước. Từ đó cô đã không dám lên núi một mình nữa. Một cô bé nhiệt tình yêu nấu nướng dốc lòng trở thành một trù thần, đã từng vì một món ngon mà đội mưa theo bà nội lên núi. Nửa đường mưa to như trút nước, bùn lầy đá lớn chặn ngang đường, bà nội và cô bé mười một tuổi bị nhốt trên núi. Ngày đó cũng giống hôm nay. Dự báo thời tiết báo là ngày mưa nhỏ, không ngờ biến thành ngày mưa to nhất trong mấy năm gần đây. Lúc cô bé tỉnh lại trong bệnh viện thì đã hôn mê ba ngày, thân thể bà nội đã lạnh buốt. Nghe thành viên đội cứu hộ tìm được bọn họ nói, bà nội cuộn mình ôm chặt cô, lúc tìm được người đã mất độ ấm, đến tận khi được đẩy vào nhà xác, cơ thể cứng ngắc vẫn giữ nguyên tư thế ôm cháu gái. Từng gốc cây sau lưng bị gió thổi nghiêng trái ngã phải, phát ra tiếng rít gào như dã thú. Hơi lạnh từ dưới chân Tây Mễ truyền lên, khiến cô sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, mặt chôn giữa hai chân không dám nhúc nhích. Ứng Khúc Hòa mặc một bộ áo mưa màu đen, đi dọc theo đường núi duy nhất lên trên, cuối cùng nhìn thấy cô gái nhỏ ở căn chòi ở lưng chừng núi. Ôm chân ngồi dưới đất, mặc áo mưa màu xanh, cuộn mình thành một đống, cả người đang lạnh run. Ứng Khúc Hòa chạy vào chòi, lau nước mưa trên mặt, nước chảy trên người như trút. Cô gái nhỏ dường như không phát hiện anh đã tới, anh từ trên cao nhìn chằm chằm xuống đống xanh óng ánh này, thấy trong cái gùi sau lưng cô có vài vật nhỏ vụn được bọc kín bằng túi nilon, không biết là cái gì. Ứng Khúc Hòa đứng lại, thấy cô gái nhỏ không hề phản ứng, chẳng lẽ ngủ rồi? Nhưng người vẫn đang run rẩy. Ứng Khúc Hòa muốn mở miệng gọi cô, lời đến bên miệng đột nhiên lại không biết nên gọi gì cho phải. Gọi Mễ Mễ như mọi người? Có gần gũi quá không? “Này.” Anh gọi một tiếng. Tây Mễ không hề phản ứng. “Này, tôi nói này…” Anh duỗi một ngón tay ra, chọc nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Về thôi.” Lúc này Tây Mễ run dữ dội hơn. Anh lại dùng ngón tay chọc chọc, thấy cô không phản ứng, dứt khoát ngồi xổm xuống, chọc vào  đầu gối, rồi cánh tay cô… Cuối cùng không nhịn được nữa, kéo mũ áo mưa của cô xuống, vì bị nhiễm tĩnh điện nên mái tóc ngăn ngắn gần như nổ cái bùm trong không khí. Lúc này cô gái mới nhúc nhích, bắt đầu nức nở, trong cổ họng phát ra tiếng hu hu. Tiếng hu hu này là sao? Ứng Khúc Hòa sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, là… khóc ư? Chẳng lẽ tối qua anh thật sự nói hơi quá đáng rồi? Anh nhìn mấy cọng tóc bị nổ trên đỉnh đầu cô gái, không nhịn được đưa tay ra xoa xoa, xúc cảm hơi ráp khiến anh nhất thời không muốn rút tay về, cũng nhân tiện cảm nhận kích cỡ đầu cô. Cái đầu này quả thật là con mẹ nó nhỏ mà. Một tay anh đã phủ hết được rồi. “Được rồi, đừng khóc.” Ứng Khúc Hòa chưa bao giờ cảm thấy mình kiên nhẫn như thế này, nhớ tới anh cả anh, hình như cũng dỗ dành Điềm Giản như vậy. Tự dưng anh thấy hơi cảm khái, dỗ con nhóc Điềm Giản như năm tuổi đó cực kỳ phí công, tuổi cô gái này không nhỏ lắm, có lẽ không tốn công dỗ là bao nhỉ. Không ngờ cô gái vừa ngẩng mặt lên trông thấy anh đã “oa” một tiếng khóc lớn. Gương mặt nhỏ trắng bệch không có chút máu, môi cắn đến bật máu, hai mắt vừa đỏ vừa sưng. Con bà nó, đâu còn là cô gái nhỏ ngoan ngoãn kia nữa, đây rõ là nữ quỷ mà!! Tây Mễ ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Ứng Khúc Hòa, mi tâm nhíu lại, đôi mắt thăm thẳm xinh đẹp luôn lộ ra sự uy nghiêm, khiến cô đột nhiên nhớ tới ông nội. Sau khi bà nội mất, ông nội không còn đối xử tốt với cô như trước nữa, ông nội và các sư huynh đệ đều cho rằng bà nội mất là do lỗi của cô. Tự trách lại chôn chặt trong lòng cô, không chỉ không gỡ bỏ được, còn theo thời gian dần trở nên trầm trọng hơn. Ứng Khúc Hòa hơi bực bội vò rối tóc cô: “Đừng khóc nữa.” Khóc cái lông ấy! Lại nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô. Tây Mễ hít mũi một cái, nước mũi lại chảy ra. Ứng Khúc Hòa không nhìn nổi nữa, lắc đầu thở dài. Lấy khăn tay từ trong túi quần ra, đưa cho cô: “Tự lau đi.” Tây Mễ tiếp lấy khăn từ trong tay anh, xì mũi một cái. Tiếng động này suýt chút nữa khiến Ứng Khúc Hòa phát điên, cô nhóc này lấy khăn tay của anh lau nước mũi! Lau nước mũi… Đàn ông Xử Nữ hơi không nhịn được… Không phải, là hoàn toàn không thể nhịn được… Được rồi, cố nhịn đi, đưa khăn tay qua không phải để cho cô lau nước mũi sao? Lòng Ứng Khúc Hòa chưa bao giờ phong phú như thế này, đứng dậy nhìn nước bùn không ngừng chảy xuống bên ngoài, như một Hoàng Hà nhỏ chảy xiết. Anh nhướng mày nói: “Mau đứng lên, về sớm chút, không biết bao giờ mưa mới ngừng, trên núi không an toàn đâu.” Tây Mễ ngồi dưới đất giật giật, Ứng Khúc Hòa ghét bỏ liếc cô một cái: “Muốn tôi kéo cô lên sao?” “… Tôi, tê chân rồi.” Tiếng Tây Mễ khản đặc. Ứng Khúc Hòa lại ngồi xổm xuống, một tay túm lấy bắp chăn cô, xoa nhẹ, Tây Mễ run bần bật. Anh lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.” Quả nhiên Tây Mễ ngoan ngoãn không động đậy. Lực tay Ứng Khúc Hòa không nhỏ, xoa bắp chân nhức mỏi cho cô. Tây Mễ cắn răng không nhúc nhích, cảm giác thật sự… vô cùng đau. Lúc đứng dậy, Ứng Khúc Hòa vươn tay ra, cô bắt lấy tay anh, hơi dùng sức đứng lên. Ứng Khúc Hòa đi vào trong mưa trước, mưa đã nhỏ dần, bọt nước bắn lên áo mưa màu đen của anh rồi lại trượt xuống dưới. Thân thể đàn ông cao lớn mặc áo mưa màu đen rất có mùi vị, đứng trong mưa tựa như một kiếm khách áo đen cổ đại lạnh lùng nghiêm nghị, đội mũ áo trên đầu, tự nhiên lại thêm phần thần bí. Lúc này Tây Mễ mới hiểu, thì ra một người đàn ông đẹp trai chân chính, không chỉ có giá trị nhan sắc cao chót vót, mà còn phải có khí chất. Có thể mặc một cái áo mưa bình thường mà sinh ra được khí chất kiếm khách thần bí, chắc chẳng còn ai ngoài Ứng Khúc Hòa. Kiếm khách thần bí nghiêng đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn vẫy tay với cô: “Lại mất hồn gì nữa? Chạy ra mau lên.” Cảm giác thần bí nêu trên hoàn toàn vỡ vụn, cô “A” một tiếng, xoa xoa cái mũi đỏ rực, cài mũ áo lên, xông vào trong mưa. Đi xuống đường núi được mấy bước thì mưa ngừng. Bầu trời vừa nãy còn phủ đầy mây đen, giờ đã có một tia nắng xuyên qua. Tây Mễ ngẩng đầu nhìn bầu trời, thò tay giữ chặt áo mưa của Ứng Khúc Hòa: “Anh Ứng, hết mưa rồi, chúng ta có thể lên núi.” Ứng Khúc Hòa nhìn trời, nhớ tới dáng vẻ sợ mất hồn của cô vừa rồi ở chòi, nhìn cô: “Cô chắc chắc muốn lên núi nữa sao?” Cô gật đầu chắc nịch: “Ừ, bà nội nói, nấm dại sau mưa là tươi ngon nhất, dùng mỡ heo, tỏi và lá sen đun nhừ, hương vị cực kỳ tươi ngon.” Cô dừng lại một chút, chợt nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, anh Ứng, sao anh lại lên núi thế?”