Em là chấp niệm của anh

Chương 20 : Vô tình hay hữu ý

"Ôi! Xin lỗi" Hi Văn vừa đụng vào ai đó chưa kịp nhìn người ta đã luôn miệng xin lỗi. Xong cô cúi mặt lên nhìn thì mới kinh ngạc thốt lên: "Giám đốc! Tôi... Tôi xin lỗi" Tử Yên đứng hình vài ba giây, há miệng ngạc nhiên nhìn chàng thanh niên cao to, mặc một bộ veston màu xám đang nhìn cô chứ không phải Hi Văn, người vừa đụng phải anh ta. Gương mặt anh ta thật đẹp, ánh mắt sáng, cặp chân mày rộng, vầng trán cao thông minh và khuôn miệng đang nở một cười thân thiện. Ánh mắt này Tử Yên thấy có vẻ rất quen. "Giám đốc! anh là giám đốc sao?" Tử Yên nhướn mày cố nhớ lạ. Hình như cô đã từng gặp anh ở đâu rồi phải. Hi Văn vội đánh vào mông Tử Yên, ra hiệu đừng có nhìn anh ta chằm chằm như thế. Dù sao thì mình vẫn là nhân viên quèn, gặp giám đốc cũng phải lễ độ một chút. "Không sao" Vị giám đốc trẻ tuổi quay sang nhìn Hi Văn giây lát rồi ngoảnh mặt bước đi chỉ kịp liếc Tử Yên một cái khiến tâm trí cô càng thêm bấn loạn. "Tử Yên! Cô quen giám đốc sao?" Hi Văn thấy thái độ của Tử Yên và giám đốc của mình lạ quá liền nghi ngờ. "Tôi không chắc lắm! Nhưng hình như là đã gặp anh ta ở đâu rồi thì phải" "Hóa ra bọn họ nói cô có chống lưng là thật sao?" Hi Văn cúi xuống tò mò nói khẽ vào tai Tử Yên. "Cô nói nhảm nhí cái gì thế? Cô cũng tin những lời xầm xí của bọn họ sao? Nếu tôi có chống lưng thật thì có để họ sỉ nhục mình như vậy không?" "Ờ há! cái cô Sở Thanh đó trước sau gì cũng có người trừng trị cô ta. Khiếp quá! Ăn hiếp người khác quen rồi. Nếu cô mà có giám đốc chống lưng thật thì tốt biết bao" "Thôi đi! Nhảm nhí quá! Có chống lưng hay không có chống lưng thfi sao chứ? Cứ làm tốt việc của mình là được. Việc của họ đừng có chạm đến" "Hứ! Cô tưởng mình hiền sẽ được yên thân sao? Chỉ cần liên quan đến quyền lợi của cô ta một chút thôi là cô coi như xong đời rồi. Tốt nhất là cô nên nhớ ra đã quen biết với giám đốc cho tôi. Lúc đó chúng ta mới yên được" Tử Yên nghe Hi Văn nói vậy liền bật cười nhìn cô bạn có vẻ như nhút nhát không hiểu sự đời của mình. "Xem ra cô cũng rành dữ lắm. Mỗi tội không dám đứng lên chống lại điều bất bình thôi" "Còn phải nói sao? Bọn họ ai cũng nịnh nọt về phe cô ta. Chỉ có tôi là không thích như vậy nên bị cô lập trong cái phòng thiết kế đó. Tôi đành im lặng chứ không dám làm gì. Nhưng bây giờ có cô rồi, tôi coi như có thêm đồng minh. Mà tôi thấy hình như giám đốc có để ý đến cô đó. Lúc nãy tôi thấy anh ấy nhìn cô có vẻ rất tình tứ" "Trời đất! Cô đang nói bậy cái gì vậy hả? Tôi chẳng mong ước cái gì xa xôi cả. Chỉ mong sao có được công việc kiếm ra tiền nuôi sống mình thôi. Tôi chẳng có ai thân thích ở đây cả..." Giọng Tử Yên bỗng trầm xuống. "Cô không có người thân ở đây thật sao?" "Ừm, tôi ở một nơi xa đến. Không có ai quen biết cả. May mà có cô làm bạn" "ò..." Vậy tối nay đến nhà tôi ăn cơm đi. Tôi chỉ ở cùng với mẹ thôi. Cũng không có gì bất tiện cả. "Tôi có thể sao?" "Được chứ" Hi Văn vỗ vai Tử Yên. Tự dưng cô cảm thấy dễ chịu hẳn. Bước ra khỏi ngôi nhà ngục tù với cuộc hôn nhân vốn dĩ đầy dối trá ấy, biết đâu lại là may mắn với cô. *** "Hi Văn! Muốn ăn gì để tôi mua cho?" Tử Yên khều chân Hi Văn nói khẽ. "Vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa mà" Hi Văn lén lút nhìn Sở Thanh rồi trả lời Tử Yên. Cô có vẻ như rất sợ Sở Thanh. Chỉ cần cô ho một tiếng, Sở Thanh nhìn lại là cô giật bắn người lên rồi. Cô ta chỉ cần thấy ai người trong giờ làm mà tán gẫu không chú ý đến công việc là lại lấy cớ khiển trách, trừ điểm thi đua các kiểu... Vậy nên tốt nhất đừng để lộ sơ hở gì cả. "Cũng sắp đến giờ nghỉ rồi. Cô làm gì mà sợ cô ta dữ vậy? Mình đâu có làm gì sai đâu chứ? Tôi biết có một cửa hàng gà rán rất ngon. Chút nữa tôi ra ngoài mua cho cô nhé" "Sao tự nhiên lại tốt với tôi vậy? Lấy lòng tôi sao?" "Thì trả ơn cô vì buối tối hôm qua đó. Vậy nha, chút nữa đến giờ ăn tôi đi mua" "Ừm! Cảm ơn cô trước nha" "Không có chi mà. Tự nhiên lại khách sáo làm gì chứ" Tử Yên nhìn Hi Văn cười. Tự dưng lòng cũng cảm thấy ấm áp. "Mọi người có muốn đi căng tin ăn gì không? Tôi đãi!" Sở Thanh bất chợt lên tiếng khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngỡ ngàng. "Trưởng phòng hôm nay có gì vui sao?" "Ờ! Cũng có chút việc. Sao, mọi người không muốn ăn sao?" "Tất nhiên là có rồi" Cả phòng nhốn nhao. "Vậy mau đi thôi" Sở Thanh hối. "Mọi người đi trước đi! Tôi ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay" Tử Yên bỗng lên tiếng. Hi Văn liền kéo vai áo cô ra hiệu không nên chối từ lời mời của Sở Thanh kẻo làm cô ta nổi giận. Nhưng Tử Yên hình như cũng không hiểu ý của cô thì phải. Cô nói xong thì tự mình đi luôn, chỉ cúi đầu chào mọi người một cái. Mấy nhân viên nhìn cô hơi bất ngờ một chút. Dám từ chối lời mời của trưởng phòng thì cô ta chết chắc rồi. Hi Văn lo lắng cho Tử Yên. "Mặc kệ cô ta đi! Chúng ta mau xuống căng tin thôi" Sở Thanh giục. Hôm nay thật lạ đời, Sở Thanh hình như có vẻ dễ tình hơn thì phải. "Giám đốc" Tử Yên ngạc nhiên khi đụng ngay Tử Sâm vừa đi ở cổng vào. Trên tay cô vẫn còn cầm hai hộp thức ăn mua từ ngoài vào. "Không ăn được đồ ăn của công ty sao?" Tử Sâm bỗng lên tiếng hỏi. "Hả? À không. Vì có một món ăn ở ngoài rất ngon. Tôi muốn trả ơn một người bạn nên mới chạy ra ngoài. Mất công một chút nhưng rất đáng" "Trả ơn sao?" Tử Sâm bỗng phì cười "Có phải cô cũng nên trả ơn tôi không nhỉ?" "Hả? Trả ơn giám đốc sao?" Tử Yên bất ngờ vì câu nói của Tử Sâm. Cô chưa từng quen anh, tại sao phải lại trả ơn chứ. Thấy Tử Yên có vẻ ngẩn người khó hiểu, Tử Sâm liền nói tiếp "Tôi đùa thôi. Không có gì cả. Cô không cần nghĩ nhiều. Thôi cô đi đi" "Vâng! Thưa giám đốc" Nói xong, Tử Sâm mỉm cười một cách bí ẩn rồi bước đi về phía đối ngược với Tử Yên. "Giám đốc" Tử Yên bỗng kêu lên. "Có chuyện gì nữa sao?" "Quần của giám đốc...hình như rách một đường chỉ thì phải" Vừa nói Tử Yên vừa chỉ ở vị trí chiếc quần bị rách.