Em Là Bảo Mẫu Của Anh
Chương 57 : Tiếng súng vang lên
Nghe thấy tiếng súng vang trời ấy, ai ai cũng hoảng sợ, Swish cười nhếch như có vẻ hài lòng với hành động đột xuất của Đường Thy. Đường trợn mắt nhìn Vỹ Kỳ, tay thì cầm súng vẫn còn đang chĩa vào Bích Kiều sau tiếng súng, cô nói:
- Một lần nữa thì đừng trách tôi!
Bích Kiều hoảng tái xanh mặt mày, may rằng Đường Thy còn chút thương xót cô nên đã bắn lệt súng vào tường, bay xượt qua mái tóc của Bích Kiều.
Đường Thy nói:
- Nói đi, mấy người là ai? Tới đây làm gì và hãy nói rằng mấy người là gì của tôi?
Nhưng, dường như không ai trả lòi Đường Thy, nên nhìn cô có vẻ bực tức, cô nói:
- Được rồi, không khai chứ gì? Lai, mau đem bọn họ vào ngục tối đi, nhớ đừng đánh đập học, và hãy chuẩn bị cho hai người này vào phòng tôi.
Đường Thy chỉ tay vào Tứ Nam và Trân Trân. Nghe lời, Lai và đồng bọn dẫn tất cả xuống ngục tối, trong lúc đi, Vỹ Kỳ nói thầm với Tứ Nam và Trân Trân:
- Các cậu biết mình cần làm gì rồi chứ?
- Ừ.
- Cẩn thân đấy, cô ấy không giống ngày xưa nữa rồi!
Tối hôm đó,
Đường Thy bước vào căn phòng rộng lớn của mình, nhìn vào hai con người đang ngồi tại góc kia, Đường Thy tiến lại gần.
Roẹt.
Cô lấy một con dao khứa đứt dây, giải thoát đôi bàn tay của Tứ Nam và Trân Trân, rồi cô nói:
- Hai người lại đây!
Nói xong, Đường Thy lại chiếc ghế so-fa ngồi, Tứ Nam và Trân Trân ngồi đối diện cô. Đường Thy nói:
- Nói đi, hãy khai hết những gì về tôi, nhớ rằng tôi đem hai người vào đây bởi vì tôi thấy hai người rất quen thuộc. Nói đi, hãy cho tôi biết tôi là ai và mấy người là ai, là gì của tôi?
Nghe vậy, Tứ Nam và Trân Trân nhìn nhau, không khí bắt đầu hồi hộp và căng thẳng, Trân Trân liền hít một hơi nói cặn kẽ:
- Cậu tên là Đường Thy, con của Bích Cung...
- Bích Cung? Đó là mẹ tôi?
- Đúng vậy, lúc trước, năm mẹ cậu mười chín tuổi, mẹ cậu đã nghe lời dụ dỗ của bố cậu là Đường Trần, sau đó mẹ cậu đã mang thai năm mười chín tuổi, nhưng hai người vẫn chưa cưới nhau, nghe tin đó bố cậu hoảng sợ nên đã tránh né, phủi bỏ mẹ cậu, cô ấy tức giận liền đến nhà bố cậu cùng với cái thai để ăn vạ, ai ngờ họ còn có mẹ của bố cậu cũng giống bố cậu, bà ấy hắt hủi, chửi mắng mẹ Bích Cung, thì mẹ cậu đã dọa họ rằng: Nếu mấy người không chấp nhận đứa trẻ này thì hãy chịu vào tù đi, tôi đã đem đơn kiện rồi. Cô ấy nói vậy chỉ dọa họ, chứ thật ra chữ nghĩa của cô không có, lấy đâu ra đơn mà kiện.
Nói tới đây, Đường Thy bắt đầu nhớ ra vài chuyện, kí ức cứ hùi về tứ tung, loạn xạ.
Truyện khác cùng thể loại
1125 chương
215 chương
12 chương
36 chương