Em là ánh nắng đời anh
Chương 62 : Được chiều hư đến mức nào?
Còn tưởng chuyện về đám người Dư An Ny đã chìm vào quên lãng, nào ngờ hiệu phó lại nhắc đến vào buổi sinh hoạt toàn trường ngày đầu tuần. Lần này Vu Yên Nhi cùng Hải Lý và Triết Dương xem như lập công lớn, dám đứng lên đưa tội của đám người Dư An Ny ra ngoài ánh sáng nên được tuyên dương trước học sinh toàn trường.
Trong mắt Vu Yên Nhi, câu chuyện này thật sự buồn cười, nhất là thầy hiệu phó. Trấn lột và bạo lực học đường chỉ bị đình chỉ học tập một tháng, bồi thường cho nạn nhân một ít tiền, nó có nghĩa lý gì khi những người bị bắt nạt đã hình thành bóng ma tâm lý sợ hãi xã hội?
Được mời lên sân khấu nhận bằng khen về cống hiến, Vu Yên Nhi cầm tấm bằng trên tay, khóe môi nhếch nhẹ ẩn ý.
Ngay khi thầy hiệu phó tung hô hứng khởi phát biểu xong, ông ta giơ cao hai tay bảo học sinh bên dưới vỗ tay khích lệ, hùa theo là tiếng vỗ rần rần bên dưới.
Trong không khí náo nhiệt trước mắt, Vu Yên Nhi hai tay cầm tấm bằng được đóng trong bìa gỗ và kiếng trong ngắm nghía thật kỹ, bất ngờ đập thẳng xuống đất, dùng chân giẫm lên chà đến bẩn rách tờ giấy khen.
Không gian lập tức im lặng, ai cũng kinh ngạc nhìn thẳng vào Vu Yên Nhi, ngay cả thầy cô cũng không ngoại lệ. Thầy hiệu phó là người sốc nhất, chính tay ông ta trao cho vậy mà Vu Yên Nhi lại phá vỡ nó trước mặt mọi người và ông ta. Ông ta giận đến đỏ bừng mặt, ngón tay chỉ vào Vu Yên Nhi run lên.
"Em..."
Vu Yên Nhi ưỡn ngực, ngẩng cao đầu thách thức sự giới hạn của hiệu phó, cô cười lạnh chửi thẳng: "Cùng một loại người, giờ đứng ở đây giả vờ làm người tốt, thật kinh tởm, lão đê hèn"
"Em..." Hiệu phó bị Vu Yên Nhi làm cho tức đến không mở miệng cãi lại được, gân nổi rõ trên gương mặt tròn to của ông ta.
"Xin lỗi thầy" Kiến Nhất bỗng xuất hiện kéo giữ Vu Yên Nhi đang trong tư thế sẵn sàng cho thầy hiệu phó một trận nếu ông ta dám nói lời nào nữa.
Bên dưới sân khấu bắt đầu trở nên ồn ào, mọi người tụm lại xôn xao bàn tán. Thầy cô vội cho học sinh về lớp, có người còn phải đến đỡ hiệu phó về phòng làm việc vì bị Vu Yên Nhi chọc giận đến tăng huyết áp.
Kiến Nhất nhìn cô gái ngang tàng trước mặt, ngoài việc thở dài anh không còn biết làm gì khác, anh thật sự đã nuông chiều Vu Yên Nhi đến mức cô chẳng còn sợ ai.
Xem đi xem lại, tấm bằng quả là thứ vô dụng trong sự việc lần này, Hải Lý cùng Triết Dương cũng đập cho vỡ, mang bụng hả dạ đi về lớp.
Đi trên hành lang, học sinh các lớp nháo nhào chạy ra chạy vào đùa giỡn. Kiến Nhất cùng Vu Yên Nhi vẫn bình thản hướng về lớp học, cô vô tư khoát tay anh, không hề hối hận về những việc vừa làm.
"Ông xã, em làm như vậy rất đúng phải không?"
Mỗi bước chân không ngừng tiến về phía trước, Kiến Nhất chậm rãi xoay đầu nhìn Vu Yên Nhi bên cạnh.
"Em nói xem?"
Vu Yên Nhi thong thả nhìn thẳng về hướng trước mặt, lòng đầy kiêu hãnh ngẩng cao đầu: "Đương nhiên là đúng, kẻ ham tiền bỏ mặc học sinh như ông ta, chưa bị đánh đã may lắm rồi"
Tính tình này của Vu Yên Nhi sớm muộn gì cũng gây ra chuyện lớn, Kiến Nhất lên tiếng cảnh báo trước: "Em còn động thủ, anh sẽ lập tức cho em về Úc"
"Hừ..." Vu Yên Nhi giận dỗi ra mặt, không đánh thì không đánh, nhưng nếu thật sự có vấn đề gì ngoài kiểm soát, cô vẫn sẽ lén lút ra tay. Không thể xử kẻ có tội trong minh bạch, thì cô sẽ dùng thủ đoạn trong bóng tối.
Tuy đắc tội với hiệu phó nhưng Vu Yên Nhi không hề bị thầy cô làm khó dễ trong học tập, điểm kiểm tra phát ra vừa đúng năng lực. Người khác nghĩ cô có Kiến Nhất, điểm chắc chắn sẽ nằm trong top đầu, nhưng cô chỉ nằm trong top giữa trong lớp. Điều đó với cô hay Kiến Nhất đều rất bình thường, cô không thích học, anh không ép, mọi thứ dừng ở mức vừa đủ.
Về thành tích, Kiến Nhất luôn dẫn đầu, hầu như năm học nào cũng vậy, nhưng làm gì trên đời này có người không học mà vẫn giỏi? Kiến Nhất trời sinh thông minh mà vẫn đắm chìm trong những quyển sách khô cằn khó hiểu. Những gì anh có hiện tại, tất cả đều nhờ thời gian và công sức mà anh đã bỏ ra.
Nếu trong lớp Kiến Nhất đứng thứ nhất, Lý Nhược luôn bám sát vị trí thứ hai. Ngoài đời không thể ở bên nhau, Lý Nhược cố gắng học hành để tên cô ta nằm cạnh tên Kiến Nhất trong phiếu điểm của lớp.
Dù tên Lý Nhược nằm dưới cạnh tên Kiến Nhất trong bảng điểm, thì tên người nằm cạnh tên anh trong giấy kết hôn cũng không phải cô ta.
Từ Tuấn Vỹ vẫn an tọa trong top năm của lớp, Mạc Nhiên Nhiên tương đương Vu Yên Nhi, riêng Hải Lý thành tích bị sụt xuống không kiểm soát, cô ở vị trí thứ mười đếm từ dưới lên.
Thấy Hải Lý bất mãn chính bản thân, Vu Yên Nhi vỗ vai Hải Lý một cái thật mạnh giúp Hải Lý lấy tinh thần lại, cô tỏ ra thông thái nói: "Không sao, đâu phải ai sinh ra cũng phải giỏi, tại cậu chưa đủ may mắn. Nhìn mình đi, mỗi tối Kiến Nhất kèm học, mình vẫn đâu có giỏi được"
Hai mắt Hải Lý đột nhiên sáng bừng, đột nhiên nắm chặt hai tay Vu Yên Nhi, bày ra vẻ mặt khẩn khiết: "Mình học chung có được không?"
Vu Yên Nhi ngơ người một lúc, cô quay xuống nói với Kiến Nhất, mang theo ý trêu ghẹo: "Ông xã, Hải Lý muốn làm học trò, không biết ý thầy Kiến thế nào?"
Sắc mặt Kiến Nhất không đổi nhìn Vu Yên Nhi rồi nhìn Hải Lý ngồi phía trên chắp tay cầu xin với vẻ mặt vô cùng khổ sở, anh gật đầu đồng ý: "Được"
"Thật à? Cám ơn cậu Kiến Nhất" Hải Lý mừng rỡ đứng bật dậy, biểu cảm biết ơn Kiến Nhất khôn xiết.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
520 chương
23 chương
110 chương
59 chương
101 chương
10 chương
333 chương