Em không giống ảnh chụp
Chương 6 : tấm khí chất nghiền nát vạn vật
” … cho cậu ta biết cái gì gọi là thà gãy chứ không cong…”
***
Người học âm nhạc luôn cực kỳ mẫn cảm với thanh âm.
Một tuần mới đã tới, Cố Nghi Lạc ngồi trong lớp học trên tầng, loay hoay với đàn cello của Lư Tiêu Địch, nhân tiện đặt câu hỏi: “Đàn chị, chị có từng nghe qua ví dụ, hình dung giọng của một người trầm lắng êm tai như đàn cello không?”
“Từng nghe.” Lư Tiêu Địch đáp, “Có thể xài loại ví von này, chứng tỏ chưa từng chơi đàn cello.”
Cố Nghi Lạc gảy dây G của đàn, bình phẩm: “Em cảm thấy vẫn có chút giống.”
Lư Tiêu Địch tinh ý phát hiện ra gì đó, vội vàng hóng hớt: “Ái dà ái dà, giọng ai giống đàn cello?”
“Không ai cả.” Ánh mắt đảo loạn bốn phía, Cố Nghi Lạc lẩm bẩm, “Chỉ là vừa nghĩ đến thôi.”
Lư Tiêu Địch còn muốn truy hỏi tiếp, thì điện thoại trong túi Cố Nghi Lạc vang lên.
Ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ treo tường, 9 giờ đúng, Cố Nghi Lạc mang theo chút chờ mong mà chính mình cũng không phát hiện, lấy điện thoại ra, mở khóa tiến vào giao diện wechat, khóe miệng hơi cong lên thoáng chốc cứng đờ.
Liang: 【 Chào ngài, trời lạnh, uống nhiều nước ấm. 】
Hôm qua còn mở miệng kêu Lạc Lạc, ngủ xong một giấc lại đâu đóng đấy.
Không đúng, bây giờ bên kia trời vừa rạng sáng, chắc chắn là chưa ngủ.
Cố Nghi Lạc nghiến răng nghiến lợi trả lời: 【 Ngài cũng vậy [/nhe răng] 】
Tưởng đâu ông anh này có thể get được ngụ ý của cậu, ai ngờ anh gửi một câu “Được rồi”, sau đó không nói gì nữa.
Khiến Cố Nghi Lạc hoang mang, lên diễn đàn đăng cái topic —— Tên trực nam chết bầm này coi tui là máy quẹt thẻ chấm công à?
Bình luận đều đang ha ha ha cười trên nỗi đau của người khác, nói người này chắc là AI, là chương trình được lập trình hoàn hảo, mỗi ngày đúng giờ gửi lời thẳng ý thật.
(*) AI: trí thông minh nhân tạo (Artificial intelligence) là một ngành thuộc lĩnh vực khoa học máy tính (Computer science). Là trí tuệ do con người lập trình tạo nên với mục tiêu giúp máy tính có thể tự động hóa các hành vi thông minh như con người.
Còn có người nói bây giờ không thịnh hành uống nước ấm nữa rồi, phải là uống nước nóng.
(*) Liang nói là: 多喝热水 (uống nhiều nước ấm). Nhưng trên cụm từ phổ biến dân mạng (hoặc mấy ông trực nam) hay dùng là 多喝烫水 (uống nhiều nước nóng)
Cố Nghi Lạc thật u sầu, mãi cho đến khi xuất hiện một cư dân mạng không nặc danh giống cậu vào bình luận.
Dong: Anh ta cảm thấy trước khi xác nhận quan hệ cần phải tiếp tục sử dụng kính ngữ.
Cố Nghi Lạc hỏi lầu đó: Sao bạn biết?
Dong trả lời rất nhanh: Đoán.
“Đoán mà giọng điệu dám khẳng định như vậy…”
Ngoài miệng Cố Nghi Lạc chế giễu, trong lòng lại tin bảy tám phần. Dù sao dựa theo tính cách cứng nhắc của Liang, nói không chừng thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng mà xác nhận quan hệ… Cố Nghi Lạc nâng má suy tư, vì sao nhất định phải xác nhận quan hệ, làm bạn bè không được à?
Buổi chiều dàn nhạc cần tập luyện, người giữ chỗ đổi thành Cố Nghi Lạc.
Bành Châu tới muộn, lúc kéo nhạc liên tục sai âm điệu, bị thầy Tôn nhạc trưởng điểm danh vài lần. Cố Nghi Lạc ngồi phía sau nhìn gáy cậu chàng chằm chằm, cảm giác bạn mình sắp khóc đến nơi.
Kết thúc tập luyện, Cố Nghi Lạc vỗ vỗ vai cậu bạn, hỏi: “Sao thế, ai bắt nạt cậu à?”
Bành Châu không đoái hoài gì đến việc thu dọn đàn, quay người nhào vào ngực Cố Nghi Lạc: “Thế giới thật đáng sợ Lạc ca ơi!”
Sau khi nghe kể có một tên con trai tỏ tình với cậu ta, Cố Nghi Lạc phụt một tiếng, trà sữa vừa uống vào miệng đã phun cả trà cả trân châu ra ngoài.
Người chung quanh nhao nhao quay lại nhìn, cô bạn lớp kèn Ô-boa sát vách đi ngang qua, tốt bụng đưa cho cậu một gói khăn giấy.
(*) Kèn Ô-boa:
<img alt="" src="https://static.8cache.com/chapter-image/21841/2020-10-tai-xuong-2.jpg" data-pagespeed-url-hash=488820231 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Lau miệng sạch sẽ, Cố Nghi Lạc miễn cưỡng ngừng ho khan nói: “Thế chứng tỏ cậu có mị lực, nên vui vẻ mới đúng.”
Bành Châu mặt ủ mày chau: “Tớ là một thẳng nam, mị lực hấp dẫn đàn ông gì đó vẫn là miễn đi.”
“Vậy thì từ chối người ta, nói cho cậu ta biết cậu là một khối bê tông cốt thép.”
“Tớ nói như vậy rồi… Nhưng cậu ấy thế mà lại cười, bảo tớ suy nghĩ lại thật kỹ rồi hãy cho cậu ấy câu trả lời chắc chắn.”
“Vậy thì đồng ý người ta, chơi đùa với người ta, cho cậu ta biết cái gì gọi là thà gãy chứ không cong.”
“Tớ không phải loại người này, tớ rất nghiêm túc với tình cảm.” Bành Châu khoát tay nói, “Không giống cậu với đàn chị Lư đâu, cái gì mà heo với cả thịt, người tớ muốn tìm là người có thể sống hết đời với tớ.”
“Tư tưởng giác ngộ rất cao.” Cố Nghi Lạc vui mừng gật đầu, “Bây giờ thanh niên nghĩ được như cậu rất là hiếm hoi.”
Bành Châu được khen thì vui lắm: “Đúng thế đúng thế, nếu đàn ông như tớ gia nhập giới của các cậu, chính là tuyệt thế tiểu công trong tiểu thuyết!”
Cố Nghi Lạc liếc xéo cậu bạn một cái, dùng nét mặt thay cho lời muốn nói.
…
Đi trên con đường đầy bóng cây trong sân trường lúc chạng vạng tối, lớp thanh nhạc trong tòa giảng dạy vọng ra tiếng ca, các loại nhạc khí phát ra những âm hưởng khác nhau, hòa quyện thành một giai điệu hài hòa không tên, các sinh viên đeo nhạc cụ cười cười nói nói ồn ào trên đường, vừa huyên náo vừa sôi nổi.
Mắt thấy một nam sinh đạp xe đạp chở một nam sinh khác, tư thế của cả hai thân mật, Bành Châu không khỏi cảm thán: “Thường nghe nói những người học nghệ thuật như chúng ta chẳng ai thẳng đến nơi đến chốn, chưa cong chính là bởi chưa gặp được người thích hợp, không biết thật hay giả, làm tớ hoang mang ghê hồn.”
“Giả đấy.” Cố Nghi Lạc uống xong ngụm trà sữa cuối cùng, chuẩn xác ném cái ly rỗng vào thùng rác không thể tái chế cách đó 3 mét hơn, “Thẳng thật thì nào dễ cong thế, không chửi buồn nôn ngay mặt đã là tố chất cao rồi.”
Thật ra Cố Nghi Lạc không thích uống trà sữa cho lắm, sợ ngán.
Lúc đi dạo quầy ăn vặt định mua coca, ma xui quỷ khiến thế nào nhớ đến câu “Uống nhiều nước ấm”, tạm thời đổi tuyến rẽ sang quán sát bên cạnh mua ly trà sữa nóng.”
Lúc này đi trên hành lang lạnh lẽo của tòa nhà văn phòng, Cố Nghi Lạc cuộn tay cuộn chân như quả bóng, nghĩ bụng: May mà uống trà sữa, không thì chắc từ trong ra ngoài sẽ đông cứng mất.
Cậu đi nộp phiếu báo danh, tối hôm qua đã thảo luận với gia đình một phen, tháng tư sang năm tranh tài, từ giờ trở đi cả nhà thắt lưng buộc bụng, gom góp đến lúc đó lộ phí với chi phí ăn ở chắc sẽ OK.
Từ nhỏ Cố Nghi Lạc đã hiểu chuyện, lần đầu tiên đưa ra yêu cầu “không an phận”, nhưng Quản Mộng Thanh và Cố Đông không hề suy nghĩ đã đáp ứng, sợ cậu đổi ý, còn suýt đi theo tới trường nhìn tận mắt cậu nộp phiếu báo danh.
Thầy Tôn thấy cậu đưa ra quyết định nhanh như vậy cũng khá bất ngờ: “Sao thế, lời thầy nói lúc trước có câu nào làm em xúc động à?”
“Dạ.” Cố Nghi Lạc hào phóng thừa nhận, “Nói sao thì người chơi violin không muốn làm thủ tịch thì không phải nghệ sĩ dương cầm giỏi. (*)”
(*) Không hiểu nghĩa của câu này cho lắm @@ Nguyên văn: “毕竟不想当首席的小提琴手不是好钢琴家“. Cầu thông não @@
Hẹn thời gian để thảo luận với các giáo viên khác tiết mục dự thi, thời gian vừa qua 7 giờ tối.
Cố Nghi Lạc vừa lướt điện thoại vừa xuống tầng, đang định trả lời lời thăm hỏi bữa tối ân cần của Liang, thì đụng phải người đối diện.
Cậu bắt đầu hối hận vừa rồi nói bậy cái gì mà “Nghệ sĩ dương cầm”.
Không gian chỗ ngoặt của cầu thang chật hẹp, vừa đủ để hai người đi song song, Cố Nghi Lạc thấy rõ người tới, không nói hai lời nghiêng người muốn tránh đi.
Lại bị đối phương ngăn cản.
Một gã đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác phẳng phiu lên tiếng chào hỏi trước: “Đã lâu không gặp.”
Cố Nghi Lạc rũ mắt xuống nhìn cánh tay đang duỗi ngang trước người mình, thanh âm lạnh lùng: “Tránh ra.”
Gã đàn ông kia cười: “Bây giờ hung hăng đấy, không giống năm đó, mềm nhũn, đụng vào là khóc.”
Lông mi buông rũ rung động kịch liệt mấy lần, Cố Nghi Lạc hừ nhẹ đáp: “Ai rồi cũng khác, dù sao loại như anh xấu từ nhỏ đến lớn, cực kỳ hiếm thấy.”
Nụ cười cứng đờ, trên mặt gã đàn ông ẩn hiện vẻ tàn bạo, có lẽ cố kỵ nơi công cộng, thoáng cái thu liễm hết sạch.
“Miệng lưỡi bén nhọn không hề thay đổi.” Gã nhẹ giọng nói, “Nghe nói cậu chơi ở nhóm 2 trong dàn nhạc của Tôn Thụy? Sao thế, lúc trước không phải là thủ tịch thì không chịu cơ mà? Chịu nổi nỗi ấm ức này?”
“Liên quan gì đến anh.”
Nghe ra Cố Nghi Lạc đang cố giấu vẻ nghiến răng nghiến lợi dưới vỏ ngoài tỉnh táo, gã đàn ông cảm thấy hả hê.
Vóc dáng của gã vốn cao, hếch cằm lên dùng thái độ bề trên nhìn Cố Nghi Lạc: “Tôi vừa từ nước ngoài về, sẽ ở trường học các cậu một thời gian, sau này nếu có cần, hoan nghênh tới tìm tôi làm người đệm dương cầm cho cậu như xưa.”
Lợi dụng trước sau Cố Nghi Lạc đều là bậc thang không thể lui, gã đàn ông tiến lại gần tai cậu, khóe miệng lại cong lên lần nữa: “Cố lên nhé, Lạc Lạc.”
…
Thành phố L 1 giờ 50 phút chiều, nhìn đồng hồ thấy trong nước đã gần 10 giờ đêm, Lương Đống cầm điện thoại lên, bật sáng màn hình, không thấy tin nhắn của Cố Nghi Lạc.
Rõ ràng giữa trưa còn trò chuyện bình thường, Cố Nghi Lạc nói tối nay sẽ nấu một nồi lẩu tại nhà với ba mẹ, còn hỏi anh có nhớ đồ ăn trong nước không, nhưng đến khi anh trả lời “Nhớ”, sau hai giây bên kia hiện “Đối phương đang nhập”, thì không thấy gì nữa.
Ba tiếng đồng hồ, hẳn là ăn lẩu xong rồi nhỉ.
Lương Đống, người từ nhỏ tới lớn luôn được người khác bắt chuyện trước, không quen bắt chuyện với người khác cho lắm, cộng thêm việc một số kỹ năng học được vấp phải nhiều trắc trở trong quá trình thực hành, nên xuất phát từ tính thận trọng, anh vẫn cần cân nhắc lời nói của mình một chút.
Trong hai phút này, em gái Lương Viện dùng hết cơ hội gọi video tới.
Nghĩ muộn khoảng năm phút cũng không gấp, Lương Đống ấn nghe.
Vừa kết nối, Lương Viện đã “Ngao” lên một tràng: “Anh hai anh đeo kính đẹp trai quá đi!”
Lương Đống cận không nặng, dùng một cái kính gọng vàng phổ thông, chỉ khi nghe giảng bài hoặc đọc sách mới đeo.
Lúc này anh ở ký túc xá, chiều nay chuẩn bị phải làm bài tập nhóm, nghe vậy mới nhận ra vẫn đang đeo kính, vươn tay muốn gỡ xuống.
“Dừng lại!” Lương Viện quát ở đầu dây bên kia, “Đeo đi, cứ đeo như vậy, lão nhã nhặn bại hoại!”
Lương Đống: …
Cuối cùng cũng không gỡ xuống, Lương Viện hài lòng chụp màn hình, đồng thời cho ý kiến: “Đến lúc gặp anh dâu, cứ ăn mặc như vậy.”
Lương Đống nghĩ nghĩ: “Vẫn chưa phải anh dâu.” Dừng một lát nói thêm, “Cậu ấy không thích thế này.”
Lương Viện hỏi, thế thích như nào? Lương Đống nhớ tới ảnh chụp mấy tên cơ bắp, yên lặng dùng máy tính mở website, nhìn đơn hàng đôi tạ tay vừa đặt trên Amazon hôm trước vẫn chưa tới.
“Không thể nào, dáng vẻ anh hai em như thế này, làm gì có người không thích?” Lương Viện vẫn đang lầu bầu, “Không thì hôm nào em hỏi thăm giúp anh chút nha…”
“Không cần.” Lương Đống cự tuyệt như chém đinh chặt sắt, “Sau này cũng không cần nói cho người khác chuyện giữa anh và cậu ấy, tự anh sẽ xử lý tốt.”
Lương Viện bị anh trai uy nghiêm chấn nhiếp vội che miệng lại, liều mạng gật đầu: “Ừm ừm ừm, em tuyệt đối sẽ không nói chuyện anh sớm đã ưng ý anh dâu cho mẹ mình đâu!”
Lương Đống rũ mắt xuống, nhạt giọng đáp: “Điều này mẹ biết rồi.”
Lương Đống trong mắt người ngoài, có gia thế hiển hách, có bề ngoài xuất chúng, cũng có bộ não thông minh dễ dàng giành được những thành tích xuất sắc.
Lại hiếm có ai biết, từ khi hiểu chuyện đến nay, anh coi việc đếm cơ hội được nhìn thấy cha mẹ trên đầu ngón tay là thói quen, quen với việc dùng thành quả để trao đổi thứ mình muốn, quen với việc ngày qua ngày chờ nhiệm vụ mới trong căn nhà rộng lớn trống trải, hoặc có thể nói là mong đợi mới.
Bởi vì đã quen chờ đợi, nên việc đơn độc một thân một mình với anh mà nói, không hề gian nan chút nào.
Có điều đến khuya, khi Lương Đống nhận được khoản tiền 520 tệ Cố Nghi Lạc gửi đến, vẫn phải sửng sốt hồi lâu.
Sau khi kịp phản ứng anh hỏi: 【 Muộn như vậy còn chưa ngủ? 】
Cố Nghi Lạc của 3 giờ sáng rất là không giống với bình thường, biểu hiện cụ thể đầu tiên là gửi tới mấy câu không đầu không đuôi, sau đó dứt khoát từ bỏ việc soạn tin nhắn, dùng chat voice gào to vào microphone: “Phát tiền lương đấy, ông đây tới trả tiền đấy!”
Lương Đống nghe lại hai lần giọng nói vương hơi rượu này, xác nhận chung quanh rất yên tĩnh, hẳn là không ở bên ngoài, mới gõ tin nhắn: 【 Bây giờ đang ở nhà à? 】
“Chả ở nhà thì sao? Anh cho rằng tui ăn chơi đàn đúm bên ngoài đấy à? Còn lâu nhé, tui uống ở nhà, cùng với ba mẹ thân yêu của tui.” Cố Nghi Lạc không biết đã uống bao nhiêu, say lướt khướt, “Nhớ cho kỹ, tui Cố Nghi Lạc, không phải loại người như vậy! Kể cả là uống rượu, thì tấm khí chất của tôi, cũng, cũng đủ nghiền nát tất cả!”
Nghe cậu nói ở nhà, Lương Đống yên tâm.
Không đợi anh gõ chữ trả lời, Cố Nghi Lạc đầu bên kia đã ngồi không yên trước: “Sao anh không nói lời nào… Có phải không dám nói chuyện với tui không?!”
Lương Đống có chút bất đắc dĩ gửi chat voice đi: “Ừ, biết rõ rồi.”
Đơn giản 4 chữ, phảng phất như thể một chiếc châm cứu trấn định, khiến phía bên kia an tĩnh lại trong nháy mắt.
Nhưng mở miệng ra nói chuyện vẫn lơ ma lơ mơ, lẩm bẩm như đang làm nũng: “Vậy sao anh, anh không kêu tui là… Lạc Lạc.”
Lương Đống đè giữ nút voice, gọi: “Lạc Lạc.”
“Gọi thêm mấy tiếng nữa.” Cố Nghi Lạc hùng hồn ra lệnh, “Để tui rửa cái lỗ tai.”
Mặc dù không hiểu “rửa lỗ tai” là động tác gì, nhưng Lương Đống vẫn nghe theo cậu gọi thêm vài tiếng.
Chờ nghe đã đời, Cố Nghi Lạc lớn giọng bày tỏ lòng cảm ơn: “Cảm ơn ngài —— iiiii.”
Một chữ “ngài” cong queo uốn lượn, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết khiến khóe môi Lương Đống hơi nhướn lên.
Anh cam tâm tình nguyện giao quyền chủ đạo vào tay đối phương, dù bây giờ đối phương không được tỉnh táo cho lắm, như mộng du lại nhảy sang một chủ đề không đầu không đuôi khác.
“Cái gì nhở, anh, anh, anh biết nước Y không?”
“Ừ.” Lương Đống trả lời, “Tôi đang ở nước Y.”
“Nơi đó có lạnh không á?”
“Lạnh.”
“Lạnh hơn so với thành phố S hả?”
“Ừ.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cố Nghi Lạc hít mũi một cái, “Mấy tháng nữa, tui phải qua bên đó thi đấu.”
“Đến lúc đó thì không lạnh nữa.” Lương Đống đáp, “Mùa xuân, không lạnh.”
“Ò…”
Trầm mặc một hồi, hình như Cố Nghi Lạc bò vào ổ chăn, tiếng chăn mền sột soạt vang lên, giọng nói cũng trở nên dinh dính: “Vậy, vậy ở đó, có người xấu không?”
Lương Đống suy nghĩ một lát, đáp: “Có.”
Trên thế giới này, nơi nào cũng sẽ có người không ý tốt.
Lý trí nói với Lương Đống, chắc chắn là Cố Nghi Lạc đã gặp phải chuyện gì đó phiền não, việc anh nên làm là lắng nghe, sau đó lẳng lặng chờ cậu ngủ.
Nhưng anh còn muốn nói thêm gì đó, lời mà bình thường anh không dám nói, có thể sẽ dọa đến Cố Nghi Lạc như lúc gửi lì xì vậy.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch tiếp tục hé mở, giọng nói từ nơi xa xôi trở nên rất gần gũi, như một lời hát ru khiến người an tâm.
“Nhưng tôi sẽ không để em gặp phải người xấu.”
“Ngủ đi, ngủ ngon.”
Hết chương 06.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Nghi Lạc sau khi tỉnh rượu: Rửa sạch lỗ tai rồi, mặt mũi cũng ném đi luôn.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
51 chương
26 chương
48 chương
101 chương
9 chương
3 chương