Em không giống ảnh chụp
Chương 33 : ai cũng đừng hòng cướp đi
“Em… Em sợ.”
“Anh ở đây.”
***
Trong nhóm yên tĩnh khoảng hai ba phút.
Tưởng Du phản ứng kịch liệt nhất, gửi cái emoji nôn mửa.
Bảo bối của Lương Đống: Tưởng thủ tịch có tin vui?
Bành Châu: [ Ai nha đáng ghét.gif ]
Tưởng Du: @Lư Tiêu Địch Đàn chị đá bọn họ ra đi
Bành Châu: Tớ sai rồi, vợ ơi đừng giận
Tưởng Du: Đệt
Cố Nghi Lạc lật kèo được nên mừng rỡ đắc ý, ngoảnh đi ấn mở trò chuyện riêng với Lương Đống, gửi lời mời gọi video.
Lúc này Lương Đống vừa tan học, khi bắt máy là đang trên đường đến canteen, camera hơi rung lắc.
“Lần trước chưa kịp đến trường anh tham quan.” Cố Nghi Lạc cũng đang ra khỏi trường, nhưng bên này trời đã tối nhọ mặt, tầm nhìn hạn hẹp, “Trường của các anh thật đẹp.”
Lương Đống bèn đổi sang camera sau, cho Cố Nghi Lạc nhìn thảm cỏ, kiến trúc của trường, và các sinh viên đang đi lại.
Nhìn một lát, lại đổi về.
“Vẫn nên nhìn anh thôi.” Vì Cố Nghi Lạc đưa ra yêu cầu, “Sau này có rất nhiều cơ hội nhìn trường, còn ông xã thì không phải lúc nào cũng có thể nhìn được.”
Lương Đống sát lại rất gần camera, không để lộ tai, Cố Nghi Lạc nhe răng cười trộm, như quỷ sứ bắt được nhược điểm của người khác.
Đến khi Cố Nghi Lạc ngồi lên xe, Lương Đống cũng đã mua xong sandwich cho bữa trưa.
Anh không mở ra ăn ngay, mà đứng cạnh quầy bar của canteen, nhéo nhéo mép giấy gói, dùng giọng điệu cứng ngắc hỏi: “Không giận anh chứ?”
“Giận gì?” Cố Nghi Lạc giả ngu, “Sao em phải giận?”
Lương Đống không đeo kính nên ánh mắt hơi tan rã, nhưng cười lên đẹp vô cùng.
Nụ cười của anh rất nhạt, rất nhẹ, rất dễ bị người khác bỏ qua, nhưng trừ Cố Nghi Lạc.
Ngón tay khẽ chạm vào màn hình, Cố Nghi Lạc chọc khóe môi của Lương Đống: “Có lẽ anh là người đàn ông đầu tiên dạy dỗ em, còn không cho em tức giận.”
Vừa nói không giận, chủ đề đã đi về hướng nguy hiểm.
Lương Đống nói: ” Đó không phải là dạy dỗ.”
Cố Nghi Lạc hỏi: “Không phải dạy dỗ thì là gì?”
“Nhắc nhở.”
“…?”
“Có khuyết điểm thì sửa đổi, không thì càng phải nỗ lực.” Lương Đống nói, “Hi vọng em có thể ở chung thật tốt với bạn bè của em.”
Hai mắt Cố Nghi Lạc trắng dã, nghĩ thầm thật không biết nói sao với cái vị trực nam thúi tha quá lý trí lại còn không có bạn bè gì này.
“Bình thường em ở chung với họ chính là như thế, cãi nhau ầm ĩ, đùa giỡn vô tư, sau này anh sẽ quen.” Cố Nghi Lạc tranh thủ đổi chủ đề, “Viola thật sự khó chơi vô cùng, đã vậy còn nặng, cổ em bị tì thành vết luôn.”
Chốc lát, trọng điểm chú ý của Lương Đống bị lôi đi: “Chỗ nào? Để anh nhìn thử.”
Cố Nghi Lạc ngồi ở ghế sau, giật cổ áo ra, lộ ra cần cổ và một đoạn xương quai xanh.
Lương Đống quan sát, cau mày nói: “Đỏ lên rồi.”
“Ừm, tì vào xương, đau lắm.” Cố Nghi Lạc dùng thủ pháp tu từ nói quá, “Có lẽ đêm nay không ngủ nổi.”
Lương Đống nhếch môi, biểu tình nghiêm túc, như đang tự hỏi phải giải quyết vấn đề này thế nào.
Điều này làm Cố Nghi Lạc gấp gáp, cậu thiếu điều khắc mấy chữ “Em đang làm nũng” lên mặt mà thôi, vậy mà Lương Đống vẫn như khúc gỗ.
“Hồi bé anh bị té ngã, dì làm thế nào để anh nín khóc?” Cố Nghi Lạc hướng dẫn từng bước.
Lương Đống đáp: “Anh vấp ngã sẽ không khóc.”
“Vậy bị va quệt, bị thương, có chứ hả?”
“Có.” Lương Đống nghĩ nghĩ, “Tự mình thoa thuốc, hoặc là chờ vết thương tự lành.”
Cố Nghi Lạc vốn dĩ muốn đòi an ủi, nghe những lời này thì lại đau lòng không thôi.
Nhớ lại tuổi thơ cô đơn của Lương Đống qua lời dì Phùng kể, tình thương của dượng Cố Nghi Lạc tràn lan, lại vươn tay vuốt vuốt người con trai anh tuấn trong màn hình: “Bảo bối của em chịu khổ rồi.”
Lương Đống có chút không được tự nhiên cụp mắt xuống, lúc nhấc mắt lên, đáy mắt trong vắt, bình tĩnh nhìn về phía Cố Nghi Lạc nho nhỏ trong màn hình, cũng xích lại gần, nhẹ nhàng thổi một hơi.
“Nghe nói làm thế này có thể xua bớt đau đớn.” Anh cách rất gần, hỏi Cố Nghi Lạc, “Bây giờ thế nào, có thấy khá hơn không?”
Há lại chỉ có khá, thực sự khá muốn lên trời luôn.
Một hơi thổi đến tận tim Cố Nghi Lạc, như gió xuân xanh thổi qua đất Thần Châu, eo cậu không mỏi tay cậu không đau, khéo có thể kéo đàn thêm tám tiếng nữa.
(*) Thần Châu (神州): Chỉ Trung Quốc.
Lát sau mới nhớ ra hỏi: “Học chiêu này của ai?”
Lương Đống: “Trên mạng.”
Cố Nghi Lạc sáng tỏ, đổi nickname trong nhóm gì đó hẳn cũng là học được qua mạng, không hổ là học bá.
Chiêu thức không cũ, có tác dụng là được. Lúc sắp ngủ hai người vẫn gọi điện, ai cũng không nỡ cúp máy.
Cố Nghi Lạc không mở nổi mắt nữa, mồm miệng líu ríu nói: “Em cứ nghĩ đến lần trước bị dây đàn bật vào mặt, là… là sợ cực kỳ. Anh nói xem, em phải bồi dưỡng tình cảm với viola của em thế nào, để nó ngoan ngoãn nghe lời em?”
Khóa học buổi chiều của Lương Đống vừa kết thúc, anh vừa cất sách giáo khoa vừa nghĩ cách: “Đặt một cái tên cho nó đi.”
Cố Nghi Lạc chẹp chẹp miệng mấy lần: “Anh… Sao anh biết em sẽ đặt tên cho đàn?”
Lương Đống xài lại chiêu cũ: “Đoán.”
“Anh đoán giỏi như vậy,” Cố Nghi Lạc mơ mơ màng màng, “Lần sau dự đoán dãy số trúng thưởng xổ số cho em đi.”
Lương Đống: …
Sáng hôm sau lúc đánh răng, Cố Nghi Lạc ngậm bàn chải đánh răng nhìn chằm chằm người không thông minh lắm trong gương, dòm xét cả buổi, luôn cảm thấy đã bỏ lỡ chuyện quan trọng gì đó.
Có điều đặt tên cho đàn là một ý tưởng không tệ, cậu lên diễn đàn thảo luận với A Đông, cuối cùng quyết định đặt tên cho đàn viola là “Tiêu Tiêu”.
Tiêu Tiêu Sắt Sắt, vừa nhìn là biết cùng một nhà.
(*) Tiêu Tiêu Sắt Sắt (萧萧瑟瑟 = xiāoxiāo sèsè): Tiếng gió thổi cỏ lay xào xạc
Today Nghi Happy: Nếu khắc tên viết tắt, vậy chẳng phải sẽ khắc hai chữ XX lên viola?
Dong: Muốn khắc không?
Today Nghi Happy: Thôi, đàn violin điện không có hộp cộng hưởng nên có thể khắc tùy ý, còn đàn phổ thông thì nên thôi, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến âm sắc
(*) Đàn violin điện:
<img alt="" src="https://static.8cache.com/chapter-image/21841/2020-11-violin-dien-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=2321025439 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Dong: Ừ.
Today Nghi Happy: Thật ra có thể dán mấy hình dán lên hộp đàn, gần đây tui thấy mấy đứa nhỏ học đàn đều làm thế [/chờ mong]
Vu Hạo Hiên nghe cậu nói vậy với mình, không vui.
“To đầu rồi không còn là trẻ con, mà vẫn dán hình lên đàn.” Cậu bé ghét bỏ bĩu môi, “Thật ấu trĩ.”
Đứa trẻ ấu trĩ Cố Nghi Lạc: …
Đại đao dài 80 mét trong tay hết giơ lên lại hạ xuống, Cố Nghi Lạc móc ra một xấp hình dán mua ở cửa hàng trước cổng trường tiểu học, như đang đếm tiền, lật từng tờ từng tờ trước mặt Vu Hạo Hiên, miệng cũng không rảnh, một hồi chê tấm này màu xỉn, một hồi lại cảm thấy tấm kia không đủ ngầu.
Vu Hạo Hiên đang tập kéo vĩ không, ánh mắt liếc liên tục về chỗ xấp giấy xanh xanh đỏ đỏ kia.
Cố Nghi Lạc đã sớm phát hiện ra động tác lén lút của nhóc con, cố ý lấy mấy tấm hình siêu nhân đặt bên cạnh, nói mấy tấm này xấu, định đem vứt.
“Nếu mà anh không cần…” Rốt cuộc Vu Hạo Hiên không nhịn được, tự hạ thấp địa vị, nói, “Em xử lý giúp anh.”
Sau khi tan học, hai thầy trò ngồi cùng nhau, đầu sát bên đầu chia sẻ hình dán.
Chọn hình Spider-Man dán ở mặt chính, Vu Hạo Hiên hỏi: “Thầy, thầy đoạt giải thưởng rất lợi hại ở nước Y đúng không?”
Cố Nghi Lạc kiêu ngạo nhíu mày: “Đương nhiên, không thì sao cha em lại tăng lương cho anh?”
Vu Hạo Hiên khinh thường hừ một tiếng, lại hỏi: “Vậy anh gặp bạn gái qua mạng chưa?”
“Tất nhiên.” Nhắc đến Lương Đống, Cố Nghi Lạc vui vẻ ra mặt, “Sau này phải gọi anh ấy là sư nương.”
“Diện mạo của sư nương có được không?”
“Đẹp đẽ vô cùng.”
“Thành tích của sư nương có tốt không?”
“Học bá danh giá ở nước ngoài.”
“Sư nương có tiền không?”
“Có, là con ông cháu cha.”
“Em thấy trên TV nói, gần đây có một nhóm lừa đảo thường ngụy trang thành người giỏi giang, yêu đương với người khác qua mạng internet để lừa tiền.” Vu Hạo Hiên chọn một bé heo Peppa dán lên mặt sau đàn, nghiêm túc nói, “Thầy à nhất định anh phải cẩn thận, không được tùy tiện gửi lì xì cho cô ta.”
Cố Nghi Lạc: …
Tuổi còn nhỏ mà đã bảo thủ đứng đắn, quả nhiên phía sau mỗi một đứa bé hiểu chuyện đều là một cặp bố mẹ không tròn trách nhiệm.
Sờ lên đầu Vu Hạo Hiên, Cố Nghi Lạc hiền từ nói: “Anh có dự cảm, em sẽ rất hợp cạ với sư nương của em.”
Sau đó, Cố Nghi Lạc kể lại chuyện này cho mọi người trong nhóm nghe.
Bảo bối của Lương Đống: Muốn lừa đảo thì cũng phải là em lừa anh chứ
Ông xã của Cố Nghi Lạc: ?
Bảo bối của Lương Đống: Anh xem đi, anh bị em lừa cả thân xác lẫn tâm hồn, cả người anh đã là của em [/thẹn thùng]
Ông xã của Cố Nghi Lạc: [/thẹn thùng]
Tưởng Du: @Lư Tiêu Địch Vì sinh mạng của cả nhóm, một lần nữa xin hãy đá hai người họ ra đi
Bành Châu: Hôm nay không đá tớ, cảm ơn vợ [/môi]
Tưởng Du: Cậu thì đợi xong buổi biểu diễn sẽ đá
Lư Tiêu Địch: Ha ha ha ha ha
Anh rể: Thanh niên quả là sôi động
“Buổi biểu diễn thương mại” đầu tiên của Lạc Tiêu Châu Du được sắp xếp vào một buổi tối thứ 7 nào đó cuối tháng tư.
Trước khi đến nhà hàng, Cố Nghi Lạc nhận được kiện hàng được vận chuyển hỏa tốc từ thành phố L.
Một chiếc hộp rất lớn, mở ra, bên trong đặt hai hộp đàn khác nhau, một cái cho violin một cái cho viola, màu xanh biển và màu xanh ngọc, rất dễ phân biệt.
Người tặng quà để lại một tấm thiệp, một câu đơn giản —— Chúc buổi biễu diễn thuận lợi.
Phần đề tên là Liang.
Nhận được món quà ưng ý này, tất nhiên là Cố Nghi Lạc vui sướng vô cùng.
Hộp đàn cậu dùng là hình vuông, rất nặng, đã sử dụng rất nhiều năm, hơi cũ nát, ốc vít cũng bị gỉ, mỗi lần mở ra đóng vào là phát ra âm thanh cọt kẹt đau thương.
Mà hộp đàn Lương Đống tặng cho cậu được làm từ sợi carbon, mặt ngoài được đánh bóng có màu sắc mỹ lệ, đường cong mượt mà đem lại cảm giác vô cùng sang chảnh, khi cài khóa vào, tiếng lách cách thanh thúy khiến Cố Nghi Lạc thấy khoan khoái cả người.
Nhưng giá cả thì không đẹp tý nào, khi Lư Tiêu Địch bấm vào trang web mua bán rồi đưa qua, Cố Nghi Lạc nhìn thấy con số, suýt thì nhảy dựng lên.
Tuy nói Lương Đống có gia cảnh giàu có, nhưng anh không có tật xấu xa hoa phung phí, nên Cố Nghi Lạc đi bên cạnh anh gần như không thấy có khác biệt gì về giai cấp.
Bây giờ khoảng cách giàu nghèo bị hai hộp đàn phơi bày trần trụi, Cố Nghi Lạc cẩn thận khẽ khàng ôm viola như ôm con đặt vào hộp.
Quên mất là giá cả của cái đàn này còn chưa bằng một nửa cái hộp, cậu chắp tay thở dài: “Thói đời đổi thay, con sang vì mẹ rồi.”
(*) Gốc là 子凭母贵 (Zi píng mǔ guì): Chỉ con cái được hưởng giàu sang phú quý vì địa vị của mẹ.
Ở đây để chỉ viola được nâng tầm bởi cái hộp sang xịn mịn.
Vì hộp đựng, giá trị của viola được tăng mạnh, nên tối hôm đó phát huy tác dụng, mấy khúc nhạc cổ điển tứ trọng tấu được thể hiện vô cùng hoàn hảo, nhận được vô số tiếng vỗ tay.
Họ chơi từ nhạc của Mozart đến Haydn, sau đó quay trở lại với fugue của Bach, và cuối cùng kết thúc với 《Humoresques》 của Dvořák.
(*) Fugue: đã chú thích ở chương 12
(*) Humoresques (Tiếng Czech: Humoresky), Op. 101 (B. 187), là một bản nhạc soạn cho piano được nhà soạn nhạc người Czech Antonín Dvořák viết vào mùa hè năm 1894.
– Antonín Leopold Dvořák (1841 – 1904) là một trong những nhà soạn nhạc quan trọng nhất của tất cả các thời kỳ và một trong những nhà soạn nhạc Czech nổi tiếng và hay được chơi nhất thế giới nói chung.
Những tác phẩm giao hưởng của ông thuộc vào đỉnh cao của nhân loại và thường có mặt trong những buổi biểu diễn nhạc giao hưởng.
Một nhà văn từng nói “Bản Humoresque thứ bảy có lẽ là tác phẩm piano nổi tiếng nhất từng được viết sau Für Elise của Beethoven.”
Trong lúc đó Cố Nghi Lạc mấy lần ngẩng đầu lên thấy Bành Châu nhìn bàn ăn của khách mà nuốt nước miếng, chứng minh âm nhạc mỹ diệu hoàn toàn có tác dụng kích thích cảm giác thèm ăn.
Nhận lương xong, kết thúc công việc là 4 người sang quán lẩu sát vách nhà hàng phương Tây ăn xả láng một trận, còn dư bao nhiêu chia bình quân đầu người.
“Phần của em cho Bành Châu đi.” Tưởng Du nói.
Lư Tiêu Địch cười trêu: “Ghê, hai đứa tuy hai mà một rồi à?”
“Chút tiền lẻ này không biết nhét vào đâu, để cậu ấy cầm chơi đi.”
Cố Nghi Lạc cảm thấy hành vi này là sự “vũ nhục” đối với một thằng đàn ông, đang định nói giúp Bành Châu, ai ngờ tên đần này vui vẻ đưa mã thanh toán ra: “Không thành vấn đề, đưa cho em đi.” Sau đó che miệng nhỏ giọng nói, “Của vợ cũng là của tớ.”
Cố Nghi Lạc: “… Tiền đồ.”
Ăn xong giải tán ở cửa quán lẩu, Tưởng Du và Bành Châu về ký túc xá, Cố Nghi Lạc có xe đón, nghe nói anh rể đang trên đường tới đây, thế là cùng Lư Tiêu Địch chờ ở ven đường một lát.
Hai người thảo luận về khúc nhạc sẽ chơi vào tuần sau, rồi lại đá sang chuyện khác.
Thông qua mấy ngày ở chung nhóm, Lư Tiêu Địch khen Lương Đống không dứt miệng: “Lão Lương không tệ, tuy nói chuyện hơi lạc hậu một chút, nhưng mắt thường cũng thấy chững chạc đáng tin, coi như Lạc Lạc của chúng ta khổ tận cam lai rồi.”
Cố Nghi Lạc cười hì hì: “Đợi anh ấy quay về, hai tụi em sẽ mời mọi người ăn cơm.”
“Muốn ăn Michelin. (*)”
(*) Michelin ở đây chỉ các chuỗi nhà hàng đạt sao Michelin. Sao Michelin (Michelin Star) là thước đo danh giá, là chuẩn mực vàng của làng ẩm thực thế giới được sánh ngang với giải Oscar trong điện ảnh hoặc Grammy trong âm nhạc, hạng cao nhất là 3 sao.
“Đừng đắt đỏ quá thế chứ, phí tiền.”
“Thằng nhóc này, chưa gì đã tiết kiệm tiền cho người nhà?”
“Tiền của anh ấy chính là tiền của em mà.”
…
Anh rể kéo đàn nhị đã tới, trò chuyện xong, Cố Nghi Lạc đặt giúp hộp đàn cello của Lư Tiêu Địch ra ghế sau, lúc đóng cửa xe còn ngoái ra sau nhìn.
“Sao vậy?” Lư Tiêu Địch ngồi ở ghế phụ xe hạ kính xuống hỏi cậu, “Rơi đồ à?”
Ánh mắt liếc quanh vệ đường, không tìm thấy nhân vật khả nghi, Cố Nghi Lạc quay lại nói: “Không sao, chắc uống hơi nhiều rượu hoa quả, cứ cảm thấy có người đi theo em.”
Lư Tiêu Địch cười: “Bây giờ em đã là người có gia đình rồi, lại có xe đưa đón, sợ cái gì?”
Cố Nghi Lạc gãi gãi đầu, cũng cảm thấy mình có chút thần hồn nát thần tính.
Sau khi nhập học chú Lý lại tiếp nhận cương vị, Cố Nghi Lạc còn chưa kịp bảo không cần, Lương Đống đã tiền trảm hậu tấu thanh toán hết chi phí cho một học kỳ, để không lãng phí, Cố Nghi Lạc đành phải tiếp tục ngồi xe.
Xe đi một mạch đến dưới lầu, khi xuống xe Cố Nghi Lạc xoay người lại nhìn quanh con đường thường đi qua, khu chung cư cũ kỹ, đèn đường lờ mờ đục đục, trên đỉnh đầu mây đen vần vũ, chỉ có thể trông thấy thoang thoáng mấy bóng người mơ hồ.
Có gió thổi vào mặt, cậu rùng mình một cái, tạm biệt chú Lý sau đó lên lầu.
Vừa leo cầu thang vừa sờ điện thoại, cậu vừa gửi tin nhắn nói đã về đến nhà cho Lương Đống, điện thoại vang lên leng keng, một tin nhắn mới đến.
Tiếp đó lại vang thêm mấy lần.
Cố Nghi Lạc cài đặt ẩn tin nhắn, có lẽ mơ hồ có dự cảm không tốt, ngón tay ấn mở giao diện của cậu hơi do dự.
Vẫn lựa chọn bấm vào, đập vào mắt là một số máy lạ, 6 tin nhắn dày đặc.
—— Lạc Lạc, đêm nay em thật đẹp
—— Bạn trai của em đâu, sao không đến đón em?
—— Có phải nó đã chơi em rồi đúng không?
—— Da em trắng như vậy, mềm mịn như vậy, chỉ cần nghĩ em đã bị nó chạm vào, là tôi tức giận vô cùng
—— Mau mau tắm rửa sạch sẽ đi, tôi không muốn nhìn thấy dấu vết của thằng khác trên người em
—— Tuy em hại tôi rất thảm, nhưng tôi vẫn rất nhớ em
Mỗi khi lướt qua từng tin nhắn, thật sự trên người như có giòi bọ vặn vẹo nhúc nhích, buồn nôn ghê tớm đến độ khiến lông tơ của người ta dựng hết lên.
Cố Nghi Lạc hít thở thật sâu, liều mạng khắc chế nỗi xúc động muốn ném điện thoại đi. Cậu tắt màn hình điện thoại, để chính mình lâm vào bóng tối.
Ánh đèn mỏng manh ngoài cửa sổ hành lang chiếu lên cầu thang u tối dài dằng dặc, như miệng một con thú dữ muốn nuốt chửng con người. Hàng lang ở khu dân cư cũ không có đèn cảm ứng, thình lình Cố Nghi Lạc xông vọt lên, vô ý vấp phải cầu thang rồi trượt chân, dứt khoát dùng cả tay lẫn chân bò lên, mặc kệ có chật vật nhếch nhác thế nào.
Được nửa đường Lương Đống gọi điện thoại tới, cậu run tay ấn nhầm phím cúp máy.
Cảm giác bị theo dõi khiến cậu rùng mình, toàn bộ hệ thống nhận thức của cơ thể dường như bị bịt kín, mãi cho đến khi về đến nhà, xông vào phòng khóa cửa lại, Cố Nghi Lạc mới nghe thấy tiếng thở dốc kịch liệt của mình, sờ thấy mồ hôi lạnh đầy trán.
Hôm nay về muộn, người nhà đã ngủ. Quản Mộng Thanh nghe tiếng cậu đã về nên đến trước cửa phòng, nói có canh nóng trong nồi nhớ phải ăn.
Giọng của Cố Nghi Lạc đáp lại như đang chiến đấu, may mà cách một tấm cửa, Quản Mộng Thanh không phát hiện sự bất thường.
Đúng lúc này, điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Cảm giác chấn động truyền từ lòng bàn tay đến khiến Cố Nghi Lạc run bắn lên, thấy tên Liang trên màn hình mới thoáng thả lỏng.
Ngón tay cái cứng đờ ấn phím nghe máy, cậu xích lại gần micro, sau một tiếng “a lô” khàn khàn, đầu dây bên kia nhanh chóng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?’’
“Không có gì, vừa nãy ấn nhầm.” Cố Nghi Lạc liếm bờ môi khô khốc, “Không cẩn thận, bị té.”
Một giây sau, Lương Đống gọi video qua, Cố Nghi Lạc hung hăng xoa mặt mấy lần mới nghe máy.
Dù là như vậy, khi Lương Đống nhìn thấy sắc mặt cậu cũng sững sờ, sau đó nhíu mày nói: “Để anh xem thử.”
Cố Nghi Lạc ngồi trên mép giường, cúi người vén ống quần lên.
Ngã không nghiêm trọng, dưới đầu gối chỉ bầm xanh một mảng. Cậu nhắm ngay camera cho Lương Đống nhìn, tỏ vẻ không hề gì: “Đập vào cầu thang, anh thổi cho em một chút là được rồi.”
Lương Đống cầm điện thoại ra ngoài thư viện, thổi thổi khẽ khàng cẩn thận.
Thổi xong hỏi: “Là gặp… gặp phải chuyện gì sao?”
“Không có.” Cố Nghi Lạc không giỏi nói dối, rũ mắt xuống đáp lời, sau đó quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, “Hình như trời sắp mưa.”
“Không thích trời mưa?”
“Dạ.” Cố Nghi Lạc hơi thất thần, “Sẽ có sấm sét, lại còn…”
Còn gặp phải người xấu.
Yên tĩnh hồi lâu, khi Lương Đống lên tiếng lần nữa, không truy hỏi câu cậu chưa nói xong, mà hỏi: “Đang trong phòng em à?”
“Vâng.”
“Vậy bây giờ, đóng cửa sổ lại.”
Cố Nghi Lạc chưa kịp hoàn hồn, đại não hoạt động cực kỳ trì trệ, nhận được mệnh lệnh thì không nghĩ bất cứ điều gì, đi tới cạnh tường để đóng chặt cửa sổ, rồi kéo cả rèm cửa vào.
“Xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Tiếp theo, cởi áo khoác và giày ra, nằm xuống.”
Cố Nghi Lạc làm theo, nằm nghiêng người cuộn tròn trên giường: “Sau đó thì sao?”
“Đắp chăn vào.” Lương Đống nói, “Bảo đảm sẽ không cảm lạnh.”
Cố Nghi Lạc ngoan ngoãn đáp lời, kéo chăn lên, rút tay chân vào trong chăn, chỉ chừa nửa cái đầu ở bên ngoài.
Thân thể được bao bọc nên cảm giác an toàn cao hơn, hô hấp thất thố cũng bình phục lại. Tầm nhìn bị hạn chế, Cố Nghi Lạc nắm chặt điện thoại như cây cỏ cứu mạng: “Sau đó thì sao?”
“Nhắm mắt lại.”
“Em… Em sợ.”
“Anh ở đây.”
Giọng của Lương Đống rất nhẹ nhàng, như đang chống lên một mái vòm vô hình, che chắn mọi gió mưa.
Anh nói: “Không ai có thể làm tổn thương em.”
Thế là Cố Nghi Lạc nghe lời nhắm mắt lại, buông tay để điện thoại rơi vào gối, mí mắt cậu từ chỗ run rẩy không ngừng đến dần dần trĩu xuống.
Bóng tối cũng bị ánh sáng và hơi ấm thay thế, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như có người nói với cậu —— Tôi sẽ không để em gặp phải người xấu.
Chuyện có lẽ đã từ rất lâu, nhưng bị cơn buồn ngủ quét sạch, chút năng lực suy tính còn sót lại không đủ để cậu nhớ ra câu nói đó đã từng nghe ở đâu.
Trước khi rơi vào trạng thái ngủ say, Cố Nghi Lạc nghĩ nghĩ, muốn trách chỉ có thể trách giọng Lương Đống quá êm tai.
Quá tốt đẹp, khiến người khác chỉ muốn giữ chặt trong lòng bàn tay, ai cũng đừng hòng cướp đi.
Hết chương 33.
Tác giả có lời muốn nói:
(Ở chương 06: Đã từng nghe qua)
Nhật ký của Tiểu Lương: Đàm Thiên mày xong rồi.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
51 chương
26 chương
48 chương
101 chương
9 chương
3 chương