Vũ Vi Hân bước vào nhà, làm vài món ăn rồi bước ra ngoài phòng khách ngồi xem tivi. Chợt một tiếng RẦM vang lên, một người bạn cùng phòng tên Lộ Lộ chạy vào phòng, nhìn cô với vẻ mặt hớn hở : "Bồ mới quen anh nào hả ?"
Cô ngơ ngác khoảng 1 giây rồi nói :" Anh nào cơ ? "
Lộ Lộ chỉ tay ra cửa : "Bồ tự đi mà xem !"
Vi Hân bước từng bước nặng nề ra phía cửa, cô bàng hoàng vô cùng khi thấy Cảnh Đan Phong đứng giữa sân trường, xung quanh nó có nhiều bông hoa hồng nằm rải rác thành hình trái tim. Hắn thấy cô ra liền hét lớn : "Vũ Vi Hân ! Tôi yêu em !"
Ở các dãy lầu, các cô gái đã đứng đầy ra đó, la hét ồn ào : "Yêu đi ! Yêu đi !"
Ở một góc khuất nào đó trên một tầng lầu, có một ánh mắt sắt nhọn nhìn cô khiến cô lạnh cả sống lưng.
Mặt cô đỏ cả lên khi nghe Cảnh Đan Phong nói thế. Tại sao sự việc lại diễn ra nhanh đến thế cơ chứ ? Số lần cô gặp anh ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, không thể nào anh ta thích cô được. Chắc chắn đây lại là một trò mới chọc phá cô đây, đừng tưởng cô dễ bị lừa như thế chứ !
Cô hét lớn : "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh !" rồi đi thẳng vào phòng mặc cho Lộ Lộ cứ nói tiếp cho anh ta : "Cảnh Đan Phong có gì không tốt mà bồ không thích vậy. Tớ thấy anh ta cũng được mà, gia cảnh tốt, học thức cũng không tồi, chỉ có điều là lăng nhăng quá thôi !"
Nghe thấy thế, cô quay phắt qua nói một hơi : "Đấy ! Cậu cũng thấy điều đấy phải không ? Anh ta cái gì cũng tốt chỉ có cái tội là lăng nhăng thôi, bởi thế nên tớ không thể thích được. Cậu biết mà, đàn ông lăng nhăng thì kết thúc chẳng có tốt đẹp đâu !"
Lộ Lộ tỏ vẻ mặt đìu hiu.
Cảnh Đan Phong ở dưới lầu bóp nát bó hoa hồng : " Vũ Vi Hân, ở trước mặt nhiều người như thế, cô dám từ chối tôi thẳng thừng như vậy. Tôi nhất định sẽ khiến cô chịu đựng sự nhục nhã này"
Những ngày đó đối với cô là một cực hình khi ngày nào đi học cũng phải thấp thỏm lo âu xem có kẻ nào đi theo không, hay mỗi khi đi đường, nếu gặp thầy cô thì không sao nhưng nếu gặp một học sinh nào đó thì chắc cô sẽ bị nói xấu : "Con nhỏ đó cướp bạn bạn trai của Lạc Hiểu Vi đấy. Giỏi giả vờ, trước mặt mọi người thì làm như không có gì chứ sau lưng là lại lén lút đi hẹn hò với Phong Phong. Thậm chí còn không biết tốt xấu đi từ chối Phong Phong khi được tỏ tình đấy. Thích muốn chết mà còn giả bộ !"
Cô thực sự muốn chấm dứt chuyện này lắm rồi. Hôm đó, ra về cô bị Lạc Hiểu Vi chặn đường, Hiểu vi nhìn cô bằng ánh mắt đầy phẫn nộ : " Tại sao cô cứ bám lấy Phong Phong của tôi vậy hả ?"
Vũ Vi Hân cố gắng giải thích : "Thực sự tớ không có, người bám lấy là anh ta mới đúng !"
"Cô nói bậy, Đan Phong sẽ không bao giờ làm như thế !"
"Đó là sự thực !" Một giọng nam trầm vang lên sau lưng cô, cô quay mặt sang và không thôi ngỡ ngàng.
Lạc Hiểu Vi trợn tròn mắt nhìn người con trai ấy : "Anh...tại sao lại như vậy với con nhỏ này chứ ? Cô ta thì có gì tốt ! Anh nói cho tôi nghe đi Cảnh Đan Phong !"
Cảnh Đan Phong đút tay vào túi quần rồi nói : " Hôm nay chúng ta hãy kết thúc chuyện này đi !"
Cô điềm nhiêm nói : "Kết thúc tất cả đi ! Tôi mệt mỏi lắm rồi !"
Cảnh Đan Phong giải thích với Lạc Hiểu Vi rằng người cậu ấy yêu thực sự là Vũ Vi Hân và dĩ nhiên là cô ta không thể nào chấp nhận sự thật đấy nên đã chạy thật nhanh về ký túc xá. Anh ta thì đứng ở đó, đứng hiên ngang như thế nhìn cô. Đôi mắt lạnh lùng trước kia giờ đã thay bằng đôi mắt ấm áp. Dường như cô có một chút rung động, nói : "Tôi đi đây, anh nên an ủi Hiểu Vi thì hơn. À mà tôi cũng chẳng thích anh đâu, đừng cố gắng làm điều vô ích nữa."
Cảnh Đan Phong không nói gì cả, đứng im lặng ở đấy một lúc lâu. Khi thấy cô đã rời đi rồi thì ngước đầu lên trời cười khổ, tự lẩm bẩm : "Tại sao cho dù tôi làm như thế nào cô ấy vẫn không có một chút rung động ? Tại sao...tại sao cơ chứ ?"
Thế là sao ngày hôm đó, Cảnh Đan Phong đã đi du học ở Mỹ mà không một lời từ biệt. Cậu ấy cũng chẳng an ủi Lạc Hiểu Vi hay nói lời tạm biệt nào cả khiến Hiểu Vi tức giận vô cùng và cô ấy đã trút tất cả cơn giận vào người cô. Được một thời gian thì đến lúc lên lớp 8, tình cờ cô và Hiểu Vi học chung lớp với nhau và tình cờ hơn nữa là cô chủ nhiệm xếp cô với Vi ngồi kế nhau. Kể ra thì lúc đầu có hơi khó khăn thật nhưng sao này cô mới hiểu thêm một chút về Hiểu Vi.
Từ nhỏ, Lạc Hiểu Vi đã có cuộc sống được định sẵn bởi bố mẹ. Cô sinh ra là để làm công cụ liên kết giữa gia tộc này với gia tộc khác để tăng sự phát triển cho gia đình. Cô và Cảnh Đan Phong có thể được xem như là thanh mai trúc mã nhưng từ khi lên cấp 2, Cảnh Đan Phong đối xử với Lạc Hiểu Vi ngày càng lạnh nhạt hơn. Và cô cũng nhận ra điều đó. Đối với Cảnh Đan Phong mà nói, hôn ước ấy chỉ là chuyện của người lớn. Người hắn thích vẫn không thể là cô được.
Vũ Vi Hân cũng chia sẻ khá nhiều chuyện của mình cho Lạc Hiểu Vi biết nên cả hai đều nhận được sự thông cảm từ nhau. Thế là tình bạn bắt đầu trở lại, và có lẽ ngày càng khăng khít hơn rồi.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
29 chương
12 chương
73 chương
69 chương
35 chương
32 chương
16 chương