Em ghét anh

Chương 8

Trúc ko tranh với Hoàng nữa, ko hiểu sao nhìn điệu bộ ăn ngon lành của Hoàng Trúc lại thấy vui vui, hắn cũng vui tính đó chứ, chỉ có kiểu ăn nói lấc cấc là khó ưa thôi.  Sau khi ăn no nê, thức ăn ko còn chút nào trên bàn, Hoàng xoa xao cái bụng của mình, trông Hoàng có còn thòm thèm lắm. 2 đứa dọn dẹp mang đồ xuống rủa.  - Tôi rửa anh tráng nghen  - Rửa bát nữa hả, tui ko làm đâu- Hoàng nhăn nhó  - Ko rửa là ko xong với tui đâu àh nghen - Trúc cầm con dao sáng lóa lên trươc mặt Hoàng. Muốn thử sự lợi hại của Đồ Long Dao ko hả?  - Được rùi, rửa thì rửa, cô bỏ con dao xuống đi, nhìn ghế quá  Trông Hoàng lóng ngóng buồn cười ko chịu đc, cũng phải thôi từ bé nó có phải nhúng tay vào việc gì đâu. Trúc rửa xong là để sang bồn rửa bên cạnh cho Hoàng tráng, nhanh thoăn thoát, công việc này đối với Trúc quá là dễ dàng, nhưng với Hoàng thì quả là 1 cực hình. Trúc đặt 1 chiếc bát xuống, đúng lúc Hoàng cho tay xuống để lấy bát lên rửa thì...tóm nhầm tay Trúc. Cả Hoàng và Trúc khựng lại 1 lúc, cả người Hoàng như có dòng điện chạy qua, cứng đơ toàn thân, Trúc thoáng đỏ mặt rồi nhanh chóng rút tay ra khỏi Hoàng, Hoàng cắm cúi tráng tráng rửa rửa. Bỗng.........  " Xoảng" 1 tiếng vỡ chát chúa kêu lên  - Trời ơi, anh làm vỡ nguyên chồng bát của tôi rùi kìa, làm ăn kiểu gì vậy  - Tôi đã nói là tôi ko biết rửa mà, cô cứ ép tôi  - Anh đúng là cái đồ vụng về mà , đứng ra kia cho tôi nhờ đi - Trúc tức giận  - Tôi...tôi xin lối mà- điệu bộ Hoàng trông rõ thảm hại  - Thôi đc rồi anh ngồi đó đi, để tôi làm nốt cho, ko ngày mai tôi chẳng còn cái bát nào để ăn cơm  Hoàng chỉ đợi có vậy nhảy tót ra ngồi ghế, nhìn Trúc rửa thoăn thoắt, trông Trúc ra dáng 1 người vợ đảm đang lắm, ôi nó đang nghĩ gì thế nhỉ, đúng là lẩn thẩn.  - Sao anh lại ở riêng vậy? - Trúc lên tiếng hỏi phá vỡ bầu ko khí im ắng ngột ngạt  - Tôi thích thế, thoải mái hơn- Hoàng trả lời  - Nhà anh cũng ở ngoài này, bố mẹ anh cũng đồng ý cho anh ở riêng sao?  - Ừh - Bống giọng Hoàng trùng xuống  - Ờ 1 mình vậy anh ko buồn sao, ko nhớ bố mẹ sao, tôi thì nhớ bố tôi lắm  - Ko, tôi ko nhớ, cũng chằng ai nhớ tôi cả - Giọng Hoàng buồn buồn  - Sao cơ? - câu nói của Hoàng làm Trúc ngạc nhiên phải quay lại để nhìn Hoàng  - Ah, ko có gì, thỉnh thoảng cuối tuần tôi cũng tạt về nhà mà - Hoàng chống chế  - Ah ra vậy - Trúc quay lên rửa bát tiếp  - Còn cô, sao lại ở ngoài này 1 mình vậy?  - Bố tôi công tác trong Nam, chưa có điều kiện chuyển ra ngoài này nên tôi ra trước  - Còn mẹ cô  -......................mẹ tôi mất lâu rồi - giọng Trầm hẳn  - Tôi xin lỗi đã nhắc đến chuyện buồn của cô - Hoàng bối rối  - Ko sao  Cả 2 lại tiếp tục im lặng, mỗi người theo đuổi 1 ý nghĩ riêng. Trúc cảm nhận đc ở con người Hoàng bên ngoài vẻ lạnh lùng bất cần cộc cằn thì bên trong cũng ko đến nỗi nào, có lẽ hắn cũng ko quá đáng ghét. Hoàng thì thấy Trúc là 1 cô bé bản lãnh cứng rắn nhưng cũng rất tình cảm đôi khi lại rất ngốc nghếch. Cả 2 ko ai nhìn thấy người kia cũng đang nở 1 nụ cười trên môi giống mình  - Xong rùi, anh về đi cho tui còn học bài - Trúc lên tiếng  - Học bài ah- Hoàng chưng hửng  - Ừ, đi lẹ đi, tui còn đi tắm và học nữa, anh định ngồi ở nhà tôi đến bao giờ nữa - Trúc giục  Chằng còn cách nào khác Hoàng đành đi về, mặc dù vẫn có vẻ lưu luyến lắm, đã lâu lắm rồi Hoàng mới có cảm giác vui vẻ như thế này, một cảm giác rất đầm ấm, nó ước gì thời gian có thể ngừng lại. Trúc như một luồng gió lạ thổi vào cuộc đời nó khiến cuộc sống của nó trở nên có nghĩa hơn. Trước kia, cuộc sống của nó tẻ nhạt, đi học về là nó lại la cà ở quán xá, bar, thỉnh thoảng đi đua cùng lũ bạn, tối nào cũng trong trạng thái say khướt, nó đến chỗ đấy để trốn tránh sự cô đơn, về đến nhà thì chỉ còn mình nó . Từ khi Trúc đến, nó cảm thấy cuộc sống trước kia thật là vô nghĩa, nó ko còn hứng thú với những nơi ồn ào như thế, nó thích về nhà cãi nhau với con nhỏ hàng xóm, thích bày trò trêu con nhóc, đến trường nó cũng muốn gặp con nhóc. Có lẽ con bé đã dần trở thành 1 phần rất quan trọng trong nó. .................. Hoàng mân mê chiếc điện thoại trong tay, nó quyết định bấm số điện thoại của con nhóc mà nó đã lấy trộm số trong lúc con bé đang rửa bát. Trúc đang học thì giai điệu quen thuộc "heo ko đòi ăn kem, heo ko đòi ăn bánh..." vang lên.  "Hoang dep trai calling" - Trời, hắn lưu tên hắn vào điện thoại mình lúc nào zị trời, lại còn "Hoàng đẹp trai nữa".  - Alo  -   - Học  -   - Ko  -   - Ko thích  -   - Ấy khoan - Trúc giật lại, nghe đến đề toán hay mắt cô nàng đã sáng long lanh  - Hoàng cười, cá đã cắn câu rồi, con nhỏ mọt sách này chỉ có mang cái chiện học hành này ra dụ nó thôi  - Vậy anh sang đây đi - Trúc rụt rè, nhớ mang sách vở theo đó  Hoàng lấy sách vở bằng vận tốc anh sáng và lao vút sang nhà Trúc, Trúc mở cửa nhìn chằm chằm vào đông sách vở của Hoàng  - Đâu, đề toán đâu - Trúc sốt sắng  - Cô ko cho tôi vào nhà ah  - Ừ nhỉ, xin lỗi hề hề, ngồi dưới nhà học nhé- Trúc gãi đầu  Hoàng đưa 1 tập đề toán cho Trúc, Trúc cầm đống đề đó đôi mắt long lanh như đc cho 1 vật gì quí báu lắm, nó giở từng trang nhìn chăm chú bằng đôi mắt thích thú. Hoàng nhìn Trúc lúc này đã thay bộ đồ ở nhà ra, bộ quần áo lửng màu hồng phấn, trên áo có hình quả dâu tây đỏ chót to đùng (đúng là trẻ con mà), mái tóc búi nhẹ đằng sau, vài cọc tóc lòa xoa trước mặt. Trông Trúc như đưa trẻ con dễ thương vậy, mà cô ta dùng loại sữa tắm gì mà thơm thế nhỉ, mùi ngọt ngọt như mùi hoa quả í. Hoàng nhắm mắt lại hít 1 hơi.  Trúc vẫn chăm chú nhìn tập đề toán của Hoàng, chợt nó nhớ ra là còn có Hoàng ở đây  - Cảm ơn anh nha, tui mượn mai tui photo xong tui sẽ trả anh - Trúc cười tươi. Hoàng nghệt mặt ra, nụ cười như là bông hoa đang nở vậy, có khi hoa nở cũng ko đẹp bằng nụ cười này, đúng là nụ cười thiên thần  - À, ko sao, cô cứ dùng đi, tôi còn nhiều lắm, khi nào cần tôi lấy cho - Hoàng sung sướng trong lòng  - Sao tự dưng tốt với tôi dữ vậy nghi lắm nha- Trúc nheo mắt nhìn Hoàng  - Hàng xóm mà, thỉnh thoảng còn ăn ké bữa cơm chứ - Hoàng cười toe toet  - Tui bít ngay mà- Trúc lườm Hoàng, mà sao anh có tài liệu này vậy  - Cô quên là tôi cũng học chuyên toán sao, tôi hơn cô 1 khóa đó  - Ờ nhỉ tôi quên mất  - Thôi cô giải đề đi, tôi cũng học đây  - Ok - Trúc lại cười và bắt đầu giải đề  Ngồi cạnh Trúc thế này thật khó tập trung vào việc học, nhưng chằng lẽ ko học thì ko đc, Hoàng cố ngồi hí hoáy cắm cắm cúi cúi tính tính toán toán làm. Trúc thì khi đã học rồi thì đúng là quên hết mọi thứ. Quả là mấy đề toán Hoàng đưa hay thật (đối với Trúc thì càng khó là càng hay mà). "Kinh thật con bé giải đề nhanh thoăn thoắt, mấy đứa lớp mình chắc ko giỏi bằng con bé này" Hoàng nghĩ  Một lúc sau thì Trúc có vẻ hơi lúng túng với 1 đề toán, Hoàng quay ra hỏi  - Sao thế, ko giải đc sao, có cần tôi giúp gì ko?  - Anh hả? - Trúc ngạc nhiên vì nghĩ Hoàng từ xưa đến nay có học hành gì đâu mà giúp với chả đỡ nhưng thôi cứ thử xem  - Đây nè, bài này tui giải mãi chưa ra, ko biết có tính nhầm chỗ nào ko nữa  - Xem nào - Hoàng cầm đề và bài làm của Trúc ra ngó ngó xem xem, tính toán khoảng 5 phút thì phát hiện ra chỗ nhầmS  - Đây nè, chỗ này nè, cô viết dư dấu âm đằng trước, hèn gì tính ko ra. Theo tôi nên giải cách này này. Thế là Hoàng thao thao bất tuyệt, thật sự là Hoàng học cực giỏi nếu ko muốn nói là siêu đẳng của trường này, tuy nhiên phong cách học của Hoàng rất tài tử i như tính cách của Hoàng vậy, thích học thì học, ko thích học thì thôi vậy mà thành tích của Hoàng lúc nào cũng đứng đầu khối.  - Hay quá- Trúc reo lên. Vậy mà tôi ko nghĩ ra  - Tất nhiên, làm sao cô nghĩ ra đc chỉ có người siêu phàm như tôi mới làm đc thôi - Hoàng hếch mũi  - Kiêu thấy ớn - Trúc lè lưỡi  Trúc lại cặm cụi làm bài, trông nó lúc này như quên hết mọi thứ trên đời, quên sự có mặt của Hoàng, tự dưng Hoàng ước mình là cái tập đề toán đó (ước mơ kì cục hết sức), để đc Trúc nhìn bằng ánh mắt long lanh sung sướng như thế. Hoàng nhìn lại hình như lúc này quay ra giảng bài cho con nhóc nó đã ngồi gần con nhóc hơn, nó ngửi thấy mùi ngọt ngọt như hoa quả tỏa ra từ người con nhóc, rất dễ chịu. Tự dưng nó đỏ mặt, mặt nóng bừng. Nó sợ con nhỏ nhìn thấy, nó đứng phắt dậy khiến Trúc giật mình quay ra  - Tôi về đây  - Anh học xong rồi ah  - Chưa, nhưng tôi ko muốn học nữa  - Thế sao con rủ tôi học chung, anh đúng là cái đồ hâm đơ mà, thay đổi như thời tiết í  - Chẳng qua tôi sợ cô ko làm đc bài nên qua đây chỉ cô thôi, bây giờ cô biết làm rồi thì tôi về đây  - Vậy anh về đi  " Cũng ko thèm nài nỉ mình ở lại nữa, con nhóc này đúng là máu lạnh mà" Hoàng nghĩ và đùng đùng bỏ về  Trúc nhìn thái độ của Hoàng mà chằng hiểu gì cả, đúng là tên hâm đơ nó nhún vai cầm sách vở lên phòng học bài tiếp. .................  Sáng hôm sau, Trúc dậy sớm, sau khi là cái công việc muôn thủa mỗi buổi sáng, nó ra ban công hít 1 hơi đầy phổi ko khí trong lành buổi sáng, ít phút nữa thôi cái ko khí này sẽ toàn là bụi cho mà xem, phải tranh thủ chứ. Không khí trong lành thật, nó mỉm cười rùi vào nhà chuẩn bị đồ để đi học  Khi lấy quần áo để mặc, Trúc mới tá hỏa lên rằng bộ đồng phục của nó còn để ở bên nhà Dung, ở nhà chỉ còn bộ đồng phục áo với váy thôi, chẳng lẽ lại ko mặc. Nó đành ngậm ngùi lấy váy ra mặc, hix hix hu hu. 10 phút sau, nó đi đi lại lại trước gương, cảm thấy ko tự tin chút nào, hôm trước còn có Dung đi cùng, hôm nay chỉ có mình nó cảm thấy ngại ngại sao. Nhưng nhìn nó cũng ổn đấy chứ, bộ đồng phục dễ thương, nó cột cao tóc, cái tóc mái đã che đi cái trán dô bướng bỉnh, trông nó đâu đến nỗi nào nếu ko muốn nói là rất xinh . Tặc lưỡi, thôi mặc nốt ngày hôm nay vậy.