Em ghét anh
Chương 22
- Ê, Dung, sao bồ vẫn chơi với con Trúc sao, con nhỏ trông vậy mà ghê gớm nhỉ, hình như nó đang ra ve vãn nốt anh Hùng thì phải - nhỏ Trang cùng lớp Trúc và Dung nói
- Đừng nói nhảm, Trúc ko phải loại người đó - Dung gắt lên
- Tùy bồ thôi, nhưng lúc nãy mình đi ngang qua lớp anh Hùng thấy nó đang nói chuyện với anh í mà
- Thế sao?
- Uh, ai nói điêu làm gì
Lúc này ra chơi xong thấy Trúc chạy vội đi đâu đó, hóa ra là đi tìm Hùng ah, tìm anh í có chuyện gì nhỉ??? Dung đang phân vân thì thấy Trúc lao vào lớp, mắt đỏ hoe.
- Bố sao vậy, bồ đi đâu đó - Dung hốt hoảng
- Cả Hoàng cũng ko tin mình, Hoàng ghét mình, mình phải làm sao đây? - Trúc khóc
- Tin gì cơ, chuyện tin đồn hả?
- Tin đồn đó là do Hùng nói đó, vậy mà Hoàng ko tin lại còn đuổi mình đi nữa
- Anh Hùng????Ko thể nào?? Sao lại có chuyện đó đc?? - Dung ngạc nhiên đến độ há hộc miệng
- Hôm qua mình đi chơi với Long về thì anh ta xuất hiện trước cửa và mắng mỏ đe dọa rồi xúc phạm mình đủ kiểu. Sáng hôm nay thì có tin đồn , ko phải anh ta thì là ai chứ - Trúc tức tưởi
- Bồ chắc ko, chưa có bằng chứng mà
- Thì bồ nghĩ xem, trong trường hợp như thế bồ sẽ nghĩ là ai?
- Thôi mình hiểu rồi , bồ bình tĩnh đi, chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó mà, đừng lo quá như thế - Dung an ủi
- Ừh cảm ơn bồ, mình chỉ còn bồ thôi, - Trúc nhìn Dung cười
Dung bắt đầu suy nghĩ, tại sao tự dưng anh Hùng lại tìm Trúc, hôm qua anh gọi đt cho mình hỏi thăm Trúc, sau đó lại đên nhà Trúc, chắc anh gặp Long đưa Trúc về. Hay là...anh í ghen...anh Hùng thích Trúc sao? Ko!!! Ko thể như thế đc! Dung ơi, mày nghĩ lẩn thẩn quá ! Dung lắc lắc đầu, nó muốn tất cả những ý nghĩ đó bay hết đi. Mày phải tin Trúc, Trúc chẳng làm gì sai cả, có lẽ là có nguyên nhân.
.................................................. ..........
- .. Suốt 1 tuần tiếp theo, Trúc sống trong tâm trạng nặng nề, đi đâu, làm gì cũng có người soi mói, đả kích, thậm chí có người còn cố tình nói to cho nó nghe, một số người còn cố tình ngáng chân cho nó ngã, nhưng nó ko nói lại cũng ko gây sự lại. Tiếng nói yếu ớt của nó làm sao có thể át đc tiếng nói của hàng mấy trăm con người ở đây. Chính vì thế nó hạn chế tới mức tối đa gặp Long, nó sợ gặp Long sẽ khiến mọi chuyện rắc rối thêm cho cả Long và nó. Long thì thừa biết đó chỉ là tin đồn vớ vẩn, nó muốn gặp Trúc nhưng Trúc cứ tránh mặt nó hoài làm thằng nhóc buồn lắm. Nó chỉ còn liên lạc và nói chuyện đc với Trúc bằng điện thoại vào mỗi buổi tối. Dù sao trong thời gian này nó cũng ko muốn làm Trúc phải gặp rắc rối thêm nữa, nó chỉ còn biết an ủi Trúc và cố gắng tìm ra thủ phạm của tin đồn ác độc đó.
Hoàng sau hôm đó, nó như 1 người mất hồn vô cảm, ko cười, ít nói, bộ mặt lúc nào cũng lạnh tanh bất cần. Nó lại lên bar nhiều hơn, lại say sưa nhiều hơn, tất nhiên việc lên lớp là ít hơn, nó lại hòa mình vào những điệu nhạc chát chúa để quên đi nỗi đau trong lòng. Nhiều lúc nó nhớ Trúc, nhớ nụ cười hồn nhiên của con nhóc, nhớ cái giọng điệu ngang ngược, nhớ cái giẩu môi dễ ghét, nhớ mùi hương ngọt ngọt, tất cả những gì thuộc về con nhóc đều khiến nó nhớ. Nó mang chiếc váy trắng Trúc đã mặc hôm sinh nhật chị Hùng ra ngắm, chiếc váy mà Trúc nằng nặc đòi trả lại...Nhưng nghĩ đến nỗi đau nó phải chịu là nó lại muốn quên đi. Việc gì phải nhớ đến 1 người chẳng thuộc về mình. Gặp Trúc nó coi như không quen biết, ở cạnh nhà nhau nhưng có gặp cũng như người vô hình hoặc xa lạ. Con nhóc lúc đầu nhìn nó với ánh mắt giận dữ trách móc..., nhưng sau nó tránh mặt Hoàng, có nhìn thấy thì nó cũng coi như ko quen biết mặc dù trong ánh mắt con bé có thoảng chút buồn.
Dung nhìn Trúc càng ngày càng ít nói, sống khép lại mà nó đau lòng, trước mặt Dung, Trúc luôn tỏ ra cứng cỏi, nó vẫn cười đùa với Dung, nhưng sau đó Dung thấy trong mắt nó buồn lắm, thỉnh thoảng nó bỏ ra khu nhà phía sau trường ngồi ngẩn ngơ 1 mình. Cả Hoàng nữa, chẳng lẽ Hoàng tin những lời đồn đại ác í đó sao, người ngoài cuộc không hiều đã đành, đằng này rõ ràng Hoàng biết sự thật mà vẫn tin. Còn Long vẫn thỉnh thoảng liên lạc với Dung để hỏi han tình hình Trúc, nó biết Trúc đang tránh mặt Long. Trúc cứ khẳng định 1 mực là Hùng là người tung tin đó ra, Dung ko muốn tin điều đó, nó sợ phải hỏi Hùng, sợ Hùng nói là đúng. Nhưng...trước tình hình này nó phải hỏi cho ra lẽ.
Hôm đó, Dung chủ động gọi điện thoại cho Hùng
- Anh Hùng àh, em muốn nói chuyện với anh 1 chút đc ko?
-
- Dạ, cũng có chút chuyện, tý nữa tan học mình gặp nhau chút nhé?
-< Ừh, cũng đc, tan học anh đợi em ở cổng trường>
Dung gọi điện thoại báo cho bác tài chiều nay có việc ko phải qua đón. Nó cũng ko muốn kể chuyện này với Trúc, nó sợ Trúc phản đối hoặc tức giận. Nó quyết định im lặng và sẽ kể cho Trúc sau.
.....................
Hôm đấy có tiết thể dục, là 1 tiết trái giờ nên bọn nó phải học vào buổi chiều. Sau khi học thể dục xong, Dung nói với Trúc là có việc về trước nên nó đi luôn. Trúc chuẩn bị vào lớp thì lớp trưởng phân công nó cất dụng cụ vào trong nhà kho của trường
- Sao lại là mình, hôm nay đâu phải mình trực nhật đâu?- Trúc ngạc nhiên
- Ừh, nhưng mấy đứa trực nhật tụi nó đi về hết rồi còn mỗi mình, mà mình phải lên văn phong gặp giáo viên 1 chút, bồ giúp mình với. - Lớp trưởng nài nỉ
- Ừh, thôi để mình làm đi, bồ đi lên văn phòng đi kẻo cô đợi
Trúc hì hục mang 1 đống dụng cụ vào nhà kho của trường, sau khi mang tất cả vào xong nó mệt lử, ngồi bệt xuống đất thở. Nó dựa vào sau, ko biết đó là tủ đựng bóng nên số bóng rơi lả tả xuống đất. Nó hốt hoảng cúi xuống nhặt nhặt, xếp xếp. Nó ko để ý rằng có 1 bóng đen đằng sau cười nham hiểm và kéo cửa lại, khóa bên ngoài luôn.
Nó giật mình quay lại, nó ngỡ bác bảo vệ thấy cửa còn mở thì đóng lại nên nó luống cuống đập cửa kêu ầm ĩ lên
- Bác ơi, mở cho cháu với, bác ơi, cháu còn ở trong này mà!... Nó hét lên
Nhưng đáp lại lời nó là sự im lặng, nó ko biết rằng trời đã sắp tối, chỗ nhà kho của trường lại ở 1 chỗ khá khuất. Cửa lại khá dày chỉ có 1 cái cửa sổ ở tít trên cao. Nó kêu gào khản cổ, trường bây giờ đã chẳng còn ai. Nó cuống cuồng tìm điện thoại, thôi chết, điện thoại trong cặp, còn nó vẫn đang mặc bộ quần áo thể dục trên người. Nó mò mẫm tìm công tắc đèn, nó tìm thấy và bật lên, ánh đèn le lói làm nó đỡ sợ hơn trong bóng tối. Nó ngồi phệt xuống đất, nó đã quá mệt, hiện tại thì nó sợ, 1 mình trong 1 cái nhà kho tối tăm, ẩm thấp. Nó bắt đầu khóc, tủi thân + sợ hãi xen lẫn trong nó. Ngoài trời sấm chớp bắt đầu nổi lên. Nó giật bắn mình nép sát vào góc tường, nó ôm chặt 2 tai toàn thân run rẩy.
Dung hẹn Hùng ở 1 quán cà phê khá đẹp và yên tĩnh. Sau khi gọi đồ uống xong, nó im lặng, nó ko biết bắt đầu từ đâu
- Coi nào, e gọi anh ra đây ko phải chỉ để nhìn e khoắng nước thôi chứ? - Hùng lên tiếng
- Thực ra...thực ra....em có chuyện muốn hỏi anh - Dung ngập ngừng
- Anh đoán nhé, chuyện liên quan đến Trúc phải ko? - Hùng ngả người ra sau cười nhếch mép
- Dạ, cũng 1 phần thôi anh ạh
- Vậy e hỏi đi, anh cũng ko muốn mập mờ nữa,
- Em nghe Trúc nói...là người tung tin đồn, rồi tối hôm trước Trúc nói anh có qua nhà Trúc mắng mỏ đe dọa Trúc nữa. Điều đó có phải sự thật ko - Dung nhìn thằng vào mắt Hùng
- Câu thứ nhất anh ko phải là người tung tin đồn, việc đó chả có gì anh phải giấu cả. Thứ 2 Trúc nói đúng, anh có qua nhà Trúc mắng và có đe dọa cô ta. Nhưng...anh nghĩ cô ta đáng bị thế
- Tại sao? Dung ngước mắt lên nhìn Hùng
- Vì cô ta là 1 người ko ra gì, lấy tình cảm người khác ra để trêu đùa
- Không phải, hoàn toàn ko phải, Trúc ko phải hạng người đó, chuyện tin đồn đó là hoàn toàn sai sự thật. E biết Trúc chẳng ve vãn anh Hoàng cũng chẳng đe dọa Minh Hồng, chỉ có Minh Hồng đe dọa Trúc thôi. Người thứ 3 là Minh Hồng chứ ko phải Trúc vậy mà Trúc chưa 1 lần đụng chạm gì đến Minh Hồng cả.
- Nhưng chuyện chà đạp lên tình cảm người khác là có thật - Hùng gằn giọng
- Chà đạp? Ý anh nói là anh Hoàng sao? Em thấy Trúc chưa có thái độ gì là trà đạp lên tình cảm của Hoàng cả, trái lại Trúc luôn trân trọng những gì Hoàng dành cho Trúc
- Trân trọng??? Em có biết nó biến Hoàng thành 1 thằng ngốc ko? - Hùng gắt lên
- Em ko hiểu?
- Con nhóc đó chủ động hẹn Hoàng đi chơi, sau đó lại lên xe đi chơi với 1 thằng con trai trước mắt Hoàng mà ko 1 lời giải thích. Thái độ của nó lại ko hề ăn năn, đằng này nó lại cứ câng câng lên - Hùng đập bàn, mặt nó đang đỏ gay lên
- Chủ động rủ Hoàng đi chơi? Bao giờ? Lúc nào? Trúc ko hề kể với e - Dung ngạc nhiên
- Tất nhiên sao cô ta nói với e đc, cô ta là loại người mưu mô mà, nếu kể với em, em sẽ cản cô ta. - Hùng cười khẩy
- Trúc chủ động rủ ư, lúc nào vậy, anh có chắc ko?
- Ừh, chắc, hôm đó Trúc nhắn tin cho Hoàng mà, trong giờ học hẳn hoi, nó còn khoe anh tin nhẵn nữa
- Trong giờ học? Em chưa bao giờ thấy Trúc cầm điện thoại nhắn tin hay giọi điện thoại trong giờ học cả. E ngồi cạnh Trúc mà - Dung suy ngẫm rồi nói
- Em chắc ko?
- Chắc trăm phần trăm, ngoài giờ học thì e ko biết nhưng trong giờ học ko bao giờ Trúc sờ đến di động, mà hôm nhắn tin là thứ mấy lúc mấy giờ anh?
- Thứ 3 tuần trước, vào lúc đó khoảng 15h20. Lúc đó bọn anh đang vào tiết học
- Thứ 3 tuần trước...lúc 15h20...xem nào....AAAA!!!! Hôm đó bọn em đang học thể dục mà, Trúc ko mang điện thoại trong người làm sao nhắn tin cho anh Hoàng đc - Dung reo lên
- Hả!???? - Bây giờ đến lượt Hùng ngạc nhiên tột độ- Vậy thì ai nhắn?
- Cái đấy làm sao e biết được, hôm đó Trúc học thể dục ở cạnh e cả buổi có đi đâu đâu, đến lúc hết tiết thể dục Trúc vào cầm máy thì nhận đc tin nhắn của Long mà. - Dung nói
- Thế...thế...Trúc ko nhắn thì...ai, rõ ràng...rõ ràng anh thấy số điện thoại của Trúc mà, anh thề đó? - Hùng lắp bắp, bấy giờ đầu óc nó đang rối tung lên, chẳng lẽ nó và Hoàng đang hiểu nhầm Trúc
- Em ko rõ nữa, trong lớp lúc đó chả có ai cả - Dung cũng bắn khoăn ko kém
Hùng bắt đầu hình dung ra...nhắn tin cho Hoàng rủ đi chơi...Trúc lại đang học thể dục, trong lớp ko có ai...sau đó Long lại nhắn tin rủ đi chơi...rồi tin đồn về Minh Hồng....rồi..... 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu nó...
- Anh biết tin nhắn đó là của ai rồi...- Hùng nhíu mày, tay nắm chặt
- Của ai hả anh? - Dung hỏi nhanh, có lẽ nó cũng tò mò về người chủ mưu lắm
- Tác giả của tin nhắn kia với tác giả của tin đồn kia chỉ là 1...chỉ có thể là....người đó thôi... anh và Hoàng hiểu lầm Trúc rồi....- Hùng ôm đầu khổ sở
- Vậy anh phải nói với anh Hoàng đi, và ngày mai thanh minh ngay dùm Trúc đi, mấy ngày nay nó khổ sở điêu đứng vì tin đồn quái ác đó lắm - Dung cười giục Hùng
- Ừh, nhỉ, để anh gọi cho nó
Nói xong Hùng bấm vội số điện thoại cho Hoàng, một lúc sau mới có người nhấc máy, tiếng nói của Hoàng lè nhè như thể đã uống rất nhiều rượu, xung quanh có tiếng nhạc chát chúa và tiếng cười nói ầm ĩ
-
- Mày lại đi uống rượu hả, suốt ngày say thế, tao có chuyện cực kì quan trọng muốn nói với mày đây - Hùng sốt sắng
-
- Không đc, chuyện này rất quan trọng, chuyện liên quan đến Trúc
- - Hoàng nghe thấy Trúc thì gằn giọng
- Khoan, Trúc bị oan,...có người muốn hại Trúc...mày hiểu lầm Trúc rồi - Hùng nói nhanh
--------------------------------------------------------------------------------------
- - Hoàng có vẻ bất ngờ
- Chuyện là thế này.............nhưng mà lúc đó.....sau đó.......và thế là........... - Hùng kể luôn 1 lèo
- - Hoàng có vẻ tỉnh rượu khi nghe cái tin đó
- Chắc mà, tao vừa nói chuyện với Dung xong, rõ ràng có người đã giàn xếp vụ này - Hùng nói chắc như đinh đóng cột
- Hoàng hét lên và cúp máy
Hoàng đi vội ra khỏi bar, nó phóng xe như bay về nhà, nó muốn gặp ngay Trúc, thực sự nó rất nhớ con bé, nó thấy mình thật là tệ hại, thời gian vừa qua chắc con nhỏ khổ sở lắm và giận mình lắm. Vừa về đến nhà nó phi ngay vào phía nhà Trúc...Quái lạ, sao nhà cửa tắt đèn tối om thế này... Hay là Trúc ngủ sớm...Nó định bấm chuông...Nhưng nó chợt dừng lại, bây giờ có gặp Trúc cũng ko biết nói gì, hôm trước nó đã nói những lời chẳng hay ho gì với Trúc cả, biết nói gì đây....Hoàng định quay đi nhưng nó lại nghĩ thực ra hôm trước nó cũng là người bị hại mà....Nó cũng bị kẻ thủ phạm kia dắt mũi thôi...Nó quyết định quay lại và gõ cửa....Không thấy tiếng trả lời...Nó gọi...Cũng ko có tiếng trả lời...Chắc cô ta giận mình lắm...Nó vò đâu bứt tai...Sau 1 lúc hành hạ cái đầu, nó quyết định rút điện thoại ra gọi...Có tiếng chuông...nhưng ko ai bắt máy...lạ thật... Nó rút máy ra gọi cho Hùng
- Hùng ah, tao đây, tao gọi cho Trúc ko đc, hình như Trúc ko có nhà, với lại hình như cô ta ko nghe điện thoại của tao đâu mày, mày hỏi Dung xem biết Trúc đi đâu ko...
-
- Trúc ko có nhà hay sao í, e có biết hôm nay Trúc đi đâu ko? e thử gọi cho Trúc xem - Hùng quay ra hỏi Dung
- Ko! Hôm nay ko thấy Trúc kể với e là đi đâu cả, để e gọi cho Trúc xem - Dung rút điện thoại ra gọi...Vẫn ko có ai trả lời....bấm lại lần nữa....ko ai trả lời
- Trúc ko nghe máy, để e gọi cho Long xem-
-
- Dung gọi cho Trúc mãi ko thấy Trúc nghe, Trúc có đi chơi với Long ko?
- - Long có vẻ ngạc nhiên và lo lắng
- Thật ko? Vậy thì Trúc đi đâu? - Dung lo lắng
- - Long bắt đầu hoảng hốt thực sự
- Chắc Trúc buồn nên đi đâu đó thôi, Long yên tâm đi, chắc tý nữa Trúc sẽ về thôi... có gì Dung liên lạc với Long sau nhé- Dung cúp máy, mặt nó biến sắc
- Anh Hùng...Trúc ko ở chỗ Long...Trúc ko có nhà...vậy Trúc đi đâu rồi? Dung lo lắng nói với Hùng
- Em cứ bình tĩnh, có thể Trúc đi siêu thị mua đồ gì đó, khi buồn người ta thường thích lang thang mua sắm mà, có khi lúc nữa Trúc về đó- Hùng an ủi nó nhìn ra ngoài đương, bầu trời đen kịt, dông gió bắt đầu nổi lên, tự dưng nó thấy bất an
................................................� �.....................................
Thời gian cứ nặng nề trôi đi, bên ngoài trời bắt đâu mưa, Trúc bắt đầu thấy lạnh, nó co ro vào góc tường, một tiếng sấm kêu lên làm nó giật mình và....điện phụt tắt...Nó hoảng hốt, vớ lấy cái công tắc đèn bật lên bật xuống, nhưng vô ích, xung quanh nó toàn là 1 màu đen. Nó sợ hãi tột độ, nó lao ra phía cửa sổ, gào thét, tiếng của nó bị hòa lẫn với tiếng sấm và tiếng mưa rào rào. Nó thất vọng...nó sợ hãi và kiệt sức vì lạnh và đói....nó khóc...Nó thấy toàn thân nóng bừng, người nó gai lạnh, nó thở gấp hơn, toàn thân ê ẩm, hình như nó bị sốt. Nó khát nước...ở xung quanh đây làm gì có nước...môi nó đỏ và hơi rộp lên...Nó ngồi dựa vào cái đệm sau lưng, chân tay nó bủn rủn.
Ngoài trời sấm sét và mưa ko ngừng, nó nhắm chặt mắt lại và ôm đầu, toàn thân run bần bật. Cái hình ảnh đó lại hiện lên..."Một buổi tối mưa tầm tã, xung quanh tối đen như mực i như lúc này....1 phụ nữ xinh đẹp cầm tay nó, đó làm mẹ nó mà...bước đi trong màn mưa dày đặc....nó trượt chân ngã ra đường.... 1 chiếc xe lao tới....RẦM.....KÍT....máu chảy loang lổ....Nó khóc, kêu gào gọi mẹ...chỉ có tiếng sấm chớp và mưa đáp lại." Nó khóc và dần dần thiếp đi...
................................................
23h đêm tại nhà Hoàng, lúc này có cả Dung, Hùng và...Long nữa. Hoàng và Long gườm gườm nhìn nhau, 2 thằng nhóc ướt sũng từ đầu đến chân, tụi nó đã đi khắp con đường mà Trúc có thể qua. Nhưng tất cả đều lo lắng, ko thấy tăm hơi Trúc đâu hết...Dung đã bắt đầu thút thít khóc
- Tao đã huy động rất nhiều người đi tìm, thậm chí hỏi vào cả các bệnh viện mà ko thấy tăm hơi gì hết, Trúc có thể đi đâu đc, có khi nào Trúc nghĩ quẩn... - Hùng lo lắng
- IM ĐI!!! Long và Hoàng cùng đồng thanh - Mày đừng nói chuyện xui xẻo đó, nhất định Trúc ko làm sao, có lẽ chỉ là trú tạm ở đâu đấy thôi
Mỗi 1 tiếng động, mỗi tiếng điện thoại là đều làm cả 4 đứa nhóc thót tim hồi hộp, nhưng đáp lai chỉ là cái lắc đầu thất vọng. Hoàng và Long như phát cuồng lên vì lo, 2 thằng nhóc đi ra đi vào, quần áo ướt sũng cũng ko thèm thay mặc cho người chúng nó run lên vì lạnh. Long nhìn trời mưa lo lắng, nó biết Trúc sợ cái này...
.............1h sáng........2h sáng......6h sáng........4 khuôn mặt phờ phạc vì mất ngủ và lo lắng. Bây giờ Trúc vẫn chưa về, lúc này 4 đứa đã hoảng hốt cực độ....Dung khóc sưng hết mắt....Hoàng và Long thì như muốn phát điên lên. Cả đêm hôm qua 2 thẳng nhóc ko ngủ chút nào, 1 lúc nó lại lùng xục ra đường rồi quay về với bộ mặt thất vọng. Không đứa nào có tâm trí đến trường lúc này
Dung nhấc máy điện thoại gọi cho lớp trưởng báo nghỉ hôm nay
-
- Mình Dung nè, hôm nay mình mệt mình xin nghỉ 1 hôm nhé, àh Trúc có việc bận nên cũng xin nghỉ - Dung mệt mỏi
- Ờ, mệt hả? Trúc nghỉ hồi nào đâu? Cặp sách đây nè, đến sớm lắm, nhưng chưa thấy mặt mũi tăm hơi đâu cả
- HẢ?????????? BỒ NÓI GÌ CƠ? TRÚC ĐANG Ở TRƯỞNG HẢ? - Dung thét vào điện thoại, 3 tên nhóc còn lại cũng giật mình thon thót
- Ừh, tôi thấy cặp sách của Trúc ở đây này, ko biết cậu ta chạy đâu rồi, hôm nay đến sớm thế.
- Vậy àh, ok bye nhé.
Dung quay ra thì 3 tên nhóc đã ra ngoài cửa lúc nào rồi, Hoàng và Long phóng trước chỉ còn Hùng đợi Dung, nó cũng nhanh chóng lên xe đi đến trường. Vừa vào đến trường cả lũ lao về phía lớp Dung và Trúc, Hoàng ngó qua thấy chỗ Trúc ngồi vẫn trống rỗng, vậy là Trúc lại đi đâu mất rồi. 4 đứa chia nhau ra đi tìm Trúc, trường học khá rộng nên 4 đứa tìm mãi, khu nhà sau trường, canteen, rùi sân tập,...tất cả đều ko có. Long và Hùng dừng lại trước của nhà kho
- Trúc có thể đi đâu đc chứ, tìm cả trường ko thấy rồi. - Hoàng thở hổn hển
Long quay ra phía nhà kho, nó nhìn vào đó chăm chú, có khi nào Trúc ở trong đó ko...Trúc vốn sợ những nơi tối tăm mà, chắc Trúc ko vào đó đâu...Nhưng cứ thử xem, cả trưởng chỉ còn mỗi chỗ này. Long tiến tới phía nhà kho, nhìn vào trong cửa sổ, mọi thứ tối om chả thấy gì cả
- Cậu đi đâu vậy, tìm trong đó làm gì, Trúc có phải dở hơi đâu mà chui vào trong đấy. - Hoàng nói
Long dừng lại, có lẽ thế, chả ai dại mà đi vào chỗ mình ghét nhất cả, Long quay đi.
- Thử tìm vòng nữa xem, nếu ko có, thì đợi đến lúc tan học thể nào Trúc chả phải lấy cặp sách. - Hoàng ngoắc tay Long
Long định đi theo thì nó nghe thấy tiếng rên rất khẽ, nó quay ngoắt lại, tự dưng nó linh cảm điều gì ko hay, nó tiến nhanh về phía nhà kho. Hoàng ngạc nhiên lắm nhưng nó cũng chạy theo Long. Nó mở vội khóa cửa ở ngoài, tay nó run bắn. Cánh cửa mở ra, ánh sáng lọt vào trong, nó nhìn thấy Trúc nằm co ro trong góc tường. Nó lao đến bên Trúc
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
90 chương
57 chương
281 chương
10 chương
401 chương
7 chương
40 chương