Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt
Chương 30 : Vú em?
Edit: Sơ Nguyên
Beta: Sơ Bạch
____________________
Y Y sau khi tắm xong liền đem người lau khô, nhìn chằm chằm chiếc áo choàng nhỏ màu bạc mà từ trước đến nay bản thân vẫn hay mặc, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.
Chất liệu của áo choàng nhỏ rất đặc biệt, đựng nước không ướt, không nhiễm bụi trần, độ bền của nó càng kinh người hơn, là một nguyên liệu cực kỳ khó có được, khó đến mức mà thế giới này căn bản không có.
Lúc trước ở Viện phúc lợi, mọi người không biết cô mỗi ngày mặc chỉ cùng một cái áo, lại có anh Dương Kỳ đưa một đống lớn quần áo giúp đỡ, mọi người chỉ cho rằng cô có vài bộ áo choàng nhỏ cùng kiểu dáng, hơn nữa cô ở Viện phúc lợi không lâu, cho nên, chưa từng có người hoài nghi gì cả.
Hiện giờ tới Mục gia rồi, đồ vật trước kia cái gì cũng không mang, dưới tình huống hai tay trống trơn, mà vẫn luôn mặc cái này áo choàng nhỏ liền không thích hợp.
Hơn nữa, Y Y theo bản năng cảm thấy không nên bại lộ kì dị này.
Cô cẩn thận gấp chiếc áo choàng nhỏ, mở ra cửa phòng tắm, nhô ra cái đầu nhỏ.
"Mẹ, con đã quên lấy quần áo tắm rửa".
Một tiếng "Mẹ" mềm mềm mại mại, nháy mắt đem Kiều Hân đang đắm chìm trong tình cảm giựt lại.
"Bảo bảo chờ một chút, mẹ giúp con lấy áo ngủ." Kiều Hân làm còn có thời gian suy nghĩ thứ khác, hiện tại trong đầu óc đều là chạy nhanh giúp bảo bảo lấy quần áo.
Đề kháng của trẻ con không thể so với người lớn, trì hoãn lâu rồi bị cảm thì làm sao bây giờ!
Áo ngủ mềm mại hường hường làm cho đứa bé càng thêm đáng yêu.
"Mẹ giúp bảo bảo sấy tóc trước, sau đó kể chuyện xưa được không?"
Y Y thu mình lại, ngoan ngoãn mà ngồi, một bộ dáng mặc cho mẹ xử trí, thật là làm người ta càng nhìn càng yêu thích.
Kiều Hân ôm liền không nghĩ buông tay.
Tóc thực mau liền khô, Y Y bò lên trên giường nằm tốt, mở to mắt to chờ mong mà nhìn mẹ, muốn biết mẹ sẽ kể cho cô chuyện xưa nào.
Trảm yêu trừ ma? Trừng gian trừ ác?
Bị ánh mắt mong chờ của bảo bảo nhìn chằm chằm, Kiều Hân hứng thú bừng bừng mà bắt đầu nói về chuyện xưa rùa thỏ thi chạy.
Y Y một suốt đêm đều đang nằm mơ thi chạy cùng rùa đen, rùa đen chạy trốn rất chậm rất chậm, mà cô, so với rùa đen còn chậm, bước đi khó khăn......
Sáng sớm ngày hôm sau, Y Y liền tỉnh.
Thi chạy một đêm Y Y quyết định, về sau không bao giờ nghe chuyện xưa trước khi ngủ, cái này còn đáng sợ hơn đọc kinh nựa.
Không đến mức khó chịu về tinh thần, nhưng sự thật là trong lòng còn ám ảnh tâm lí.
Y Y ôm đồ vệ sinh cá nhân của chính mình, thịch thịch thịch mà gõ lên cửa phòng đại ca, chờ cửa vừa mở ra, lập tức lớn tiếng doạ người.
"Đại ca, buổi sáng tốt lành nha, chúng ta cùng nhau rửa mặt đánh răng đi."
Mục Vân Chu vừa vặn thấy một màn này nhướng mày, "Y Y, em tại sao không tìm tam ca cùng nhau rửa mặt đánh răng?"
"Tam ca đã rửa xong rồi nha, Y Y chậm, đành phải tìm đại ca." Y Y vô tội mà chớp chớp mắt, bộ đáng thật sự không có cách nào.
Mục Vân Chu buồn cười, tiểu gia hỏa* còn rất biết tìm lý do.
( có mấy bạn bảo tiểu gia hỏa lậm Hán Việt, nên mình giải thích luôn ở đây. Trên google mình tra được, tiểu gia hỏa dịch thuần Việt là con nhỏ này, cái thằng này đại loại như vậy, mà dịch như vậy thì văn phong nó sẽ không hay đúng không nè, nên mình xin phép để nguyên nha)
Tiếp theo trong lòng lại sinh ra một tia phiền muộn, lúc ấy ở Viện phúc lợi tiểu gia hỏa rõ ràng còn rất dính hắn, ai ngờ vừa thấy đại ca, đã bị đại ca câu chạy.
Quả nhiên, tình yêu cũ không thắng nổi niềm vui mới.
Tam ca khí chất thanh lãnh cấm dục, đột nhiên lộ ra một bộ phiền muộn, Y Y lắc lắc bả vai nhỏ, vội vàng chen vào phòng đại ca.
Mục Vân Xuyên nửa đêm chịu đựng cảm giác đầu đau đớn dữ dội, lúc này cũng thanh tỉnh không ít, phớt lờ em trai, vội vàng đuổi kịp tiểu gia hỏa.
Mục Vân Chu cũng không vội vã xuống lầu, đi theo nhìn toàn bộ hành trình, không khỏi buồn cười.
Từ trước đến nay Mục tổng nghiêm túc ngay ngắn, lúc này lại cực kì phù hợp với hình ảnh vú em.
Nhìn một cái, điều chỉnh thử nhiệt độ nước, nặn kem đánh răng, xoa khăn lông ước nước, lại còn giúp tiểu gia hỏa thắt bím tóc, nơi nào giống anh nha, đúng như danh hiệu vú em.
Nhìn thấy em trai từ trước đến nay luôn lạnh lùng bây giờ lại ở đó cười "ngốc, Mục Vân Xuyên nhíu mày trừng mắt.
"Em còn không đi mau, rảnh rỗi?"
Mục Vân Chu lắc đầu, khóe môi vẫn luôn kéo lên.
"Không, em rất bận, đại ca, hay là anh nghĩ lại đem bím tóc Y Y thắt lại một lần nữa?"
Mục Vân Xuyên tay cứng đờ:......
Y Y cũng bị tay nghề của đại ca sợ ngây người.
Đây là gà trống xù lông sao?
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
141 chương
11 chương
33 chương
17 chương
18 chương
78 chương