Tô Như Nguyệt cùng Tô Tử Kỳ đến nhà Dương Lâm Tình, hắn nhìn cô từ lúc vào tới giờ im lặng ngồi bên cạnh hắn, thì nhíu mày "Nguyệt Nguyệt, xin lỗi đi!" "Xin lỗi thì giải quyết được gì?" Đột nhiên một giọng nói đầy tức giận truyền đến, cả ba người cùng giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nói. Tô Như Nguyệt nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, âu phục đen từ trước xuống dưới, ánh mắt như muốn giết người nhìn cô. Nhìn hắn như vậy, cô đoán hắn chính là thanh mai trúc mã của Dương Lâm Tình, cũng là người mà Tô Như Nguyệt trong truyện yêu, Cố Thiên Tuấn. Cũng vì yêu hắn, nên Tô Như Nguyệt mới ghen ghét Dương Lâm Tình, vì người hắn yêu là Dương Lâm Tình, hắn cũng được xem là tình địch của Tô Tử Kỳ, nhưng Cố Thiên Tuấn này, vô cùng ghét Tô Như Nguyệt trong truyện, đã nhiều lần khiến Tô Như Nguyệt trong truyện gần như suýt chết. Lúc đó cô còn cho rằng Cố Thiên Tuấn như vậy rất hợp ý cô, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy hắn, thì có chút đáng sợ! Cố Thiên Tuấn tức giận đi đến đứng trước mặt Tô Như Nguyệt, lạnh lùng nắm chặt cổ tay cô, gằn từng tiếng "Cô còn dám tới đây? Có phải chưa khiến Tình Nhi chết, thì chưa thỏa mãn có phải không?" Tô Như Nguyệt bị đau nhíu chặt mày, sao Tô Tử Kỳ và Cố Thiên Tuấn lại thích dùng bạo lực như vậy? Lúc cô đọc truyện thấy rất bình thường, nhưng bây giờ tự mình cảm nhận thì thấy rất khó chịu. "Đau, anh buông ra trước đi!" Tô Như Nguyệt khó khăn lên tiếng. Cố Thiên Tuấn cười lạnh "Đau sao? Lúc cô đẩy ngã Tình Nhi xuống cầu thang, có nghĩ cô ấy cũng sẽ đau không?" Tô Như Nguyệt đưa ánh mắt nhìn Tô Tử Kỳ cầu cứu, nhưng hắn lại làm như không thấy quay đi, ánh mắt cũng lạnh lùng, giống như người bị bắt nạt không phải là em gái hắn vậy? Cố Thiên Tuấn thấy ánh mắt cô cầu cứu Tô Tử Kỳ thì cười lạnh "Cô nghĩ anh trai cô sẽ giúp cô sao? Người cô hại là Tình Nhi!" Cố Thiên Tuấn nhếch môi nhìn Tô Như Nguyệt, nếu so với Tình Nhi thì cô chẳng là gì đối với Tô Tử Kỳ, cô nghĩ hắn sẽ giúp cô sao? Cố Thiên Tuấn cảm thấy cô thật ngu ngốc. Tô Như Nguyệt cảm thấy mình thật ngu ngốc, bây giờ cô đang vào vai em gái phản diện, không phải nữ chính, thì còn trông chờ ai có thể giúp mình? Cho nên cô nhìn thẳng Cố Thiên Tuấn, nhẹ giọng "Chúng ta hoà nhau!" Cố Thiên Tuấn nhíu mày, lạnh giọng "Là ý gì?" Tô Như Nguyệt chậm rãi nói "Tôi đẩy ngã Dương Lâm Tình, anh lái xe đụng tôi, chúng ta coi như hoà nhau!" Dương Lâm Tình nãy giờ im lặng, nghe thế vội lên tiếng "Thiên Tuấn, anh đã đụng Như Nguyệt sao?" Cố Thiên Tuấn lúc này mới buông tay Tô Như Nguyệt ra, quay sang nói với Dương Lâm Tình "Anh chỉ muốn trút giận cho em!" Tô Tử Kỳ nghe thế, lạnh giọng "Cậu không nên làm vậy!" Hắn chỉ nghĩ em gái hắn vô tình bị tai nạn, nhưng không ngờ lại có chủ mưu đằng sau, nếu mạng cô không lớn, chẳng phải bây giờ đã là một cái xác rồi sao? Cố Thiên Tuấn cười lạnh "Vì Tình Nhi, tôi còn có thể làm nhiều hơn thế, còn cậu làm được gì? Bắt Tô Như Nguyệt xin lỗi sao?" Tay chỉ vào Tô Như Nguyệt lạnh giọng "Nói cho cùng, cậu cũng dung túng cô ta làm bậy" Cố Thiên Tuấn cả đời này khinh bỉ nhất chính là loại người như Tô Tử Kỳ, rõ là yêu Tình Nhi, nhưng không dám nói ra, còn để cho em gái hắn nhiều lần tổn thương Tình Nhi, người như hắn làm sao xứng với Tình Nhi? Tô Tử Kỳ nghe thế, giọng lạnh lùng "Nguyệt Nguyệt là em gái tôi, cậu nói làm sao tôi có thể giết em gái mình?" Tô Như Nguyệt bỗng rùng mình một cái, cũng may là cô không nói mình từ nơi khác xuyên tới, nếu như hắn biết cô không phải em gái hắn, thì cái mạng nhỏ này của cô, chắc chắn sẽ mất bất cứ lúc nào mất. "Dương..à không chị Lâm Tình em xin lỗi!" Tô Như Nguyệt đi về phía Dương Lâm Tình, cúi đầu chín mươi độ, nhẹ giọng xin lỗi, cô cảm thấy mình nên làm một cái gì đó, nếu như hai người họ cãi nhau, rồi nổi điên mà đánh nhau, thì thật phiền phức. Tô Như Nguyệt chưa kịp ngẩng lên, thì đã bị một lực đẩy ngã, khiến đầu cô đập vào cạnh bàn gần sofa, máu đỏ tươi ướt miếng băng lúc bị tai nạn xe chưa tháo ra. "Cút đi, đừng đứng gần Tình Nhi!" Giọng Cố Thiên Tuấn lạnh lùng. Tô Như Nguyệt ngẩng đầu lên, thì thấy Cố Thiên Tuấn tức giận lớn tiếng, là hắn đẩy cô sao? Cô bỗng cảm thấy Tô Như Nguyệt trong truyện thật ngu ngốc, sao có thể yêu Cố Thiên Tuấn được chứ? Lại còn vì loại người này mà trở nên ác độc, đúng là không xứng. Tô Tử Kỳ đen mặt, đi đến đỡ Tô Như Nguyệt lên, nhìn miếng băng bị máu làm cho ướt một khoảng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Thiên Tuấn "Cậu bị điên à?" Cố Thiên Tuấn cũng lạnh lùng nhìn Tô Tử Kỳ, giọng bình thản "Cô ta giả vờ hiền lành như vậy, cũng chỉ có thể qua mắt được cậu, nhưng tôi thì không!" Hắn để ý, từ nãy giờ cô nói chuyện rất hòa nhã, nếu là trước đây, chắn chắc cô sẽ giận dữ mà lớn tiếng chữi hắn, thậm chí có thể ra tay với Tình Nhi, nhưng thái độ của cô như vậy, chính là có ý đồ khác, cô lừa được Tô Tử Kỳ, nhưng không thể lừa hắn. Tô Tử Kỳ nhìn Tô Như Nguyệt! Đúng là khi cô xuất viện, tính tình của cô có khác một chút, cứ cúi gầm mặt, hoặc lúc ở trên xe cũng không làm ồn giận dữ, phản kháng không muốn đến xin lỗi Dương Lâm Tình, nếu trước đây, cô bị Cố Thiên Tuấn đẩy ngã như vậy, chắc chắn sẽ giận dữ lấy đồ chọi người để trút giận. Tô Như Nguyệt lúc này cảm thấy không thể nhịn được nữa, lớn tiếng "Tôi đã xin lỗi rồi, anh còn muốn sao nữa? Anh đụng tôi, anh đã xin lỗi chưa? Tôi đứng xa anh lại nói tôi không có thành ý, tôi đứng gần anh lại sợ tôi hại Dương Lâm Tình, rốt cuộc anh muốn sao hả?" Ánh mắt Cố Thiên Tuấn và Tô Tử Kỳ cùng lúc lạnh đi! Phải! Miệng lưỡi như vậy, mới chính là Tô Như Nguyệt họ biết!