Em Gái Là Phản Diện FULL
Chương 37
Tô Như Nguyệt từ kinh ngạc chuyển sang tức giận, hét "Cảnh Điềm Điềm, đừng có giở trò nữa, mau thả tôi ra!"
Cảnh Điềm Điềm ở bên ngoài cánh cửa, vẫn vừa cười vừa nói "Nếu từ giờ tới 9h tối, cô có thể tự thoát ra ngoài, coi như cô giỏi, nhưng nếu vẫn không thoát ra được, thì cứ ngủ ở đây đi!"
Tô Như Nguyệt siết chặt hai tay, cố gắng nhẹ giọng, nói "Cảnh Điềm Điềm, cô thả tôi ra đi, chúng ta có gì từ từ nói có được không?"
Cảnh Điềm Điềm đột nhiên lạnh giọng "Thả cô ra? Để cô bám lấy anh Thiên Tuấn của tôi sao?"
Không biết dạo gần đây Cố Thiên Tuấn bị cái gì, chỉ cần cô nói xấu Tô Như Nguyệt thì hắn liền trách cô, bảo cô không nên nói xấu người khác, lúc trước hắn ghét Tô Như Nguyệt như vậy, tại sao bây giờ lại để ý cô ta rồi?
Chắc chắn là Tô Như Nguyệt cứ bám lấy hắn, dùng nhan sắc quyến rũ hắn, cuối cùng hắn cũng mềm lòng, cô nhất định không để chuyện đó xảy ra, cô nhất định phải dạy cho Tô Như Nguyệt một bài học, để cô ta không dám đến gần Cố Thiên Tuấn của cô nữa.
Tô Như Nguyệt cảm thấy cuộc đời cô rất buồn cười, khi Tô Như Nguyệt trong truyện thật sự bám lấy Cố Thiên Tuấn, thì chẳng ai làm gì được cô ấy, còn cô một mực tránh xa, thì mọi người đều nghĩ cô cố tình tiếp cận, bám lấy không buông, có buồn cười không chứ?
Tô Như Nguyệt biết rằng dù có van xin thì Cảnh Điềm Điềm cũng không thả cô ra, cho nên im lặng không nói nữa, cô chỉ hy vọng sẽ có người nhớ đến cô, sẽ có người để ý đến sự hiện diện của cô, sẽ biết cô mất tích mà đi tìm.
Nếu cô nói, cô không hy vọng người đó là Tô Tử Kỳ thì chính là nói dối, người cô nhìn thấy đầu tiên ở thế giới này là hắn, người bảo vệ cô đầu tiên cũng là hắn, người đối xử tốt với cô cũng là hắn, tuy có nhiều lúc hắn làm cô đau lòng, nhưng cô vẫn nhớ tới hắn đầu tiên, nhưng có lẽ hắn chẳng nhớ đến cô đâu!
Vì là phòng tắm trong trường, nên đều là loại không có nóc, đột nhiên Tô Như Nguyệt đang ngồi suy nghĩ miên man, thì Cảnh Điềm Điềm nãy giờ ở ngoài không có động tĩnh gì, văng một thứ gì đó vào trong, rớt lên người Tô Như Nguyệt.
Tô Như Nguyệt cúi đầu xuống nhìn thì một con mèo trắng tuyết, bị máu nhuộm đỏ một khoảng trên người, mở trừng mắt nhìn cô, cô hoảng hốt hét lên, đứng lên hất con mèo ra xa, cả quần áo trên người cô đều bị dính máu.
Cảnh Điềm Điềm ở bên ngoài cười sặc sụa "Sao thế? Tô Như Nguyệt mà cũng biết sợ nữa à?"
Tô Như Nguyệt bên trong không trả lời, Cảnh Điềm Điềm lạnh lùng nói "Nếu như biết sợ thì tránh xa anh Thiên Tuấn ra, nếu không lần sau sẽ hơn như vậy nữa!"
Tô Như Nguyệt còn chưa hoàn hồn, thì toàn bộ đèn trong nhà vệ sinh đều bị tắt hết, chỉ nghe tiếng giày cao gót của Cảnh Cảnh Điềm xa dần xa dần, rồi mất hút.
Trong bóng tối bao trùm Tô Như Nguyệt chỉ nhìn thấy đôi mắt của con mèo sáng rực rỡ trong đêm, nó không ngừng kêu lớn tiếng, tạo nên một khung cảnh rùng rợn, khiến Tô Như Nguyệt sợ hãi, không dám bước, không dám lui, chỉ có thể ngồi xuống dựa vào tường, cúi đầu ôm chặt hai đầu gối, cả người run lên.
Tô Như Nguyệt từ nhỏ đã rất sợ bóng tối, vì có một lần cha dượng cô say, ra tay đánh cô, còn nhốt cô lại trong nhà kho, nhốt cô một ngày một đêm, không cho ăn uống, ông ấy nói rằng tại đồ sao chổi như cô, mới khiến mẹ cô chết đi.
Đó là mẹ cô, ông ấy đau lòng, cô không không đau lòng sao?
Tại sao cái gì cũng đều do cô?
Vết thương trên người đau đớn, khiến cô bị sốt rất cao, nhưng cha dượng cô vẫn không quan tâm, trong lúc mơ màng, chỉ cần một tiếng động nhỏ, cũng khiến cô sợ hại thu mình lại một góc, nổi ám ảnh đó, khiến cô rất sợ bóng tối.
Nhiều năm qua đi như vậy, cô vẫn rơi vào hoàng cảnh này, nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi, cô vẫn chỉ có một mình, không ai nhớ đến, Tô Như Nguyệt tự hỏi, có phải kiếp trước cô đã tạo nghiệp hay không?
Tại sao mọi thứ xui xẻo, đều đặt lên người cô!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
11 chương
55 chương
84 chương
9 chương