Sau khi ăn sáng cùng Tô Tử Kỳ, Tô Như Nguyệt liền vào lớp của mình, nói ra cô có chút dở khóc dở cười, không biết Tô Như Nguyệt trong truyện tạo nghiệp gì, mà bạn học thì ghét, thầy cô thì không ưa. Đến nổi cô ngủ gà ngủ gật mà thầy cô giáo cũng không thèm để mắt đến, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, tuy là bàn hai người ngồi, nhưng cô chỉ ngồi có một mình, cũng chẳng ai muốn làm bạn cùng bàn với cô. Vì thế Tô Như Nguyệt cứ như vậy mà ngủ hết một buổi học, giật mình dậy, thì trong lớp đã không còn một ai, định đứng lên đi ra khỏi lớp, thì một miếng giấy được dán trên bàn khiến cô khựng lại. Tô Như Nguyệt cầm lên xem thì có một dòng chữ ghi là Anh chờ em ở hồ bơi trường học, ký tên Tô Tử Kỳ Tô Như Nguyệt nhìn tờ giấy trên tay trầm mặc hồi lâu rồi nghĩ, chắc có lẽ Tô Tử Kỳ có vào lớp tìm cô, nhưng thấy cô ngủ, không muốn làm phiền, nên mới viết giấy để lại. Cô nhớ là Tô Như Nguyệt trong truyện không biết bơi, vừa khéo cô cũng không biết, nên mấy hôm trước có nói với Tô Tử Kỳ, muốn hắn dạy cô bơi, lúc đó hắn còn trêu cô, cô không cần phải học làm gì, có hắn ở đây, hắn sẽ không để cô xảy ra chuyện đâu! Vậy mà hôm nay lại hắn lại muốn dạy cô? Đúng là tính tình thất thường mà! Nhưng mà chẳng phải hắn kêu cô hết buổi xuống canteen cùng ăn trưa à? Sao đột nhiên lại muốn dạy cô bơi nhỉ? Mà kệ đi, tính tình hắn sáng nắng chiều mưa, ai mà biết được! Tô Như Nguyệt nhét tờ giấy vào cặp, trầm tư một hồi, rồi nhét cặp vào luôn hộp tủ, dù sao buổi chiều cũng phải học tiếp, nên không cần đem theo mắc công. Nghĩ như vậy, Tô Như Nguyệt mình không bước ra khỏi lớp, cô đi theo trí nhớ trong truyện miêu tả, rất nhanh tìm đến hồ bơi của trường, nhưng sao xung quanh lại không có ai thế này? Chẳng phải Tô Tử Kỳ muốn dạy cô sao? Với tính cách lạnh lùng của hắn, sao có thể được người nào làm gián đoạn buổi dạy của hắn? Tất nhiên xung quanh sẽ không có ai rồi! Tô Như Nguyệt cười vui vẻ, chỉ cần nghĩ sẽ được hắn tận tay chỉ dạy, sao cô lại thấy vui thế này? Dáng vẻ của hắn khi mặc đồ bơi chắc chắn là rất đẹp nhỉ? Nghĩ đến đây, Tô Như Nguyệt tự tát mình hai cái, đúng là cái bệnh mê trai, dù xuyên không mười lần, cũng không hết nổi! Tô Như Nguyệt từng bước, từng bước đi lại gần hồ bơi, nhìn xung quanh một lượt vẫn không thấy Tô Tử Kỳ, chẳng phải hắn rất ít khi trễ hẹn với người khác hay sao? Cô nhớ trong truyện, khi hắn hẹn Dương Lâm Tình, có bao giờ trễ hẹn đâu? Chẳng lẽ đối với em gái thì khác hay sao? Đối với em gái thì có quyền trễ hẹn hay sao? Nghĩ đến đây, Tô Như Nguyệt bỗng cảm thấy khó chịu, giận dỗi không biết làm gì, đành ngồi xuống thử độ lạnh của nước hồ. Chân Tô Như Nguyệt vừa chạm xuống nước, cô còn chưa có đủ thời gian để cảm nhận, thì một lực đẩy mạnh từ phía sau, khiến toàn thân cô té ngã xuống hồ. Tô Như Nguyệt vừa ngã xuống nước, cả người liền chìm xuống dưới, cô cố gắng vùng vẫy hai tay, khiến cô nổi lên mặt nước một chút, liền chìm xuống dưới, nhưng một khoảnh khắc đó, cũng đủ để cô thấy được bóng lưng của một cô gái, đang hối hả bỏ chạy. Có người cố tình đẩy cô? Là ai lại ghét cô đến muốn hại chết cô? Nếu là bóng lưng một người đàn ông, thì cô còn có thể nghĩ đó là Cố Thiên Tuấn, nhưng lại là một cô gái, rốt cuộc cô đã đắc tội với ai rồi? Tô Như Nguyệt không muốn nghĩ nhiều nữa, cố sức vùng vẫy, khó khăn lắm cô mới khiến mọi người dần chấp nhận cô, Tô Tử Kỳ đối xử đốt với cô, cuộc sống của cô chỉ mới bắt đầu tốt đẹp thôi, cô vẫn chưa muốn chết đâu! Đột nhiên cô nghe tiếng người gọi cô, Tô Như Nguyệt cố gắng trồi lên mặt nước, thì thấy Dương Lâm Tình vẻ mặt hốt hoảng, đứng hình một khắc, lập tức nhảy xuống, bơi lại chỗ cô. Tô Như Nguyệt cảm ơn trời vì Dương Lâm Tình là nữ chính, nên chắc chắn có lòng lương thiện của nữ chính, nếu không cô gặp một vai phản diện nào đó như Tô Như Nguyệt trong truyện, thì có lẽ họ chẳng thèm liếc tới, mà vội bỏ đi cũng nên. Dương Lâm Tình thấy Tô Như Nguyệt đang vùng vẫy giữa hồ thì bơi đến, ôm lấy eo Tô Như Nguyệt đỡ lên, cho Tô Như Nguyệt thở, Tô Như Nguyệt thở gấp một hồi, nhỏ giọng cảm ơn một tiếng. Dương Lâm Tình không trả lời cô, trực tiếp đem cả người Tô Như Nguyệt ôm chặt định bơi vào bờ, thì chân đột nhiên chuột rút, thả lỏng tay ra, khiến cô và Tô Như Nguyệt cùng chìm xuống. (•) Cùng lúc đó, Tô Tử Kỳ ở canteen đang chờ Tô Như Nguyệt đến, mày hắn nhíu chặt lại, đã nói là hết buổi học đến canteen chờ hắn rồi mà, cô còn chạy đi đâu nữa? Tô Tử Kỳ liếc nhìn Cố Thiên Tuấn gần đó, không biết hắn có giở trò gì hay không? Đột nhiên một nữ sinh chạy vào canteen hét lên "Dương Lâm Tình và Tô Như Nguyệt té xuống hồ bơi rồi, mọi đến mau đến giúp đi!" Tô Tử Kỳ và Cố Thiên Tuấn vừa nghe thấy, gương mặt liền biến sắc, vội vàng đứng dậy chạy đến hồ bơi, thì nhìn thấy một đám nữ sinh đứng chỉ trỏ, còn một vài nam sinh lấy hai cây xào để cho Tô Như Nguyệt và Dương Lâm Tình bám lấy, để cả hai không bị chìm xuống. Tô Tử Kỳ chửi thề một tiếng, khi nhìn thấy Dương Lâm Tình gần như bất tỉnh trên cây xào, cả trường nhiều người như vậy, chẳng lẽ không ai biết bơi hay sao mà phải dùng xào chống đỡ? Tô Tử Kỳ vội nhảy xuống, theo phản xạ bơi đến chỗ Dương Lâm Tình, ôm chặt eo cô, vội hỏi "Tiểu Tình, em không sao chứ?" Dương Lâm Tình không trả lời, trực tiếp ngã vào vai Tô Tử Kỳ, Tô Tử Kỳ chưa kịp phản ứng, thì bị một lực đẩy mạnh ra, giọng Cố Thiên Tuấn lạnh lùng vang lên "Đi mà lo cho em gái bảo bối của cậu đi!" Tô Tử Kỳ lúc này mới giật mình! Phải! Người té xuống nước không chỉ có một mình Dương Lâm Tình, mà còn có em gái hắn, Tô Như Nguyệt! Tô Tử Kỳ vội quay đầu, nhìn Tô Như Nguyệt gần đó, thì bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn hắn, ánh mắt cô còn có một chút đau lòng? Tô Tử Kỳ bỗng cảm thấy chột dạ, định bơi về hướng Tô Như Nguyệt, thì một người với mái tóc vàng lướt qua hắn, bơi lại chỗ Tô Như Nguyệt, ôm chặt cô, lo lắng hỏi "Tiểu Nguyệt, em có sao không?" Nhưng Tô Như Nguyệt không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tử Kỳ, Long Roy thấy vậy, tưởng cô bị hoảng sợ, hơi lớn tiếng hỏi lại "Em có sao không?" Tô Như Nguyệt giật mình, nhìn thấy người đang ôm mình là Long Roy, gượng cười lắc đầu, Long Roy thấy thế, không hỏi thêm, ôm Tô Như Nguyệt lướt qua người Tô Tử Kỳ để lên bờ, Tô Tử Kỳ thấy thế cũng vội theo sau. Long Roy vừa đưa được Tô Như Nguyệt lên bờ, thì Cố Thiên Tuấn đã giận dữ hét "Rốt cuộc là cô đã làm gì Tình nhi rồi?" Tô Như Nguyệt không trả lời, lắc đầu hai cái,  Cố Thiên Tuấn càng tức điên, một tay ôm Dương Lâm Tình, một tay bắt lấy cánh tay Tô Như Nguyệt, lạnh lùng nói "Nói, rốt cuộc là cô đã làm gì?" Long Roy đứng bên thấy thế, vội bắt lấy cánh tay Cố Thiên Tuấn, nói "Anh làm như thế Tiểu Nguyệt sẽ đau đó!" Long Roy vừa dứt lời, Cố Thiên Tuấn càng giận dữ, đẩy mạnh Long Roy ra, khiến hắn loạng choạng sắp ngã, Tô Như Nguyệt vội bắt lấy cánh tay hắn, quay sang trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn, lạnh giọng "Anh đừng có mà quá đáng!" Cố Thiên Tuấn nghe thế cười lạnh "Quá đáng sao, tôi còn có thể quá đáng hơn thế đó!" Nói rồi định vung tay tát Tô Như Nguyệt, thì Tô Tử Kỳ từ sau đi đến, bắt lấy cánh tay hắn, lạnh giọng "Đừng gây sự nữa!" Cố Thiên Tuấn nhếch cao khóe môi, cười lạnh "Gây sự sao? Em gái cậu hại Tình nhi ra nông nổi này, còn nói tôi gây sự?" Tô Tử Kỳ lạnh lùng nói "Không có bằng chứng, đừng nói bậy!" Cố Thiên Tuấn tức giận, chỉ vào Tô Như Nguyệt "Chính Tình nhi nói với tôi, Tô Như Nguyệt hẹn cô ấy, giờ Tình nhi ra nông nổi này, không phải cô ta thì còn ai?" Tô Tử Kỳ nghe thế, mày nhíu chặt nhìn Tô Như Nguyệt, giọng có chút thay đổi, hỏi "Em đã làm gì Tiểu Tình rồi?" Tô Như Nguyệt nhếch cao khóe môi, nhìn Cố Thien Tuấn rồi nhìn sang Tô Tử Kỳ, giọng có chút chế giễu "Anh nghĩ như thế nào, thì chính là như thế đó!" Nói rồi, nắm tay Long Roy, nhẹ giọng "Chúng ta đi thôi!" Cô đã từng nghĩ cô và hắn đã thay đổi rồi, nữa tháng này hắn tốt với cô như vậy, dịu dàng với cô như vậy, cô cứ cho rằng, mình trong lòng hắn, cũng có một chút vị trí nào đó. Nhưng khoảnh khắc hắn bơi đến chỗ Dương Lâm Tình thì cô đã biết, đối với hắn, cô cũng chỉ là một trách nhiệm nên có mà thôi, vốn dĩ hắn chưa từng để cô trong lòng. Cô và Dương Lâm Tình cùng rơi xuống nước, nhưng hắn lại không hỏi cô "em có sao không? mà câu đầu tiên hắn hỏi cô lại là em đã làm gì Tiểu Tình rồi?" Thật nực cười! Từ giây phút bắt đầu, hắn đã không tin tưởng cô, vậy mà còn gieo hy vọng cho cô, để rồi cho cô thất vọng, đây có phải là điều hắn muốn không? Vậy hắn thắng rồi! Cô đau lòng, thật sự đau lòng!