Em Gái Của Gian Thần
Chương 22
Nhưng Lý Duy Nguyên có vẻ hơi tức giận, tay nắm đồng que cời than có chút run lên.
Ban đầu trong lòng hắn tràn ngập sự nóng giận, thiếu chút nữa hắn đã giơ tay đem đồng que cời than ném vào người Lý Lệnh Uyển.
Nhưng hắn đã không làm vậy, vì khi ấy hắn đã cố gắng tự kiềm chế bản thân, ngay sau đó hắn nghe thấy giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng của nàng hỏi hắn: " Ca ca, huynh có đau lắm không?"
Lý Duy Nguyên nghe xong liền ngẩng đầu lên, lúc ấy hắn nhìn thấy nàng dùng ánh mắt ấm áp hiền hoà mà quan sát hắn, vẻ mặt nàng cũng có chút thương tâm.
Ngay sau đó Lý Duy Nguyên đột ngột quay đầu đi hướng khác, vì sợ phải đối mặt với bộ dạng lúc này của Lý Lệnh Uyển.
Hắn mím chặt môi một câu cũng chẳng nói. Nếu đã như vậy Lý Lệnh Uyển sẽ thay hắn lên tiếng trước.
Nàng biết Lý Duy Nguyên chính là bị mẫu thân của mình ra tay đánh đập tàn nhẫn, chắc hẳn trong lòng hắn đang rất khó chịu.
Mà đây cũng chính là thời cơ tốt nhất để tạo cảm tình với hắn, nếu không làm bây giờ thì muốn chờ đến bao giờ?
Vì thế Lý Lệnh Uyển liền hỏi: " Ca ca, chỗ của huynh có thuốc cầm máu Dược Cao Tử không?"
" Không có." Hắn trả lời nàng một cách cứng nhắc. Hắn vẫn hướng mắt nhìn về phía khác, chẳng dám quay đầu lại nhìn nàng dù chỉ một lần.
Lý Lệnh Uyển thấy thái độ của hắn như vậy, nàng cũng cố cắn răng nén giận. Cái này chính là loại cảm giác mặt nóng đi dán mông lạnh đây mà, chỉ có ai đã từng trải qua mới hiểu được cảm giác bây giờ của nàng.
Nhưng nàng không còn cách nào khác, vì muốn bảo toàn mạng sống sau này của mình thì nàng phải nhẫn nhịn. Vẫn là câu nói cũ, trước tiên phải giữ được tính mạng sau đó sẽ tính sổ với Lý Duy Nguyên.
" Tiểu Phiến." Lý Lệnh Uyển quay đầu nhìn Tiểu Phiến vẫn đứng yên ngoài cửa.
" Ở tiểu viện của chúng ta có thuốc cầm máu Dược Cao Tử không?"
Tiểu Phiến yên lặng suy nghĩ, sau đó mới trả lời: " Có, tiểu thư."
" Vậy tốt rồi." Lý Lệnh Uyển gật đầu, sau đó nàng lại phân phó Tiểu Phiến: " Làm phiền ngươi, đi một chuyến quay về tiểu viện của chúng ta, đem thuốc cầm máu Dược Cao Tử đến đây. Nếu được nhớ lấy thêm chút điểm tâm như hạt dưa, quả hạch tới đây luôn."
Vừa rồi nàng có quan sát xung quanh phòng một chút, nàng biết nơi này của Lý Duy Nguyên chẳng có gì để ăn.
Đêm còn dài nàng không thể để mình đói chết được. Hơn nữa có vài thứ như hạt dưa này nọ, thì nàng cũng có thể ngồi cùng hắn vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện, như vậy mới dễ gia tăng cảm tình với nhau có đúng không.
Tiểu Phiến vâng một tiếng, sau đó cầm đèn lồng bên cạnh sọt tre lên muốn rời khỏi đây, thì Lý Lệnh Uyển liền gọi nàng ta lại.
" Bên ngoài gió lớn, đèn lồng giấy của ngươi sẽ dễ bị thổi tắt. Ngươi dùng đèn tú cầu lưu ly của ta mà đi."
Đầu năm nay lưu ly không dễ kiếm được. Mà cái đèn tú cầu lưu ly này thường ngày Lý Lệnh Uyển rất yêu quý nó lại bảo quản rất kỹ, không cho người khác chạm vào.
Cho nên lúc Tiểu Phiến nghe nàng bảo cầm lấy đèn này mà dùng, Tiểu Phiến liền ngây người.
Tiểu Phiến liền xua tay, vội vã giải thích: " Không, không,tiểu thư. Tay chân nô tì vụng về sợ mình không cẩn thận lại vấp té làm hỏng cái đèn tú cầu lựu ly này, như vậy thật sự không tốt lắm đâu?"
Nếu đèn bị hỏng thì dù nàng có bán thân cũng không thể đền nổi nha.
Nhưng Lý Lệnh Uyển chẳng để ý đến lời giải thích của Tiểu Phiến, nàng liền đứng dậy cầm đèn tú cầu lưu ly đặt trên bàn, sau đó nàng đặt cây đèn vào trong tay Tiểu Phiến, cười nói: " Đèn đáng giá? Hay ngươi đáng giá? Nếu so với đèn thì ngươi đáng giá hơn nhiều không phải sao?"
Tiểu Phiên nghe xong, trong lòng cảm động muốn rơi nước mắt.
" Tiểu, tiểu thư, người thật tốt." Nàng ta nghẹn ngào nói, sau đó mới cầm đèn tú cầu lưu ly rời đi.
Lý Lệnh Uyển vẫn âm thầm nhìn bóng dáng của Tiểu Phiến biến mất ở cửa viện, sau đó nàng thu tầm mắt lại.
Nhưng khi nàng vừa mới quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt vô cảm của Lý Duy Nguyên đang nhìn mình.
Vừa rồi Lý Duy Nguyên vẫn luôn ầm thầm quan sát nhất cử nhất động cùng lời nói của nàng và Tiểu Phiến.
Sau đó hắn lại phát hiện mỗi khi nàng nói chuyện với người khác tâm trạng của nàng thực sự thả lỏng rất nhiều, nhưng khi nàng nói chuyện cùng hắn thì lại cẩn thận từng câu từng chữ.
Quan trọng nhất là hắn biết Lý Lệnh Uyển cũng chẳng phải chỉ quan tâm đến một mình hắn. Nàng luôn để ý quan tâm tất cả mọi người bên cạnh mình, kể cả đối với một nha hoàn như Tiểu Phiến cũng vậy.
Thấu hiểu được điều này làm trong lòng Lý Duy Nguyên thật sự không thoải mái. Tại sao Lý Lệnh Uyển không chịu đối tốt với một mình hắn thôi?
Tại sao nàng không thể chỉ quan tâm một mình hắn? Trong thâm tâm hắn giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy, dường như chúng đang thiêu đốt hết toàn bộ lý trí của hắn.
Dù trong lòng hắn đang cực kỳ nóng giận nhưng hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ là càng dùng sức nắm chặc đồng que cời than trong tay mà thôi, nắm chặt đến mức tay đều nổi lên gân xanh.
Cho dù hắn không lên tiếng nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn có thể cảm nhận được dường như hắn đang không vui.
Nàng còn có biện pháp nào trị được hắn sao? Hiện tại nàng cũng cảm thấy vô cùng bất lực nha.
Từ khi sinh ra nàng đã có gia đình yêu thương, cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua trong êm đềm, nhưng khổ là bây giờ tính mạng của nàng còn đang nằm trong tay Lý Duy Nguyên, nên lúc nào nàng cũng phải để ý đến hắn từng chút một.
Sau đó Lý Lệnh Uyển suy nghĩ, tốt nhất nàng vẫn không nên nói gì hết. Ai mà biết được rốt cuộc Lý Duy Nguyên bị gì đây?
Vừa rồi nàng mới chạm vào vết thương trên người hắn thôi, mà xem chút nữa hắn đã cầm đông que cời than ném vào người nàng.
Nàng liền tưởng tưởng nếu khi ấy bị đồng que cời than trúng vào người, nàng cảm thấy dựng cả tóc gáy cũng chợt rùng mình.
Vì thế nàng cũng không dám nhìn Lý Duy Nguyên nữa, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn váy hoa thêu ngọc lan của mình.
Nàng mặt ủ mày ê cảm thấy bản thân chẳng có chút tiền đồ nào. Quả thực hai ngày nay nàng cũng nghĩ đến việc không thể chỉ biết cố chấp đi lấy lòng Lý Duy Nguyên, chỉ vì muốn thay đổi kết cuộc bi thảm của bản thân lại làm như vậy sao,mẹ nó đúng là quá mệt mỏi.
Tại sao nàng không biết tìm cho mình một con đường khác,dù gì nàng cũng là người viết ra quyển truyện này mà, cho nên nàng cần tìm ra nhược điểm của Lý Duy Nguyên để đối phó với hắn là được rồi.
Đương nhiên Lý Duy Nguyên đâu phải là nam chính trong truyện này, bất quá hắn chỉ là một nam phụ mà thôi. Đặc biệt hơn nữa hắn chính là nam phụ ghê gớm nhất trong truyện.
Nàng nhớ rõ còn có một nam phụ thứ nhất nữa, hơn nữa Lý Duy Nguyên là nguyên tướng thì người còn lại chính là hữu tướng, hai người bọn họ đền ngang tài ngang sức không phân cao thấp, điều này mới đúng là đại hoạ của dân chúng.
Nhưng đáng tiếc nam chính hiện tại còn ở trong cung chịu khổ, còn nam phụ thứ nhất cũng đang ở Tây Bắc giải gió dầm sương, còn nàng thì lại bị giữ chân ở nơi nhà cao cửa rộng này, muốn bước ra khỏi cửa thôi đã có một đám hạ nhân đi theo làm sao có thể hành sự được gì, đúng là hữu tâm vô lực mà.
Lý Lệnh Uyển phiền não nha. Nàng đúng là mệnh khổ mà. Tại sao ban đầu nàng lại có thể viết ra một nhân vật như Lý Duy Nguyên kia chứ?
Hơn nữa xuyên vào lại trở thành nữ phụ mà từ đầu nàng đã muốn hành hạ cho đến chết nữa?
Phải chi nàng xuyên qua trở thành nữ chính thì tốt biết mấy, chỉ cần nở nụ cười lại tỏ vẻ bản thân nhu nhược một chút, chẳng phải sẽ có một đám nam nhân tranh nhau bảo vệ nàng sao.
Lý Lệnh Uyển cảm thấy mình thật giống một cái bánh sủi cảo, chỉ cần hấp một chút liền có thể bị người khác ăn mất. Lúc này trong lòng đang cảm thấy phiền não làm sao nghe được Lý Duy Nguyên nói cái gì.
Sau một lúc nàng chợt phản ứng lại, liền vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: " Ca ca, huynh vừa nói gì? Muội nghe không rõ huynh có thể lặp lại không?"
Môi Lý Duy Nguyên khép lại, mặc kệ nàng hỏi như thế nào cũng không nói một lời.
Lý Lệnh Uyển lại nổi nóng, nàng hận không thể tiến đến chỗ hắn mà tát cho hắn mấy bạt tay nha.
Nàng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không ngừng hung hắn mắng Lý Duy Nguyên là tiểu nhân, nhưng trên mặt vẫn phải cố mỉm cười ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng hỏi hắn: " Ca ca, mới vừa rồi huynh nói với nuội chuyện gì vậy?"
Lý Duy Nguyên vẫn không đáp,nàng tiếp tục hỏi: " Huynh vừa mới suy nghĩ cái gì vậy?"
Lúc này hắn liền dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn nàng, dường như có ý nói là ngươi ở cạnh bên ta nhưng trong lòng ngươi lại đang nghĩ đến ai?
Lý Lệnh Uyển cười ngượng ngùng. Nàng không thể nói rằng mình vừa mới suy nghĩ làm sao để tìm một đối thủ trừng trị Lý Duy Nguyên, càng không thể nói nàng muốn liên kết cùng người khác đối phó với hắn. Mà không cần chờ đến sau này mà hiện tại cũng có thể chỉnh hắn tới chết.
Vì thế nàng liền tỏ ra bộ dạng thành khẩn nói: " Trong lòng muội lo lắng vết thương trên người của ca ca. Cũng không biết ca ca có đau lắm không? Còn Tiểu Phiến nữa đi lâu như vậy còn chưa về?"
Tiểu Phiến ơi ngươi mau trở về đi. Ngươi quay về ít nhất ta còn có người nói chuyện một chút, không cần phải đối mặt nhìn tên biến thái chẳng biết nói năng gì, không khí trong phòng thật là lúng túng.
Lý Duy Nguyên vẫn không chịu nói chuyện, hắn chỉ cầm que đồng cời than trong chậu than củi.
Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật tội thay cho cái chậu than đó. Lúc đầu nó đã hư rồi bây giờ chắc sắp vỡ nát.
Có một chút ánh lửa bay lên nhưng lập tức biến thành tro bụi, lại vô thức rơi trên mặt đất.
" Lý Lệnh Uyển," giọng nói Lý Duy Nguyên nhè nhẹ, giống như tro bụi này chốc lát sẽ bị gió Bắc thổi đi.
" Ngươi cố tình tiếp cận ta, lấy lòng ta như thế, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Trong lòng ngươi đang suy tính việc gì?"
Hắn vừa nói vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh nhìn Lý Lệnh Uyển. Biểu tình kia giống như là đang nói, Lý Lệnh Uyển ta cho ngươi cơ hội cuối cùng mau nói thật đi.
Nếu bây giờ ngươi còn ngoan cố, sau này cũng không có cơ hội nữa đâu.
Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn về phía nàng, nàng cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đập càng ngày càng nhanh hơn, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Thiếu chút nữa nàng đã xúc động nói ra hết mọi chuyện.
Nhưng cuối cùng nàng cố bình tĩnh trở lại, mặc kệ Lý Duy Nguyên hỏi gì nàng chỉ cười nói: " Ca ca, huynh nói những lời này muội nghe không hiểu? Huynh là ca ca của muội, còn muội lại là muội muội của huynh, tất nhiên thân làm muội muội thì phải đối xử thật tốt với ca ca của mình, không phải chuyện này rất bình thường sao?"
Nhưng trong lòng nàng thầm cầu nguyện ngàn vạn lần xin hắn đừng truy vấn nữa. Nếu không nàng sợ bản thân mình chịu không được mà nói ra hết mất.
Cũng may Lý Duy Nguyên không tiếp tục hỏi chuyện này. Chỉ là sau khi hắn nghe Lý Lệnh Uyển nói như vậy lại nhìn nàng chằm chằm thật lâu, sau đó hắn đột nhiên nở nụ cười nhạt, nói một chữ: "Tốt"
Hắn đã cho nàng cơ hội nhưng chính nàng không cần tới. Vừa rồi hắn từng suy nghĩ, không chỉ thái độ của Lý Lệnh Uyển đối với hắn trong khoảng thời gian này thay đổi mà đối với cả nha hoàn thái độ càng thay đổi nhiều hơn.
Trước kia tính tình nàng kiêu căng ương ngạnh, nha hoàn hầu hạ làm điều gì phật ý nàng, thì lập tức nàng sẽ trách mắng bọn họ, mà lạ lùng nhất là đêm hôm nay tại sao nàng lại đối xử tốt với Tiểu Phiến như vậy?
Hơn nữa mấy ngày gần đây Cẩn Ngôn cũng tìm hiểu khắp nơi, mọi người đều nói từ sau khi Lý Lệnh Uyển bị thương tỉnh lại thì liền giống như trở thành một người khác, hiểu chuyện lên không ít.
Rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì, chỉ trong một đêm mà lại biến hoá lớn như vậy? Nàng trước và sau không giống cùng một người.
Tuy rằng Lý Duy Nguyên không hiểu rõ ngọn nguồn bên trong, nhưng trực giác cho hắn biết Lý Lệnh Uyển hiện tại cùng Lý Lệnh Uyển ngày xưa thật sự khác nhau quá lớn.
Bất quá cũng không sao, hắn sẽ từ từ điều tra rõ mọi việc bên trong chẳng việc gì phải nóng vội.
- --------//---//----------
Anh Nguyên nghi ngờ rồi!! Thầm cầu nguyện cho em Uyển Uyển à 😂😂
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
10 chương
10 chương
87 chương
60 chương
344 chương