Em Gái, Anh Yêu Em
Chương 31
Edit: heocon0808
Beta: Lạc Thần
Trên đường trở về, Doãn Trạm vẫn trầm mặc, ngồi trên xe hai tay ôm ngực, ánh mắt hơi nhíu, một bộ dáng lão tăng nhập định.
Doãn Mạt nhìn Tiểu Lưu lái xe, thấy anh nghiêm trang nhìn không chớp mắt, cô lặng lẽ tiến đến bên tai Doãn Trạm: “Như thế nào? Tức giận?”
Doãn Trạm nhìn cô một cái, không nói lời nào.
Doãn Mạt vươn tay nhéo đùi anh một cái, thấy khóe mắt anh nhảy nhảy lại không có phản ứng khác, chưa từ bỏ ý định, lặng lẽ đưa tay dời đến giữa hai chân anh, nhưng rất nhanh bị bắt được.
Doãn Mạt đắc ý cười trong lòng, nhìn anh còn có thể mặt than tới khi nào!
Cô tiến sát vào bên tai anh, duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, rõ ràng cảm giác được thân thể anh khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Đố kị thật lớn nha......”
Rốt cuộc Doãn Trạm nhịn không nổi nữa, bắt cô ngồi ngay ngắn lại xong, đè thấp tiếng nặng nề nói: “Trở về sẽ thu thập em.”
Trường học cách nhà trọ không xa, lái xe rất nhanh đã tới.
Hai người xuống xe, một trước một sau vào nhà trọ, Doãn Mạt mở cửa vào phòng, vừa định đổi giày, đã bị Doãn Trạm kéo qua tựa trên cửa, thân thể hai người dính sát vào nhau, một tay chống đỡ trên cửa, một tay xoa người cô, ánh mắt trên cao nhìn xuống khóa cô lại, trong đôi mắt tối đen có loại bình tĩnh trước khi bão táp nổi lên.
“Một mình ăn cơm cùng người đàn ông khác, còn hơn một giờ?”
Doãn Mạt mở to mắt nhìn thẳng anh, tuy rằng cả người anh tản ra hơi thở nguy hiểm, nhưng Doãn Mạt một chút cũng không sợ. Cô vòng tay ôm thắt lưng anh, ngửa đầu, cười hỏi: “Không phải đợi ở bên ngoài rất lâu đấy chứ?”
“Hừ ——” Doãn Trạm hừ lạnh một tiếng, dời tầm mắt, không đối diện với cô.
Thật sự là tên kỳ quặc, Doãn Mạt nghĩ, nếu đã sớm đến, vì sao không gọi điện thoại cho cô đi vào tìm cô chứ?
“Rõ ràng mình là một quỷ ngây thơ, còn muốn nói em là tiểu nha đầu.” Doãn Mạt nhéo nhéo mặt của anh, lại kiễng chân, chạm nhẹ môi anh một cái: “Học trưởng Tử Dương là anh họ bạn cùng phòng em, lúc đầu vốn em không biết là một mình ăn cơm với anh ta, nếu biết cũng sẽ không đáp ứng, đừng nóng giận được không?”
Doãn Trạm vươn tay ôm siết cô vào trong ngực, cúi đầu chụp lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt. Qua một lúc lâu, anh mới thoáng tách ra, chống đỡ chóp mũi của cô hỏi: “Không phải là anh...... Có hơi già rồi?”
“Cái gì?” Doãn Mạt khoa trương trừng lớn mắt nhìn anh, còn không dám tin tưởng đào ngoáy lỗ tai.
Thấy cô làm bộ dáng buồn cười, rốt cuộc Doãn Trạm lộ ra tươi cười, anh cọ xát môi của cô, hơi thở dây dưa, hoặc liếm một chút, hoặc hôn một chút, chính là không vào sâu, chậm rãi ma sát, lại càng trêu chọc bức người. Tay anh cũng dọc theo đường cong Doãn Mạt vuốt ve qua lại, cách quần áo, hoặc xoa hoặc ấn......
Doãn Mạt bị châm ngòi, hơi thở càng ngày càng nặng, cả người không có sức, cô dựa sát vào Doãn Trạm, đặt sức nặng thân mình trên người anh.
“Anh...... Thật là khó chịu......” Doãn Mạt híp mắt, dường như trong mắt có một tầng sương mù, khiến cô thoạt nhìn càng thêm mê người.
Doãn Trạm nhìn cô mê người như thế, ánh mắt càng mù mịt như chìm vào đêm tối, sửa lại tư thế chậm rãi nghiền nát, lưỡi bá đạo cạy mở môi của cô, phác thảo quấn quít lấy, nhiệt tình qua lại......
Hai người động tình ôm hôn, chậm rãi chuyển dời từ cửa đến phòng khách, Doãn Trạm một tay đặt cô ở trên sô pha, thân hình thon dài chặt chẽ dán lên thân thể mềm mại mảnh khảnh, nhìn qua hết sức phù hợp.
Ngay tại lúc Doãn Mạt còn lại một chút ý thức cuối cùng, cảm thấy hôm nay có lẽ cứ như vậy nước chảy thành sông, tiếng chuông điện thoại tà ác đánh vỡ kiều diễm trong phòng.
Doãn Mạt cảm nhận được thân thể Doãn Trạm nháy mắt cứng đờ, sau đó bàn tay to chậm rãi dời khỏi quần áo mình, ôm cô ngồi xuống, đầu tựa vào trên vai cô, thở hổn hển, khàn khàn giọng nói: “Thật xin lỗi, anh không khống chế được.”
Vẻ mặt Doãn Mạt đỏ bừng, tựa như trứng tôm bị nấu chín, ngay cả lỗ tai cũng hồng nhuận. Cô lắc lắc đầu, trong lòng trừ bỏ khẩn trương, thật đúng là không ngại, đối với cô mà nói đây là chuyện sớm muộn, hiện tại làm và về sau làm đều giống nhau, chỉ cần anh muốn, cô tuyệt đối sẽ giao toàn bộ chính mình cho anh.
“Điện thoại của anh.” Doãn Mạt dựa vào trên người Doãn Trạm.
Doãn Trạm lại thở hổn hển mấy hơi, mới lấy điện thoại từ trong túi ra.
Chỉ nghe anh đầu tiên là “Ừ” một tiếng, sau đó vẫn nghe, lại “Ừ” một tiếng, cuối cùng nói “Tốt” liền cúp điện thoại, ngắn gọn làm cho người dự thính cơ bản nghe không ra nội dung cuộc nói chuyện.
“Buổi tối vài người bạn tụ hội, em đi cùng anh.”
“Hả? Em đi theo làm gì chứ?” Doãn Mạt không hiểu có chút khẩn trương.
Doãn Trạm trêu chọc: “Mang con dâu xấu gặp người.”
“Nói ai xấu vậy?” Doãn Mạt bổ nhào vào trên người anh, làm bộ muốn bóp cổ anh.
Doãn Trạm cười ôm lấy cô: “Đều là mấy người đồng bọn quan hệ tốt, không cần khẩn trương.”
......
Buổi tối, Doãn Trạm mang theo Doãn Mạt đi vào một hội tư nhân.
Bởi vì Doãn Trạm đã thông báo trước đó, cho nên lúc Doãn Mạt đến phòng bao, bên trong vẫn rất bình thường, ba nam ba nữ, đang chơi bóng, uống rượu, nói chuyện phiếm.
“Ô, nhìn xem núi băng vạn năm của chúng ta mang theo ai tới kìa?” Nhìn thấy hai người cùng tiến vào, lập tức có người huýt sáo.
Doãn Trạm nhìn cũng không nhìn người nọ một cái, ôm Doãn Mạt đi đến một ghế sô pha ngồi xuống.
Rất nhanh, ba người đàn ông đều ôm phụ nữ vây quanh lại đây.
Doãn Trạm nhìn bọn họ một cái, giọng bình bình nói: “Mang những người không quan trọng ra ngoài đi.”
Doãn Mạt rất kỳ quái khi anh nói lời này, nhưng lập tức biết nguyên nhân. Chỉ thấy hai người đàn ông trong đó vừa nghe, thực sảng khoái bảo người phụ nữ bên cạnh đi ra ngoài, chỉ chừa một người tóc ngắn nhìn qua có vẻ khôn khéo giỏi giang. Cô nghĩ, hai người đi ra ngoài kia hẳn là chị em hoặc là tình nhân của bọn họ đi.
“Bạn gái của tôi, Doãn Mạt.” Doãn Trạm bình tĩnh giới thiệu.
Doãn Mạt bị bốn người đánh giá thật sự ngượng ngùng, vừa định đứng lên chào hỏi, đã bị Doãn Trạm đè bả vai lại: “Người một nhà, không cần để ý.”
Dường như đối với thái độ Doãn Trạm đều tập mãi thành quen, mấy người cũng không để ý.
Doãn Mạt bất đắc dĩ, đành phải ngồi nói: “Chào mọi người.”
“Doãn Mạt?” Một người đàn ông mặc một bộ đồ màu trắng sờ sờ cằm, như nghĩ tới cái gì nhìn cô: “Sẽ không phải chính là người em gái kia của cậu chứ?”
“Oa, anh cả, anh cư cư cư...... Cư nhiên......” Người đàn ông vừa rồi huýt sáo mặc áo sơmi hoa, nhìn qua chính là dạng công tử phong lưu điển hình, lúc này trừng lớn mắt, một tay chỉ vào Doãn Trạm, vẻ mặt không thể tin.
Doãn Trạm lạnh lùng liếc anh một cái, người nọ lập tức thu tay, ngậm miệng.
“La Tử, có cần khoa trương như vậy không? Cũng không phải không biết bọn họ không có quan hệ huyết thống.” Cô gái tóc ngắn cười mở miệng, nhìn Doãn Mạt, hỏi: “Tiểu Mạt, còn nhớ chị chứ?”
“Dạ?” Doãn Mạt nhìn cô ấy, vẻ mặt không rõ: “Chúng ta từng gặp qua sao?”
“Haiz......” Cô gái tóc ngắn xoa xoa khóe mắt khô ráo, ra vẻ đau lòng: “Không nghĩ tới chị vẫn nhớ kỹ em, em lại quên chị rồi......”
Doãn Trạm nhìn cô thật sự nghĩ không ra, lập tức mở miệng nhắc nhở: “Lúc anh học trung học, có một lần anh mang em đến nhà hàng gần trường học ăn cơm, nhớ không?”
Doãn Mạt cẩn thận nhớ lại một chút, mới mơ hồ nhớ tới: “Chị là bạn học thời trung học của anh em? Hình như là uỷ viên thể dục?”
“Bingo!” Cô gái tóc ngắn vỗ tay: “Chị tên Thiệu Xảo Thục, lần này phải nhớ kỹ.”
Doãn Mạt vội vàng gật gật đầu, gọi một tiếng “Chị Xảo Thục”. Nhớ rõ khi đó cô rất thích tính cách của chị ấy, sảng khoái, hào phóng, hiện tại lại nhiều thêm một phần khí chất của người phụ nữ khôn khéo và giỏi giang.
“Đây là anh chồng nhà chị —— Vu Tử Hàm.” Thiệu Xảo Thục lôi kéo tay một người đàn ông nhìn qua rất lịch sự, giới thiệu với Doãn Mạt, trong mắt không giấu được hạnh phúc.
Lúc này Doãn Mạt mới chú ý trên tay bọn họ đeo nhẫn giống nhau như đúc.
Vu Tử Hàm cười bắt chuyện với Doãn Mạt, giọng nói rất sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Doãn Mạt rất ngạc nhiên, hai người như vậy làm sao có thể từ yêu nhau đến kết hôn? Cảm thấy tính cách và ngoại hình đều rất không hợp, nhưng hai người đứng chung một chỗ, lại không hiểu sao có cảm thấy thực hài hoà.
Sau Doãn Mạt nghe Doãn Trạm nói mới biết được, hai người là tình yêu chị em, cùng một chỗ cũng rất không dễ dàng, nhưng hiện tại hai người vô cùng ân ái.
Trải qua giới thiệu, Doãn Mạt biết người đàn ông toàn thân màu trắng gọi là Bạch Khải, họ Bạch, cũng rất yêu màu trắng, biệt hiệu kêu Tiểu Bạch; mà người đàn ông mặc áo sơmi hoa gọi là Lạc Ấn Thiên, biệt hiệu La Tử. Bởi vì Doãn Trạm lớn tuổi nhất, tính cách lại lạnh lùng lão luyện, cho nên gọi anh là anh cả.
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
26 chương
47 chương
16 chương
9 chương
90 chương
14 chương