Em Gái, Anh Yêu Em
Chương 27
Beta: Trà sữa trà xanh
Doãn Mạt đứng trước phòng 1035 ở khách sạn, trong tay cầm thẻ phòng rồi cười đến híp mắt nhìn rất là gian trá.
Cô lấy thẻ quẹt một cái rồi thuận lợi đi vào trong phòng của Doãn Trạm, cô vứt túi đồ ở trên ghế sofa, sau đó đi dạo một vòng xung quanh, gian phòng khá lớn, giường cũng khá lớn, không tệ, không tệ...
Nhìn thời gian, bây giờ đã là hai giờ chiều, cô đoán đến tối Doãn Trạm mới trở về khách sạn, Doãn Mạt nhàn rỗi không có gì làm nên đi tắm rửa, tính toán ngủ một giấc trước.
——
Đến khi mở màn hình điện thoại ra, đã là mười giờ đúng, Doãn Mạt nằm ở trên giường rầu rĩ, sự hăng hái phấn khích ngay từ đầu đến bây giờ đã dần tiêu tan hết rồi, hiện tại cô chỉ muốn Doãn Trạm có thể xuất hiện ngay trước mặt. Cô không muốn suy nghĩ lung tung, nhưng trong đầu cô lại luôn nghĩ ra một loạt khả năng...
Nói chuyện làm ăn có cần nói đến khuya như vậy không? Thành phố S cũng không có ít nơi xa hoa đồi trụy, có phải anh ấy cũng thích đi đến những chỗ đó hay không? Đúng vậy, anh ấy là đàn ông, cũng cần phải thư giản, dáng vẻ anh ấy đẹp trai mà lại có tiền nữa, đi đến những chỗ đó cũng là điều bình thường thôi sao? Lần trước còn nói nụ hôn của cô cũng giống như những nụ hôn của những cô gái khác, có lẽ anh ấy nói không sai, có lẽ anh ấy thích những cô gái khác, những người đàn ông như anh ấy ở ngoài có tình nhân thì tính là gì...
Doãn Mạt càng nghĩ càng khó chịu, rồi cô vùi mình vào trong chăn, cô rất hối hận, cô không nên tới đây, cô tới làm cái gì chứ?
Lòng của cô lại đau xót, nhưng lại không sao nói rõ được, chỉ là tự mình suy nghĩ lung tung thôi, cô hà tất gì phải khổ sở? Nhưng... Coi như mới suy nghĩ một chút, cũng không thể tiếp nhận được, anh trai là của cô, chỉ có thể là của một mình cô!
Cô vội xốc chăn lên, lấy di động ra định gọi điện cho Doãn Trạm, nhưng đúng lúc này ngoài cửa truyền đến một ít động tĩnh.
Cô nín thở chờ đợi thì nghe thấy tiếng mở cửa, một giây sau cô liền nhảy xuống giường rồi đánh tới người ngoài cửa...
Doãn Trạm vừa mở cửa thì thấy một bóng người nhào về phía mình, theo bản năng định giơ quyền ra đánh nhưng sau khi nhìn thấy rõ mặt người đang đánh tới, anh lập tức dừng động tác lại, sau đó một cơ thể non nớt mềm mại thơm mát liền bổ nhào vào trong lòng mình.
"Anh, sao anh lại về trễ như vậy?" Doãn Mạt vội ôm chặt lấy Doãn Trạm, nhìn cô ôm anh rất giống như con bạch tuột, hận không thể khảm vào trong lòng anh.
"Sao em lại ở đây?" Doãn Trạm định kéo cô ra, nhưng Doãn Mạt ôm rất chặt đương nhiên anh không thể kéo cô ra được, "Em buông tay ra trước."
"Không được!" Tay Doãn Mạt không động đậy, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, "Nói, anh đi đâu hả? Anh có biết em đã chờ anh bao lâu rồi không?"
"Anh đang làm việc." Vẻ mặt Doãn Trạm có chút mệt mỏi, nhưng giọng nói của anh vẫn có chút nhu hòa, "Ngoan, em hãy buông tay ra trước đi, để cho anh tháo cà vạt xuống."
Doãn Mạt nhìn anh một lúc mới không tình nguyện mà buông tay ra.
Doãn Trạm vừa đi vào bên trong vừa cởi áo và cà vạt xuống, "Nói đi, sao em lại tới đây?"
"Em tới đây du lịch." Giọng cô có chút buồn buồn.
Doãn Trạm thấy giường đệm trong phòng ngủ rối loạn rồi quay lại nhìn cô một cái, nói: "Anh đi thuê phòng khác."
"Thuê phòng khác thật là phí tiền, giường cũng lớn hai người ngủ cũng dư dả."
Đương nhiên sau khi nghe cô xong nói câu này, Doãn Trạm nhíu mày lại, "Đừng làm loạn." Nói xong, anh liền cầm ví lên định đi ra ngoài.
Doãn Mạt vội lại trước cửa ngăn lại, "Em không có làm loạn! Tối nay anh phải ở chung với em!"
"Tiểu Mạt!" Doãn Trạm nhắm mắt lại rồi nhíu mày nói, vừa tức lại vừa không biết phải làm sao, "Nghe lời anh, hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh sẽ kêu người dẫn em đi dạo chơi thành phố S."
Doãn Mạt xoay mặt đi không nói lời nào, cả người cô còn đứng ở trước cửa ngăn anh, không có chút thỏa hiệp nào.
Hai người cứ giằng co như vậy, Doãn Trạm không có cách nào khác đành suy nghĩ một chút rồi đi tới ghế sofa ngồi xuống, trầm giọng nói: "Được, anh không đi thuê phòng khác, em đi ngủ đi." Doãn Trạm nằm xuống ghế sofa rồi đưa một cánh tay che ở trên mặt, hình như có chút mệt mỏi, không muốn nói thêm lời nào nữa.
Doãn Mạt cứ nhìn anh như vậy, cô cũng không nhúc nhích, trong lúc nhất thời bốn phía đều yên tĩnh lại, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, Doãn Trạm vẫn không nhúc nhích, hình như là đã ngủ thiếp đi, nhưng Doãn Mạt biết anh không ngủ.
Trong lòng cô càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng uất ức, cảm thấy bản thân mình giống như một kẻ ngốc, vui sướng chạy nhảy khắp nơi mà còn anh thì sao? Đoạt lấy nụ hôn của cô, đoạt lấy lòng của cô, nói rời đi liền rời đi, tám năm trước như vậy, bây giờ cũng như vậy. Cô liều mạng tới tìm anh, anh trốn không thoát thì anh sẽ dùng sự lạnh lùng để đối phó với cô, đây được coi là cái gì?
"Doãn Trạm, anh có thích em không?" Doãn Mạt đột nhiên mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.
Cô nhìn anh, nhưng lại không thấy anh có bất kỳ phản ứng nào. Doãn Mạt cười cười, "Không phải anh đang giả bộ ngủ sao, cho em một đáp án, cũng cho em hết hy vọng, không tốt sao?"
......
"Em vĩnh viễn là em gái của anh." Doãn Trạm nói.
Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng Doãn Mạt nghe rõ ràng, cô dùng sức mím môi, nước mắt cũng không kìm nén được mà trào ra......
Cô giơ tay lên cầm khóa cửa, lại quay đầu nhìn Doãn Trạm một cái, khóe miệng lại chậm rãi nâng lên, cô liền kéo cửa ra chạy ra ngoài.
Anh trai, anh nhất định sẽ hối hận......
Dự báo khí tượng nói, gần đây nhiệt độ của thành phố S giảm xuống, ban đêm rất lạnh, dự báo khí tượng còn nói, nửa đêm tối nay thành phố S sẽ có mưa......
Doãn Mạt chạy đến khách sạn trên đường đối diện, trên bầu trời mưa rơi lác đác, trên đường hầu như không có ai, cô lại mặc một chiếc váy ngủ rất mỏng, trên chân chỉ đi một đôi dép của khách sạn, cô cúi đầu nhìn chân mình một chút rồi dứt khoát bỏ dép ra rồi vứt vào trong thùng rác. Cô khoanh tay tựa vào cột đèn đường, nhìn bầu trời thật là tối tăm, trong lòng cô suy nghĩ phải qua bao lâu mới có thể mưa xối xả như trút nước, cũng suy nghĩ xem anh có xuống đây tìm mình không...
Anh sẽ đến tìm chứ?
Mặc dù mưa hơi nhỏ, nhưng cả người Doãn Mạt rất nhanh đã ướt sũng, váy ngủ đã ướt dính sát vào người cô nhưng cô không để ý, ánh đèn đường ố vàng chiếu thẳng lên gương mặt nhỏ nhắn tới nhợt của cô, tuy suy yếu nhưng lại quật cường.
Thật sự cô rất bướng bỉnh, cũng có thể đối xử độc ác với mình, nếu như dùng phương thức này vẫn không thể khiến Doãn Trạm bộc lộ tâm ý với cô thì cô sẽ thực sự buông tay, giống như Dương Di đã nói với cô, phụ nữ phải cởi mở hơn một chút mới tốt. Nếu cô tự làm chính mình bị tổn thương thì cô sẽ cười cười làm bộ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, coi như lòng như đao cắt. Đâu có người nào thiếu ai mà sống không được đâu, chỉ là thất tình, người nào mà chưa từng trải qua?"
Hey, nghĩ thì dễ mà làm lại rất khó......
Doãn Mạt nhìn chằm chằm bầu trời xám xịt rồi tự giễu mình.
Dần dần, mưa càng ngày càng lớn.
"Em đang làm cái gì vậy hả?"
Đột nhiên có người bắt lấy bả vai của cô, Doãn Mạt nhìn thấy bộ mặt tức giận của Doãn Trạm đứng ở trước mặt cô giơ cái ô lên, hai mắt của anh chặt chẽ khóa lại, so với hôm nay đôi mắt của anh có chút đen tối hơn, còn có chút sâu lắng.
Anh giận thật rồi.
Doãn Mạt thoát khỏi tay của anh, nhàn nhạt nói một câu: "Không cần anh quan tâm."
"Doãn Mạt, là tự em nói em không phải là một đứa trẻ, vậy không nên dùng cách ngu ngốc này để khiêu chiến tâm tư của anh!" Doãn Trạm kéo cánh tay của cô lại, "Theo anh trở về."
Trong nháy mắt, nước mắt lại bừng lên, chỉ là mưa đổ xuống nên che giấu nước mắt trên mặt cô, Doãn Mạt đẩy anh ra, rồi cô quát to lên: "Đúng, em rất ngây thơ, anh cũng đã nhìn thấy thủ đoạn của em rồi, vậy anh vẫn còn quan tâm em sao!" Nói xong, cô liền xoay người rời đi.
"Doãn Mạt!" Doãn Trạm gầm nhẹ một tiếng, rồi dứt khoát vứt cây dù trong tay đi, anh bước nhanh đến phía trước, một tay giữ chặt lấy Doãn Mạt, một tay thì dùng hết sức kéo cô lại, giống như hận không thể bóp chặt lấy cô vậy.
Doãn Trạm kéo Doãn Mạt quay lại tiếp đó bóp chặt cằm cô quay lại, sau đó cúi đầu xuống hôn cô.
Anh hung hăng ngậm lấy môi cô, điên cuồng mà gặm liếm môi cô, anh dùng sức quá mạnh nên hơi làm cô hơi đau, rất nhanh trong miệng đã tỏa ra một mùi máu tươi, máu tanh tỏa ra giữa môi hai người.
Doãn Mạt nhắm mắt thật chặt, cô cũng không còn lực để chống đỡ nữa, chỉ có thể mặc cho Doãn Trạm muốn làm gì thì làm......
Đêm tối, mưa to, mưa trút xuống tầm tả, một ánh đèn đường mờ nhạt, một đôi nam nữ quấn quýt si mê......
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
26 chương
47 chương
16 chương
9 chương
90 chương
14 chương