Em Gái, Anh Yêu Em
Chương 16
Editor: MarisMiu
Beta: Kim Phượng, Sam Sam, Dung Cảnh
Ngày thứ ba, Doãn Mạt có lịch học buổi tối ở trường.
Cô vừa đến phòng ngủ, Vạn Vũ Thần và Tề Hiểu Lăng lập tức thể hiện một trận tình cảm nhớ nhung. Sau đó cảm thán Doãn Mạt thật may mắn, có một người anh đẹp trai soái ca như vậy, khiến người ta hâm mộ như vậy. Tiếp đó, Tề Hiểu Lăng mới lóe ra ánh mắt nhiều chuyện, hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: "Nhanh khai báo thành thật, có gian tình gì với học trưởng Tần bên khoa xây dựng?"
"Không phải đã nói ở trên QQ sao, ngày đó học trưởng Tần xách hành lý giúp mình ở trường, sau đó thì không hề gặp mặt nữa. Bọn mình không phải là bạn bè, gian tình ở đâu ra?" Doãn Mạt dọn dẹp lại giường, không để ý tới câu hỏi kia lắm.
"Anh ấy giúp chuyển hành lý cho nhiều đàn em khóa dưới như vậy, sao lại nhớ rõ bạn như thế? Ngày đó biết cậu ngất xỉu anh ấy rất lo lắng đó."
"Có lẽ đúng lúc người ta nhớ rõ mình, sau đó xuất phát từ lễ phép quan tâm một chút. Mình nói sao bạn lại có nhiều suy nghĩa như vậy?"
"Chậc chậc chậc….." Tề Hiểu Lăng một tay chống cằm, liếc mắt nhìn về phía Doãn Mạt: "Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm yêu đương của mình, nhất định học trưởng Tần đã thầm thích bạn rồi."
" bạn yêu mấy năm rồi hả?" Nãy giờ Vạn Vũ Thần không mở miệng đột nhiên xen vào một câu.
"Ba năm." Tề Hiểu Lăng bật thốt lên, sau đó dừng lại: " bạn đừng lạc đề nhé, hiện tại chúng ta đang bàn về chuyện tình cảm của Tiểu Mạt."
Doãn Mạt không chịu được than thở: "Bà cô của tôi ơi, bạn hãy tha cho mình đi. Dù sao mình cũng không có cảm giác gì với học trưởng Tần. Nếu cậu thật sự muốn biết anh ấy có cảm giác với mình hay không thì tự đi hỏi anh ấy đi, mình không biết."
Tề Hiểu Lăng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Còn không phải là mình lo lắng thay cho bạn sao, có mỗi mình có người yêu, cô độc biết bao nhiêu."
"Nếu như bạn không ngại cô đơn, vậy thì sớm chia tay đi, hoan nghênh gia nhập hội độc thân của tụi mình."
"Này——" Tề Hiểu Lăng đánh về phía Vạn Vũ Thần, ghìm chặt cổ của cô kêu: " bạn được đấy tiểu Vạn à, lại có thể xúi giục người ta chia tay với người yêu, có phải bạn ghen tỵ với mình hay không? Hả?"
"Tề Hiểu Lăng buông tay! Mình đang đánh BOSS, đánh BOSS đó..."
Thời gian huấn luyện quân sự còn lại không nhiều. Tuy hơi mệt nhưng tiếng nói cười cũng không thiếu, khi đợt huấn luyện chính thức bước vào thời kỳ kết thúc, mọi người vẫn chưa thỏa mãn, vẻ mặt phức tạp, vừa vui sướng vừa không nỡ.
Thoáng cái thời gian nửa tháng đã qua. Trong thời gian này, Doãn Mạt chạm mặt Tần Nguyên một lần ở căn tin. Hai người chỉ hàn huyên vài câu sau đó mỗi người đi một hướng. Doãn Mạt nghĩ Tề Hiểu Lăng chuyện bé xé ra to, thái độ của Tần Nguyên đối với cô chỉ là học trưởng với học muội, lấy đâu ra những cảm giác kia chứ. Rõ ràng con nhỏ Tề Hiểu Lăng này đã lớn như vậy rồi, lại vẫn còn mắc bệnh luôn cho mình là đúng nữa.
Đợt quân huấn kết thúc vào thứ sáu, cho nên vừa đúng lúc có hai ngày nghỉ để nghỉ ngơi. Vốn dĩ Doãn Mạt không có ý định về nhà, nhưng thật sự không chịu nổi khi mẹ cô cứ nhắc đi nhắc lại, đành phải thỏa hiệp.
Nhớ tới mẹ, Doãn Mạt vừa thương vừa không biết phải làm sao. Trước kia mẹ bận rộn công việc, thời gian chăm sóc cô rất ít, cô cũng hiểu, cũng không oán giận bà ấy. Nhưng bây giờ đã nghỉ hưu, trở thành người nhàn rỗi nhất trong nhà, thế là bắt đầu phát huy sở trường của người phụ nữ ---- nói nhiều. Vốn dĩ cô muốn đi học đại học ở tỉnh khác, nhưng mẹ không đồng ý, nói đi nói lại, hơn nữa trước đây bà cũng được xem là người phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp thành công. Tài ăn nói kia Doãn Mạt không thể sánh bằng, bất đắc dĩ chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của mẹ. May là, trường đại học hiện tại cũng khiến cô rất vừa lòng.
Nói về Doãn phu nhân Giang Tình Liên, cũng là một người có tiếng ở trên thương trường. Lúc còn trẻ gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng với chồng mình, chịu cực khổ, không từ bỏ. Cuối cùng sự nghiệp của chồng thành công, bà vẫn làm bạn bên cạnh ông như cũ, chạy ngược chạy xuôi làm ăn, quản lý công ty với chồng mình. Hiện giờ đã lớn tuổi, Doãn Thiên Khánh cũng không đành lòng để vợ mình bận rộn như vậy nữa, thêm nữa Doãn Trạm đã có năng lực tiếp nhận công việc của bà. Giang Tình Liên rất dứt khoát, sảng khoái buông tay, sau đó ở nhà làm một người vợ hiền chăm chồng dạy con, thời gian ở chung với con gái cũng nhiều. Cũng không hẳn, đã hơn nửa tháng không gặp Doãn Mạt rồi, Giang Tình Liên nhàn rỗi thì nhớ đến con gái, vừa nghe con gái được nghỉ đã lập tức điện thoại thúc giục con bé về nhà.
Thứ sáu, Doãn Mạt về đến nhà đã gần 6 giờ, Giang Tình Liên vừa nghe đến tiếng xe hơi đã vui vẻ ra đón, kết quả nhìn thấy cả người Doãn Mạt lập tức đau lòng nhíu mày.
"Ôi, con gái bảo bối, tại sao lại đen như vậy chứ?"
Doãn Mạt ôm mẹ mình cười nói: "Mẹ, mẹ bớt khoa trương đi, chỉ đen một chút thôi có được hay không."
"Nói bừa, trước kia trắng noãn giống như sữa tươi, nhìn chút đi, bây giờ thành cái gì rồi hả?"
Doãn Mạt nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: "Hiện tại thành phô mai rồi." Thấy mẹ vẫn còn muốn nói, Doãn Mạt lập tức cướp lời: "Được rồi mà mẹ, qua thời gian nữa sẽ tự trắng lại thôi. Con đói sắp chết rồi, có thể ăn cơm được chưa?"
"Chờ một chút, ba con và anh con đang trở về, nếu đói rồi thì chịu khó ăn chút gì lót dạ đi." Giang Tình Liên lôi kéo con gái đi vào trong nhà, đột nhiên nói: "Đúng rồi, lát nữa có khách đến, phải phép tắc một chút." Nói xong nở một nụ cười.
Doãn Mạt nghe xong cũng không quá để ý gật gật đầu.
Cô cho rằng cái gọi là khách cũng chỉ là bạn bè hoặc đối tác làm ăn với ba….. Nhưng khi thấy Doãn Trạm đỡ một người con gái xinh đẹp xuống xe, cô mới giật mình, người khách này không giống như trong suy nghĩ của cô. Nhìn hai người kề vai nhau đi tới, người đàn ông anh tuấn đẹp trai, cô gái trí thức dịu dàng, phản chiếu từ ánh đèn, mông lung thật giống như một bức họa vậy, vô cùng khéo léo, khiến người tán thưởng.
"Nhìn hai người này đẹp đôi biết bao."
Nghe giọng nói cảm thán của mẹ bên cạnh, Doãn Mạt mới thu vẻ mặt, cười nói: "Đúng vậy ạ."
Giang Tình Liên cười đến cực kỳ vui vẻ, lại có chút xúc động: "Thời gian trôi qua thật nhanh, A Trạm phải kết hôn rồi... Từ bé đứa nhỏ này đã hiểu chuyện, thật sự là làm khó thằng bé rồi....."
Câu nói kế tiếp của Giang Tình Liên cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Doãn Mạt vẫn mơ hồ nghe được, cô có chút khó hiểu nhìn về phía mẹ mình, tại sao lời này lại kỳ lạ như thế?
"Tiểu Di mau tới đây, để dì nhìn con một chút xem." Giang Tình Liên tươi cười đầy mặt nghênh đón.
"Dì, đã lâu không gặp, dì vẫn xinh đẹp như xưa vậy."
"Miệng đứa nhỏ này vẫn ngọt như vậy, khi còn bé xinh đẹp y như búp bê, hiện tại trưởng thành càng xinh hơn, đến nỗi dì không nhận ra rồi."
Vẻ mặt Dương Di đỏ lên, rõ ràng có chút xấu hổ.
"Tiểu Mạt qua đây." Giang Tình Liên gọi con gái vẫn còn đang đứng ở chỗ cũ, giới thiệu hai người: "Mẹ từng nói với con đây là con gái của chú Dương-----Dương Di, mau gọi chị Dương."
Doãn Mạt ngoan ngoãn gọi một tiếng "chị Dương", tiện thể đánh giá khuôn mặt của người đẹp đối diện, chính mình là con gái cũng không thể nào không thừa nhận, Dương Di này thật sự vô cùng hoàn mỹ, xinh đẹp, có khí chất, dáng người đẹp, giọng nói ngọt ngào, cười lên không thể chê vào đâu được. Người con gái này chắc là nữ thần trong lòng tất cả đàn ông đúng không?
Doãn Mạt vụng trộm nhìn qua Doãn Trạm, phát hiện anh chỉ bình tĩnh đứng nghe mọi người nói chuyện, thực sự cô không nhìn ra cũng không nhìn thấu biểu tình trên mặt anh.
"Tiểu Mạt, chị nhớ rồi, trước đây chị còn ôm em đó. Khi đó hình như mới được hai tuổi thôi."
"Đúng vậy. Về sau không tới vài ngày mọi người đã dọn đi Italy rồi."
"Được rồi, đừng ôn chuyện nữa. Chắc Tiểu Di đã đói bụng rồi, ăn cơm trước đi." Doãn Thiên Khánh cười nhìn vợ mình.
Giang Liên Tình xấu hổ trừng mắt nhìn chồng: "Không phải là do tôi vui quá hay sao......"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
16 chương
75 chương
73 chương
266 chương
12 chương
126 chương