Vu Cảnh Lam mở mắt ra, nghe thấy bên ngoài có người đang gọi tên anh, không lớn nhưng lại có thể dễ dàng gọi anh tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Rời khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, anh nhìn thấy cô đang đứng dưới gốc cây vẫy tay với anh. Cô cười rạng rỡ, giống như viên đá thạch anh thuần khiết nhất, thạch anh anh thích nhất.
Anh vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo rồi đi vào đại sảnh. Cô chạy đến, đứng ở bên ngoài thềm cửa, tay chống vào thành cửa, hỏi anh: “Cảnh Lam, La Trí nói đi leo núi, anh đi không?”
“Ngày đầu tiên của kì nghỉ đông, sao không ngủ nhiều thêm chút?” Đêm hôm qua bắt đầu bị cảm cúm, nếu không hôm nay anh cũng không ngủ đến giờ này, nhưng cô bé này, bình thường đi học phải gọi cô cả nửa ngày mới dậy nhưng hễ đến kì nghỉ thì lại không ngủ nhiều nữa.
Quả nhiên cô nói bằng giọng buồn rầu: “Đâu phải em không muốn ngủ nhiều, là bố em vừa sáng sớm đã gọi em dậy đi chạy bộ, chạy mười kilômét.”
Anh nở nụ cười. “Em vất vả rồi.”
Cô không cười, đưa tay sờ thử lên trán anh. Anh giật thót mình, lùi một bước. “Sao thế?”
Cô rất nghiêm túc nhìn sang anh. “Anh bị cảm cúm rồi phải không Vu Cảnh Lam?”
Khi cô gọi đầy đủ họ tên anh chứng tỏ là đã tức giận rồi. Anh không kìm được xoa xoa mái tóc ngắn của cô, nói: “Không sao cả, tối qua anh đã uống thuốc rồi, lát nữa sẽ uống tiếp.”
Cô “ờ” một tiếng, trầm mặc một lát rồi nói: “Vậy anh đừng đi leo núi nữa nhé, ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận.”
Năm đó, cô học lớp mười, anh học lớp mười hai.
Die nda nl equ ydo n
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
33 chương
14 chương
20 chương
137 chương
19 chương