Trần Tú Tú thấy Sở Trác căn bản không đến giúp nàng ta, lập tức quay đầu nhìn về phía đám người Văn gia. Nay chỉ có nàng ta mới có khả năng giúp đám người Văn gia liên hệ với vị đại nhân thần bí kia, cho nên trong mắt họ, nàng ta vẫn còn giá trị lợi dụng. H ơn nữa, trải qua chuyện hôm nay, Văn gia bên này đã triệt để trở mặt với Sở gia. Mặc kệ Sở gia có nguyện ý bỏ qua cho bọn họ hay không, nhưng Văn gia cũng không có biện pháp tiếp tục duy trì hòa khí. * Hòa khí: không khí ôn hòa, hòa bình. Chứ không phải hòa khí trong môn Công nghệ 11 nha các nàng ^^ Suy nghĩ của Trần Tú Tú không sai, cho nên lúc nàng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Văn gia, Văn gia lão Ngũ nhìn thấy liền muốn tiến lên giúp đỡ. Bọn hắn hiện tại đã hoàn toàn trở mặt với Sở gia, cho nên tuyệt đối không để con át chủ bài cuối cùng này cũng bị hủy hoại! Mặc dù vừa rồi Trần Tú Tú muốn lấy lòng Sở Trác, người Văn gia đều nhìn thấy nhưng cũng không nói gì. Bọn hắn không phải nhìn trúng vẻ ngoài xinh đẹp ỏng ẹo của Trần Tú Tú, mà bọn hắn quan tâm chính là đại nhân vật ở sau màn chống lưng cho nàng ta. Vì vậy cho dù như thế nào, Văn gia cũng phải dồn hết toàn lực bảo đảm an toàn cho con chốt thí Trần Tú Tú. Trong lúc Văn gia lão ngũ muốn xuất thủ, Trần Y Y giống như đang xách một con gà, nắm lấy vai áo Trần Tú Tú kéo nàng ta lui về sau. Khí lực của nàng lớn đến kinh người, kéo một người cao hơn nàng cả nửa cái đầu nhưng nhìn vào thập phần nhẹ nhàng! Lưu lão tứ đứng ở một bên lo sợ bất an thấy thế, tròng mắt cũng suýt bị hắn ta trừng rớt xuống. Hắn thật sự không nghĩ tới, tiểu nương tử kiều nhược đến nỗi đi đường cũng không xong kia, thực ra lại là một vị nữ hiệp có sức mạnh trời sinh? Hắn nhớ lại những lời mà mình đã nói, nhịn không được sợ hãi liếc mắt nhìn Trần Y Y một chút. Cũng không thể trách Lưu lão tứ phản ứng kịch liệt như thế, Phó Linh đã nhiều lần chứng khiến Trần Y Y thi triển thần uy, nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng động thủ đều không nhịn được cả kinh mà mở to hai mắt. Chủ yếu là do thân thể Trần Y Y nhỏ nhỏ xinh xinh, lúc nói chuyện cùng Sở Trác thì lại thập phần dịu ngoan, nghe lời. Không hề có dấu hiệu của một nữ lực sĩ có thể tay không nâng lên một người sống sờ sờ. Cảm giác đối lập quá rõ ràng này, đã làm cho mọi người quá mức rung động. Ngay cả Triệu ngũ ca một mực im lặng đứng một bên khi nhìn thấy Trần Y Y xách Trần Tú Tú như xách một con gà, sau đó tùy ý xem người ta như rác rưởi mà ném qua một bên, cũng cảm thấy Trần Y Y có chút quá lợi hại. Văn Trú biết Sở Trác cùng Phó Linh đều rất lợi hại, nếu cứng đối cứng bọn hắn tuyệt không phải đối thủ của hai người kia. Nhưng nếu lợi dụng lúc hai bên đang đánh nhau, thì việc mang lão Ngũ cùng Trần Tú Tú đi đối với hắn mà nói cũng không có nhiều khó khăn lắm! Văn Trú nghĩ như vậy liền phất tay ra hiệu, vài thủ hạ Văn gia đứng sau lưng hắn lập tức rút kiếm lao về phía đám người Sở Trác. Lưu lão tứ thấy thế lập tức bị dọa sợ đến nỗi chạy trốn, hắn chỉ phụ trách dẫn đường cho mấy người này mà thôi, hắn không muốn cùng bọn họ bỏ mạng oan uổng nơi rừng sâu núi thẳm này. Trần Y Y thấy Lưu lão tứ chạy nhanh đến nỗi suýt chút nữa té lộn nhào cũng không có chút ngoài ý muốn nào. Ngược lại, nàng có chút tò mò nhìn về phía Triệu ngũ ca đứng ở một bên. Triệu ngũ ca giống như cảm nhận được ánh mắt của Trần Y Y, hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó thần sắc bình tĩnh rút cây rìu chặt củi sau lưng ra, đi lên giúp đỡ Phó Linh đang chiến đấu loạn thành một đoàn với đám người Văn gia. Ngay tại thời điểm Triệu ngũ ca đi tới giúp Phó Linh, Sở Trác ở bên này dưới chân vừa động, một tên thủ hạ của Văn gia đã lập tức xuất hiện trước mặt, tên kia còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, vũ khí trong tay đã bị đối phương cướp đi. Tên đó nghĩ rằng nháy mắt tiếp theo bản thân sẽ phải chết, theo bản năng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch chờ chết. Kết quả, hắn hoàn toàn không nghĩ tới sau khi Sở Trác cướp vũ khí của hắn quăng cho Triệu ngũ ca bên kia sau đó lại ra tay điểm vào một huyệt đạo trêи người hắn. Hắn ta cứ như thế, hoa lệ ngã sầm xuống giữa chiến trường đang đánh nhau kịch liệt. Kẻ bị điểm huyệt ngã trêи mặt đất trong lòng dâng lên một trận phiền muộn. Hắn cảm thấy, Sở Trác so với lời đồn, xác thực không giống nhau lắm. Mọi người đều nói trêи chiến trường, Sở Trác chính là sát thần mặt lạnh, vũ khí mà hắn yêu thích nhất là một thanh bảo kiếm thân mang tiên khí. Nhưng mà mỗi khi thanh bảo kiếm kia được tuốt ra khỏi vỏ, thân kiếm vốn lượn lờ tiên khí liền bị máu tươi nhuộm đỏ. Sau đó, thanh bảo kiếm ấy liền biến thành thanh Ma Kiếm mà ai nghe thấy cũng phải sợ mất mật! Hắn là người ɭϊếʍ máu trêи đao kiếm mà sống, tin đồn về Sở Trác cũng nghe được rất nhiều. Đã từng, hắn cũng muốn lãnh giáo một chút bản lĩnh của vị tướng quân chỉ dùng một năm đã có thể vang danh thiên hạ này. Lĩnh giáo một chút bộ dáng giết người không chớp mắt của hắn, lĩnh giáo một chút bản lĩnh của vị sát thần khiến người ta nghe tên đã run sợ không thôi. Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy tên sát thần trong miệng thế gian này, hắn lại cảm thấy Sở Trác hoàn toàn không giống với những gì thiên hạ đồn đãi. Lúc này, đừng nói là rút kiếm đại sát tứ phương, Tiên Trục kiếm trong tay Sở Trác còn không thèm nhúc nhích một chút. Nhất là dáng vẻ thảnh thơi đứng ngoài quan sát trận chiến của hắn, nhìn thế nào… Nhìn thế nào cũng là bộ dáng thật đáng đánh đòn! Rất nhanh Phó Linh cùng Triệu ngũ ca liền đem người của Văn gia thu thập tất cả. Văn Trú thấy chỉ dựa vào Phó Linh cùng một tên thợ săn đã có thể gọn gàng xử lí hết đám thủ hạ của hắn, chút hy vọng vừa dấy lên trong mắt hắn lập tức tiêu tán. Hắn vốn dĩ còn muốn thừa dịp hỗn loạn mà rời đi, nhưng hiển nhiên Sở Trác đã đoán được ý nghĩ của hắn! Cho nên tên kia mới thực bình tĩnh đứng ở một bên trông coi hắn, Văn Trú biết võ công mình không thể bì kịp Sở Trác, ngay lập tức trái tim càng ngày càng chùng xuống, nguội lạnh. Sở Trác đứng xa xa nhìn hắn, thản nhiên nói: ” Giãy dụa vô ích! “ Văn Trú đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Sở Trác, nếu không phải Sở Hủ muốn diệt Văn gia của hắn, hắn thật sự không muốn cùng Sở Trác đối địch. Trước kia, hắn và Sở Trác đã từng gặp mặt vài lần, ấn tượng của hắn đối với Sở Trác và Sở Minh Yến đều rất tốt. Nhưng, ông trời trêu ngươi, hắn hiện tại là gia chủ Văn gia, trách nhiệm của hắn chính là bảo toàn cho toàn tộc Văn gia! Văn Trú sâu kín thở dài một hơi, liền đem kiếm trong tay ném xuống mặt đất. Văn gia lão ngũ thấy bộ dáng nhanh chóng nhận thua này của đại ca nhà mình, trong lòng biết rõ lần này huynh đệ họ nhất định phải chết. Hắn giận dữ hung hăn trừng đám người Sở Trác một cái, hắn không cam lòng cứ thế chết đi, càng không cam lòng trở thành tù binh của họ Sở! Nghĩ như vậy, Văn Vũ đột nhiên vung kiếm hướng về phía Sở Trác vọt tới, nếu như giãy dụa hay không giãy dụa đều sẽ chết, hắn thà rằng được ăn cả, ngã về không mà liều mạng một lần. Cũng không muốn giống như đại ca tình nguyện chờ đợi tử vong! Văn Trú tại lúc nhìn thấy đệ đệ mình xông lên, trong đôi mắt ngoan lệ hiện lên chút bất mãn. Bởi vì hắn biết rõ, cho dù liều mạng hơn nữa cũng thể vãn hồi kết cục, Văn gia cũng sẽ không tránh được họa diệt môn, liều mạng như vậy, chẳng qua, cũng chỉ là giãy dụa trước khi chết mà thôi! Mà lúc Văn Trú thấy đệ đệ nhà mình bị Sở Trác nhẹ nhàng đá văng ra ngoài, hắn liền thừa cơ vận lực bật dậy, hướng tới chỗ Trần Y Y đang đứng tập kϊƈɦ bất ngờ… Trần Y Y luôn luôn chú ý tình huống ở chỗ Sở Trác, hoàn toàn không ngờ tới Văn Trú đã buông kiếm đầu hàng thế nhưng lại đột nhiên đánh lén! Đợi đến lúc Trần Y Y phát giác được nguy hiểm, Sở Trác bên kia đã lao như bay đến, ôm lấy Trần Y Y, chặt chẽ bảo vệ nàng ở trong ngực mình. Kỳ thật dựa vào thân thủ cùng võ công của Sở Trác, hắn có rất nhiều biện pháp có thể bảo vệ Trần Y Y chu toàn. Nhưng một người luôn luôn tỉnh táo như Sở Trác, trong chớp mắt ấy đầu óc hắn giống như ngưng trệ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào!? Tất cả lí trí, tỉnh táo, trầm ổn, bình tĩnh gì đó đều không còn. Trong đầu trong mắt hắn đều là hình ảnh thanh kiếm kia không chút do dự đâm về phía Trần Y Y. Cho nên, Sở đại tướng quân anh minh thần võ đã làm ra một hành động đặc biệt ngốc nghếch, đó là dùng chính bản thân mình để bảo vệ Trần Y Y. Trần Y Y tận mắt nhìn thấy thanh kiếm kia, cứ như vậy mà cắm sâu vào thân thể Sở Trác, trong nháy mắt ngay cả hít thở nàng cũng quên mất, trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên hàng ngàn âm thanh… Nếu… Nếu Sở Trác thật sự chết đi, nàng…nên làm như thế nào a?!!! Phó Linh cũng không nghĩ tới sẽ đột ngột phát sinh tình huống này, hắn hung hãn bẻ gãy cổ một tên thủ hạ Văn gia đang cản trước mặt hắn, sau đó mặt mũi trắng bệch mà lao đến chỗ Sở Trác. Mà lúc này Sở Trác cũng đã lấy lại tinh thần, hắn thấy sắc mặt Trần Y Y trắng bệch dọa người, liền miễn cưỡng nở một nụ cười, an ủi nàng: ” Ta không sao! Không bị thương chỗ yếu hại! “ Trần Tú Tú vẫn đang nằm rạp trêи mặt đất hận chết Trần Y Y, nàng ta vốn cho rằng Trần Y Y lần này không chết chắc chắn cũng sẽ tàn phế! Ai biết tên ngu Sở Trác thế nhưng lại dùng thân thể chắn kiếm cho nàng? Nàng ta nhìn Trần Y Y đang khϊế͙p͙ sợ đến choáng váng, một đôi mắt đẹp lúc này bởi vì ghen tị cùng căm ghét mà trở nên đỏ đậm, cơ hồ có thể nhỏ ra máu. Dựa vào cái gì mà lúc nàng ta gặp nguy hiểm, phải đau khổ giãy dụa cầu xin đám người kia rộng lòng tha thứ? Mà Trần Y Y lại có nam nhân hết lòng yêu thương, tình nguyện dùng cả tính mạng mình đến che chở nàng? Rõ ràng từ nhỏ đến lớn Trần Y Y thua kém nàng ta về mọi mặt, Trần Y Y vốn nên bị nàng ta gắt gao dẫm đạp dưới chân mới đúng! Trần Tú Tú nghĩ vậy liền nắm chặt chủy thủ đang giấu bên hông, đột nhiên hướng Trần Y Y đâm tới! *Chủy thủ: dao găm, loan đao … Triệu ngũ ca thấy thế kinh hãi la lên: ” Cẩn thận! “ Sở Trác đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch nghe vậy, liền muốn xoay người đem Trần Y Y bảo hộ trong ngực. Ai biết lần này Trần Y Y phản ứng còn nhanh hơn hắn, nàng chậm rãi đẩy Sở Trác về phía Phó Linh. Sau đó thật nhanh quay người nhìn về phía sau, trong một khắc nàng xoay người Trần Tú Tú đã vọt đến trước mặt nàng. Trần Y Y nhìn ánh sáng chói mắt lóe lên trêи thân chủy thủ, phản ứng đầu tiên chính là cả nàng và Sở Trác ai cũng không thể chết! Phản ứng thứ hai chính là, giơ lên cánh tay chắn lưỡi chủy thủ, cứ như vậy cánh tay dồn lực đem chủy thủy đánh văng ra xa. Lưỡi đao sắc bén cắt qua da thịt, đau đớn! Nhưng căn bản không thể ngăn được nắm đấm của Trần Y Y, Trần Tú Tú hoảng sợ nhìn nắm tay đang đang đấm vào mặt mình. Nàng ta cơ hồ nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn, cả người nàng ta như diều đứt dây, cứ như thế bị Trần Y Y đánh bay ra ngoài. Lúc Trần Y Y đánh bay Trần Tú Tú, nàng cũng bị máu của chính mình văng tung tóe lên mặt. Sau đó nàng cũng không thèm quản tình huống của Trần Tú Tú, liền quay người vọt tới chỗ Văn Trú. Văn gia lão ngũ bị đánh ngã ở một bên thấy thế, còn muốn tiến lên che chở trước mặt đại ca, đã bị Trần Y Y đang nộ khí công tâm xem như tảng đá mà đạp hắn bay đến trước mặt Văn Trú. Văn Trú vốn còn muốn đưa tay tiếp lấy đệ đệ, nhưng hắn đã đánh giá cao năng lực chịu của mình, cũng đánh giá thấp khí lực của Trần Y Y. Trong nháy mắt Văn Trác tiếp được Văn Vũ đang bay đến, cả người hắn cũng bị ngoại lực tác động đánh văng ra ngoài. Cùng lúc đó xương tay trái của hắn cũng vang lên một âm thanh gãy vụn thanh thúy. Sau đó… Phó Linh đang ở bên cạnh Sở Trác cũng xông lên, bắt đầu ẩu đả! Đợi lúc Vân Mộc Hà mang theo Huyền Vũ quân chạy đến, Trần Y Y đã bình tĩnh lại, nàng đến đút cho Sở Trác uống một viên đan dược. Mà Sở Trác ” đang bị trọng thương ” lại nhăn mày kiên nhẫn nói gì đó với nàng. Hắn vừa nói vừa giúp Trần Y Y băng bó vết thương trêи tay. Một nhát kiếm kia của Văn Trú kì thật cũng không nghiêm trọng lắm, nội công của hắn không tốt, cho nên một kiếm kia cũng chỉ làm vai trái Sở Trác bị thương. Vết thương này cũng không sâu lắm, căn bản sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lại chảy không ít máu, cho nên sắc mặt hắn mới trắng đến thê thê thảm thảm như thế. Nếu một kiếm này do chính Sở Trác hoặc Ngọc Lăng Liệt ra tay, đương nhiên không chỉ là một vết thương nho nhỏ như vậy! Trần Y Y vẫn không yên lòng, nói: ” Mau ăn nó a! Ăn xong chàng sẽ không đau nữa! “ Vân Mộc Hà nhìn Trần Y Y dỗ dành tướng quân nhà hắn như dỗ hài tử, lại nhìn tướng quân bày ra vẻ mặt nhu thuận nghe lời, đột nhiên cảm thấy hình ảnh trước mặt thật chói mắt nha ~