Tiếng chuông gió ngoài ban công chạm vào nhau thanh âm trong trẻo. Tô Thế Hoan ngước mắt nhìn ra bên ngoài, cơn gió này thật lớn, kéo mây dày đặc đến bao phủ khiến cả một vùng trời bị che lấp phút chốc mịt tối. Nhìn sang bên cạnh, con người vẫn hay ngồi đây bên cạnh cậu đã đi cách đây vài giờ đồng hồ. Không biết có phải do ỷ lại hay không, cậu cảm thấy trống trải, muốn có người cùng mình trò chuyện dù là chuyện phiếm vô nghĩa cũng được. William rời khỏi từ rất sớm, sau khi hắn nghe được cuộc điện thoại kia sắc mặt lập tức đại biến vội vã cầm khóa xe trên bàn đi nhanh ra ngoài. Tô Thế Hoan cũng tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại hỏi hắn thì không tiện lắm vì cậu cũng chẳng rõ mình đang nghĩ gì, lòng cứ cảm thấy khó chịu vừa muốn cùng hắn như trước kia cười cười nói nói, một bên lại không thể nào khỏa lấp được khoảng trống kia. William quay về nhà hội nghị chính của gia tộc Levi, ở đó có những người mà từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thấy qua, có lẽ đó là người thuộc dòng tộc Levi Hắn tự tin ngẩng cao đầu đi vào chỗ ngồi của mình, âu phục thẳng tắp sang trọng, mái tóc nâu bồng bềnh hơi rối, hắn dường như chính là tâm điểm của nơi này. Ngồi cạnh cha mình, William không nói lời nào cho tới khi ông lên tiếng "Con đến trễ!" "Ừm, con có việc. Xin lỗi!" hắn hờ hững đáp lời sau đó làm động tác chỉnh lại cổ áo và tay áo khiến cho ông cũng cảm thấy mất tự nhiên không nói thêm nữa. Thật lâu sau đó, cả hội trường im lặng, chủ trì buổi lễ không tên này từ cửa bước vào, như một ông hoàng Thomas Levi ngồi xuống chiếc ghế ở giữa khán đài, mọi người tôn kính cúi chào ông ấy. William cũng làm theo lễ nghi nhưng trong mắt một chút thiện cảm cũng không có, còn không phải chính những người này đã giết chết mẹ của hắn sao. Có thể nhìn ra sắc mặt của vị tộc trưởng kia không mấy tốt, ho vài tiếng, ông thở dốc khẽ chau mày, đôi đồng tử màu xám xanh co giãn, Thomas Levi nhấc tay phất nhẹ một cái gã hầu cận bên cạnh lập tức mở tờ giấy đựng trong bìa thư kia ra đọc to. "Hôm nay triệu tập mọi người chính là có chuyện quan trọng. Ta là Thomas Levi. Trưởng tộc Levi hùng mạnh, hiện tại tuổi của ta đã cao, sức khỏe cũng không còn dồi dào như trước, nhân dịp này ta muốn trao lại toàn bộ những gì ta đang có cho một người trong số những người đang có mặt tại đây..." Đọc đến đó, gã chợt dừng lại, quay đầu nhìn Thomas Levi chờ ông ra lệnh, mọi người bên dưới xôn xao một lúc rồi không hẹn mà cùng nhau im lặng, ông mới gật đầu ra hiệu, ý bảo gã kia tiếp tục đọc. "...Thời gian qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, có một điều ta muốn khẳng định, William chính là người kế vị của ta!" Cả hội trường ai nấy im lặng nhìn nhau khó hiểu, rõ ràng đó chính là đứa con không được chấp nhận. Tại sao lại...? Vì ông tới cuối đời mới nếm trải được sinh ly tử biệt, muốn bù đắp cho William những lỗi lầm ông đã gây ra, nhưng cũng không hẳn là tình cảm che mất lý trí, ông thật ra cũng cảm thấy được trong số cháu chắt, William chính là người có bản lĩnh nhất, có tài năng nhất. William cũng cảm thấy bất ngờ, hắn không hề nghĩ tới chuyện này có thể xảy ra, bất quá còn có một điều kiện kèm theo, đó là hắn phải vứt bỏ tất cả những gì đang có được ở thế giới hiện tại của hắn, tuân theo luật lệ của dòng tộc, tiếp nhận số tài sản cực lớn kia và rồi chuyển sang một thế giới hoàn toàn khác để kế vị Thomas Levi. Lời của tộc trưởng không thể rút lại, cũng không thể kháng cự. Người ngoài nhìn vào người hâm mộ, người đố kỵ, nhưng chỉ có mình hắn biết trong lòng mình có bao nhiêu khổ sở. Liệu Thomas Levi có thể chấp nhận việc hắn yêu Tô Thế Hoan? Hay ông sẽ kịch liệt phản đối đến cùng. Hắn không muốn tiếp quản vị trí này, cũng không muốn rời xa người hắn đặt trong lòng mà yêu thương kia. Về tới bệnh viện, mùi thuốc sát trùng quen thuộc đột nhiên lại biến thành mùi hương làm cho William thêm căng thẳng. Hắn không dám nói cho cậu biết, lại càng không dám nhìn cậu vì hắn rất dễ để lộ tâm tình của mình vì cậu, vì đôi mắt đó trong trẻo như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể vạch trần những điều thầm kín nhất từ trong lòng hắn. Tô Thế Hoan thấy William quay về, bất giác môi nở nụ cười mặc dù cậu thừa biết nó có bao nhiêu miễn cưỡng giả dối "Chào!" Hắn gật đầu ngồi xuống cạnh giường bệnh đưa tay lên trán cậu sờ nhẹ, rồi bàn tay chạm lên cánh tay cậu, một vẻ mặt mừng rỡ "Ừm, có vẻ như em đã hết sốt rồi này!" Cậu "Ừm!" một tiếng cầm lấy tay hắn khiến hắn vô cùng kinh ngạc nhìn cậu chăm chăm bàn tay lớn vô tình rút về "Em...Em..." Tô Thế Hoan cảm thấy buồn cười, dù cho từ khi gặp lại tới giờ cậu vẫn chưa chạm vào người hắn nhưng cũng không nên làm quá lên như vậy chứ. Cậu tiếp tục cầm tay hắn lên đặt giữa hai tay của mình "Đừng nói gì cả, cũng đừng rút tay về nữa!" William im lặng cảm nhận mạch đập trong lòng bàn tay của cậu, đều đều chậm rãi, muộn phiền của ngày hôm nay và trước đó nữa liền vơi bớt một nửa, nếu không phải cậu còn chưa khỏe hắn sợ mình nhịn không được ghì chặt lấy cậu mà yêu thương..