Mấy ngày trôi qua, Tô Thế Hoan cũng đã lĩnh ngộ được cuối cùng bản thân đang cần phải làm gì. Không nên chìm đắm vào mấy loại tình cảm không có kết quả kia nữa, cậu phải lo cho cha. Lúc vừa đặt chân xuống máy bay, cậu đã điên cuồng chạy bộ từ sân bay về tới nhà, vì số tiền ít ỏi còn lại cậu muốn dành cho cha chứ không phải thuê taxi. Tô Vi Quyền một thân bê bết nằm ho sù sụ trong lều nhỏ, chỉ vì ông bị bệnh mà không có tiền đi khám bệnh. Ông nằm đó chờ chết, nếu như Tô Thế Hoan hôm nay không về xem như ông hết hy vọng. Nhìn cha mình khổ sở như vậy, cậu bất giác chảy nước mắt, suốt thời gian qua cái tên đại bất hiếu này đang làm gì vậy? "Cha!!!!!" Tô Vi Quyền khó khăn ngẩng đầu, nhìn đứa con trai ông ngày đêm mong nhớ, nó đã về rồi, ông mừng rỡ nhưng vừa muốn ngồi dậy lại chạm phải vài vết thương nhỏ ở gần hông, đau đến mặt nhăn lại thật khó coi. Cậu toàn thân mồ hôi ướt đẫm đem vaili nhỏ vào lầu để sang một góc rồi ngồi xuống bên cạnh cha, tay áo ông vô tình bị kéo lên cao, vô số vết bầm tím hiện ra, cậu nhìn đến nhức mắt "Cha...!Cha...!Cha bị làm sao vậy?" Ông cố gắng mỉm cười lắc đầu "Ân, không...!không sao cả!" "Nói cho con biết đi! Xin cha!" cậu nhịn không nổi buông ra tiếng nấc nghẹn ngào. . truyện đam mỹ Tô Vi Quyền hốc mắt ửng đỏ "Là...!ân, là do họ tới đuổi cha đi...!họ nói cái lều nát của cha...!khụ khụ...!làm xấu xí khu nhà này!" Tô Thế Hoan lòng đau như cắt "Họ đánh cha sao!" Ông rụt rè gật đầu, hai cha con ôm nhau khóc nức nở, cậu lấy trong túi ra 200$ nhìn nhìn một hồi thở dài quyết định đưa ông đi bệnh viện. Bác sĩ ban đầu nhìn thấy ông cũng không khỏi chau mày, bất quá vẫn đưa ông đi làm sạch cơ thể rồi khám bệnh. Tô Thế Hoan ngồi ngoài ghế chờ không dám thở mạnh, hồi hộp chờ tin ông. Vị bác sĩ lớn tuổi gương mặt thật nhiều nếp nhăn bước đi chậm rãi tới trước mặt cậu "Này cậu bé, cha cậu hiện tại đang rất yếu, nhưng ông ấy đã ổn hơn nhiều, cố gắng dành nhiều thời gian chăm sóc ông ấy!" Cậu chỉ biết im lặng hổ thẹn, cúi đầu mỉm cười sau đó nói lời cảm ơn vị bác sĩ kia, kỳ thực thời gian qua lãng phí quá nhiều rồi, cậu muốn phấn đấu cho bản thân, và cho cha nữa...! Không chần chừ lâu, Tô Thế Hoan cầm tấm bằng đại học tốt nghiệp loại giỏi ở Mỹ đi xin việc, đương nhiên rất dễ, lại còn may mắn nộp đơn đúng chỗ người bạn có quen biết mấy năm học cao trung. Người đó rất nhiệt tình, còn giúp cậu bài trí một vị trí khá tốt, lại còn ân cần chỉ bảo. Mấy vị cô nương độc thân trong công ty hết mực tôn sùng vị tổng giám đốc đẹp trai trẻ tuổi tài cao kia, nhìn anh đối với cậu như vậy mặc dù cả hai đều là nam cũng không khỏi ganh tị. Nói về Diệp Thụy Tịch thân là tổng giám đốc của một công ty lớn vậy mà mấy năm qua vẫn để ý tới cậu bạn học cùng cao trung năm ấy. Không có nhiều người biết anh là gay vậy nên cứ nghĩ anh kén chọn này nọ. Liệu phải làm sao khi người mình thích đột nhiên biến mất rồi lại bất thình lình xuất hiện, nhưng như vậy là rất tốt rồi, chỉ cần người đó lại xuất hiện anh sẽ không ngần ngại mà nắm bắt rồi yêu thương bao bọc cậu trong lòng mình. Người đàn ông kia thì sao? Ah, hắn đương nhiên vẫn ổn, chỉ là trong lòng lúc nào cũng trống rỗng. Hiện tại đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, ngày nào hết giờ làm cũng về nhà sớm thật sớm, muốn ngồi trong phòng nhỏ bên cạnh phòng mình làm việc, hắn muốn cùng với một người ăn tối, muốn được vòng tay qua eo người đó, nghĩ thật nhiều thứ, sau đó hắn bật cười. Đã 1h sáng rồi sao?! Có lẽ hiện tại nơi người đó sống là buổi sáng nhỉ, còn có người đó có đang cười không? Có nhớ tới hắn không? William nhếch môi, nhìn vào màn ảnh máy tính, là nụ cười đó, đôi mắt to tròn màu hổ phách xinh đẹp, hắn nheo mắt ngắm nhìn thật kỹ, bầu không khí trở nên khác lạ, dường như phảng phất mùi hoa lài đâu đó, hắn đứng dậy đi tới cửa sổ,vén bức màn cửa lớn ra, một chậu cây sắp úa tàn đang tịch mịch đứng đó bên cạnh mặt kính lạnh lẽo. Có phải Tô Thế Hoan cũng vậy, cậu ấy yêu thích hoa lài, nhờ vậy mà mùi hương của cậu ấy cũng thơm như hoa lài vậy, cậu ấy cũng đang đứng cạnh tấm kính lạnh lẽo, ngắm nhìn cảnh sắc vô vị này...! William thở dài quay lại bàn tắt máy tính đi, ngả mình nằm xuống chiếc đệm êm ái của cậu, từ sâu trong lòng hắn vang vọng âm thanh của cậu "Chỉ cần anh không chán ghét, em sẽ không đi đâu cả!" Hắn đưa tay vuốt mặt mình "Em là kẻ nói dối sao!" (Kb sao mà viết chap này cứ cảm thấy sao sao:v).