Trì Diệc Ôn từ sau khi ra ngoài vẫn luôn rất bận rộn, lần này đi y không mang theo thư ký, cũng không mang theo trợ lý, tạm thời vẫn chưa nói kế hoạch của mình cho người trong công ty, cho nên lần này chỉ dẫn theo người trong nhà phụ trách chăm lo sinh hoạt hằng ngày của y. Bận rộn vì việc của chính mình và bận rộn vì việc của Noãn Phong cảm giác hoàn toàn khác nhau, việc của Noãn Phong ngoại trừ cơ thể mệt mỏi, còn khiến y cảm thấy áp lực; còn việc của mình, cho dù bề bộn y cũng cảm thấy tràn đầy động lực. Chạy tới chạy lui mấy ngày liên tục, xem vài nhà máy chất lượng không đồng đều, may là cuối cùng cũng có một hai chỗ khá tốt, xem như y cũng không chạy phí công, hành trình về sau không cần gấp gáp, y dự định khuya thứ sáu sẽ về nhà. Tẩy đi một ngày mỏi mệt, Trì Diệc Ôn không quá buồn ngủ, đột nhiên nhớ đến quyển sách Trì Nghiệp Đàn gửi về nhà, chỉ nói là cho y, không nói thêm gì khác, Trì Diệc Ôn cứ tưởng là sách mới của Trì Nghiệp Đàn, nhưng nhìn tên tác giả lại là Nhàn Thù, y không biết. Kể từ khi y vào Noãn Phong làm việc, cơ bản đã không còn đọc tiểu thuyết, đều là xem một ít sách về quản lý kinh doanh hoặc là quản lý thời gian. Lần này ra ngoài y là vì sợ chán, không biết làm gì cho trôi qua thời gian, nên mới nhét quyển sách này vào trong túi, có điều lại quên mất tiêu. Hiện tại không thể làm gì khác được, nhưng là thời điểm tốt để đọc sách, vì vậy, Trì Diệc Ôn bật đèn, lật sách ra đọc. Vừa mới bắt đầu đọc, y đã bị quyển sách này hấp dẫn, khiến cho y không cách nào phán đoán được, là do viết quá tốt hay là do y quá lâu không đọc tiểu thuyết, cảm giác quá mới lạ. Điện thoại vang lên một tiếng, là Hám Thù nhắn tin đến, hỏi y đã ngủ hay chưa. Hứng thú đọc sách bị gián đoạn, Trì Diệc Ôn mới phát hiện đã 11 giờ. Bình thường giờ này y đã ngủ rồi. Trì Diệc Ôn: Vẫn chưa, đang đọc sách. Trả lời xong, Trì Diệc Ôn khép sách đặt lên đầu giường, ngày mai trở lại khách sạn rồi đọc tiếp. Sau đó đi một chuyến đến WC, vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi ngủ. Dạo gần đây y và Hám Thù liên lạc rất thường xuyên, mấy nhà máy y đến khảo sát lần này không ít đều là Hám Thù liên hệ giúp y, nhờ vậy mà y mới phát hiện quan hệ của Hám Thù thật sự rất rộng, hỏi ra mới biết, đa số đều là do khách quen giới thiệu cho hắn, quả thực khiến cho Trì Diệc Ôn có nhận thức mới về việc mở quán bar. Có điều bọn y cũng không nói chuyện lâu, thỉnh thoảng nói hai ba câu, nhưng Trì Diệc Ôn lại cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ đây chính là niềm vui sướng khi kết được bạn mới, y cũng không rõ cho lắm. Hám Thù: Sách gì? Trì Diệc Ôn giơ điện thoại, chụp hình bìa quyển sách, gửi cho hắn: Nghiệp Đàn gửi cho tôi. Hám Thù gửi đến một hàng dấu chấm lửng (…. ), sau đó thay đổi chủ đề. Hám Thù:…… Hám Thù: Thứ sáu khi nào bay? Trì Diệc Ôn: 5 giờ cất cánh, 6 giờ đến. Hám Thù: Khách hàng tặng tôi hai con cá basa tươi, tôi dự định nấu canh chua cá, có ăn không? Trì Diệc Ôn: Ăn. Ăn cá là chuyện nhỏ, chuyện chính là muốn gặp mặt cám ơn Hám Thù, hai nhà máy y quyết định hợp tác đều là do Hám Thù giới thiệu, y cũng dự định mua ít đặc sản mang về cho Hám Thù. Hám Thù: Vậy gửi số hiệu chuyến bay cho tôi, tôi đến sân bay đón cậu. Trì Diệc Ôn: Không cần đâu, tôi sẽ đến thẳng Why luôn. Hám Thù: Không ăn ở Why, ăn ở nhà tôi. Trên mặt Trì Diệc Ôn hiện lên vẻ ngỡ ngàng, y cũng không nhớ lần cuối cùng mình đến nhà bạn là lúc nào, sau khi y tiếp quản Noãn Phong bạn bè trước kia cũng dần xa cách. Hám Thù mời y đến nhà, Trì Diệc Ôn có chút chờ mong, còn có chút hiếu kỳ, y không tưởng tượng ra được nhà Hám Thù sẽ trông như thế nào. **** Thứ năm sau khi tan việc, Cố Hàm về nhà thay âu phục rồi mới lái xe đến khách sạn tổ chức tiệc rượu. Trì Nghiệp Đàn cực kỳ không yên lòng dặn dò đủ điều, Cố Hàm rất muốn cười hắn nhưng lại không dám cười, dù sao đây cũng là sự quan tâm Trì Nghiệp Đàn dành cho anh, chỉ là Trì Nghiệp Đàn không để ý đến anh đã là người trưởng thành, anh sẽ không sĩ diện hão, cũng không có trái tim thủy tinh dễ vỡ đến vậy. Sau khi đưa thiệp mời, ký tên, Cố Hàm được dẫn vào đại sảnh đãi tiệc. Vừa vào cửa, lập tức có không ít ánh mắt hướng tới phía anh, sau đó liền quay trở về bộ dáng ban đầu, nên nói chuyện thì nói chuyện, nên chạm ly thì chạm ly, không người nào quan tâm đến Cố Hàm, cũng không có ai nhìn lại anh thêm một lần. Cố Hàm hầu như không tham gia những buổi tụ họp như thế này, trước kia cũng chỉ tham dự vài buổi tụ họp của giới y – bác sĩ mà thôi, đãi ngộ cũng không khác lần này bao nhiêu, có điều trong buổi tụ họp của giới y – bác sĩ, ít nhiều anh còn có thể gặp được người quen, chỗ này thì thực sự là một người cũng không có. Trên đường đến đây, Cố Hàm nhìn thấy có không ít người trẻ tuổi mặc vest đi giày da đứng dọc theo lối vào, người nào cũng cầm điện thoại di động đeo tai nghe bluetooth, dường như là duy trì trạng thái trò chuyện bất cứ lúc nào. Những người đó có lẽ là thư ký hoặc trợ lý của các vị thương nhân ở đây, nếu như nhìn thấy người cần tạo dựng mối quan hệ, thì sẽ lập tức thông báo cho ông chủ nhà mình, để cho ông chủ chuẩn bị sẵn sàng, có thể ra tiếp đón trước tiên. Hôm nay nếu như người tới là Trì Diệc Ôn, có thể không đến mức được chào đón nồng nhiệt, nhưng chắc chắn sẽ không bị lạnh nhạt thế này, mà Cố Hàm, một người đại diện lạ mặt chưa từng thấy bao giờ, không ai để ý tới cũng là rất bình thường. Ở đâu thì theo đó, Cố Hàm cũng không có ý định bắt chuyện với người khác, tự mình cầm một ly rượu, đi đến khu ăn uống phía bên kia. Trong tiệc rượu, khu ăn uống luôn luôn là nơi vắng vẻ nhất, ở nơi này không có ai tới để ăn cả, mục đích của mọi người là gặp gỡ giao lưu với thật nhiều người, tìm kiếm thêm cơ hội làm ăn cho công ty nhà mình. “Xin chào!” Trong lúc Cố Hàm đang chọn salad, có người đi tới chào hỏi với anh. Cố Hàm quay đầu lại nhìn, là một người trẻ tuổi, nhìn vào có lẽ còn nhỏ hơn anh một chút, ăn mặc rất chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, nhưng không che giấu được khí chất non nớt, thậm chí còn có phần kiêu ngạo, khiến cho Cố Hàm tránh không được nghĩ đến câu chế nhạo, “Đem đầu tóc chải thành dáng đại nhân, khoác lên một thân tây trang soái khí”. * Đây là lời trong bài hát 《Những năm tháng ấy》, nhạc phim 《Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi》(You are apple of my eyes). Nhưng ý của Cố Hàm ở đây chắc là chế nhạo trẻ con ra vẻ người lớn. Cố Hàm khẽ gật đầu, không nói chuyện. Đối phương cũng không thấy xấu hổ, cười hỏi: “Trước đây chưa từng thấy anh, không biết tiên sinh họ gì? Tôi là phó tổng giám đốc mới của Thương mại Biên Thành, họ Hoàng. ” Cố Hàm cũng không biết Thương mại Biên Thành là cái gì, nhưng biết rất rõ thằng nhóc này chắc chắn không phải đến để nói chuyện làm ăn với anh: “Tôi là trợ lý của em trai ông chủ Noãn Phong, lần đầu gặp mặt. ” Cố Hàm cố ý cho mình một cái chức danh dài thật dài lại không có tác dụng thiết thực, chính là muốn nói cho đối phương biết anh đây chỉ là người qua đường. Quả nhiên, khóe miệng của tiểu Hoàng tiên sinh giật giật, dường như không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ có thể cười khan vài tiếng, nói: “Thì ra là Trì gia. ” Cố Hàm không kiêu ngạo, không siểm nịnh, tiếp tục chọn salad của mình. Tiểu Hoàng tiên sinh lại đánh giá Cố Hàm vài lần, hỏi: “Tiên sinh có ý định đổi chỗ làm không, đúng lúc tôi đang thiếu một trợ lý, cảm thấy anh vô cùng phù hợp. ” Cố Hàm cười vô cùng khách khí: “Hoàng tiên sinh coi trọng rồi. ” Không biết anh là ai, cũng không biết năng lực của anh thế nào, vừa đến liền đào góc tường, đây rốt cuộc là tìm trợ lý hay là tìm cái khác, trong lòng Cố Hàm sáng như gương. “Không suy nghĩ thêm một chút sao?” Ánh mắt tiểu Hoàng tiên sinh nhìn Cố Hàm lại tham lam thêm một phần. “Không cần, tôi rất hài lòng với công việc hiện tại của mình, cám ơn Hoàng tiên sinh đã cất nhắc. ” Dây dưa với loại người này không có ý nghĩa gì, từ chối đương nhiên cũng phải thật dứt khoát. Cái loại này rõ ràng là dựa vào gia đình nhậm chức, nói là tìm trợ lý, thực tế có thể ngay cả quyền hạn tuyển dụng cũng không có. Cố Hàm ngứa mắt nhất chính là cái loại lấy tiền của cha ông dát lên mặt này. Bị ném hết mặt mũi, tiểu Hoàng tiên sinh trên mặt viết rõ hai chữ không vui, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi. Cố Hàm nửa ánh mắt cũng không thèm bố thí cho gã, nghĩ nghĩ ăn xong chắc là có thể về rồi. Trong lúc Cố Hàm đang ăn, liền thấy rất nhiều người bước nhanh về phía cửa, khung cảnh lịch thiệp lập tức trở nên náo động, hình như là sắp nghênh đón nhân vật lớn nào đó. Không bao lâu, liền thấy một người đàn ông dẫn theo trợ lý đi vào, đứng trong sảnh tiệc nổi bật đến nỗi có thể nói là mang theo ánh sáng, khiến cho người khác không muốn chú ý cũng khó, người này cũng không phải ai khác, chính là anh cả của Cố Hàm — Cố Diễm. Cố Hàm ngẩn ngơ mất một giây, anh có thế nào cũng không nghĩ đến sẽ gặp anh cả ở đây, anh cả của anh không phải rất bận rộn sao, như thế nào lại tới tham gia loại tụ họp này? Người ở chỗ này đồng loạt chạy tới, tôi một câu anh một câu đi theo nói chuyện với Cố Diễm, bộ dáng trông vào vô cùng thân thiết, ánh mắt nhìn Cố Diễm cứ như đang nhìn một núi vàng. Đây là lần đầu tiên Cố Hàm nhìn thấy anh cả nhà mình tham dự một bữa tiệc như này, tuy rằng bất ngờ nhưng vẫn thấy buồn cười, nhịn không được nắm tay thành đấm, giơ lên che đi khóe miệng cong cong. Cũng cảm khái một chút anh cả anh đúng là anh cả, đi đến đâu cũng mang theo khí chất đàn ông đích thực. Đương nhiên, lời này trước kia Cố Ngạo đã từng cảm khái, hôm nay Cố Hàm chỉ là xác nhận lại thôi. Cố Diễm vừa câu được câu không ứng phó, vừa theo thói quen quan sát tình huống xung quanh một vòng, kết quả liếc mắt liền nhìn thấy Cố Hàm đang đứng phía xa xa, cho dù khoảng cách này không đủ để nhìn rõ mặt, nhưng là em trai mình nhìn lớn lên, làm sao có thể không nhận ra. Mi tâm Cố Diễm khẽ nhíu một cái khó mà nhìn ra, trợ lý làm tròn bổn phận giúp đỡ Cố Diễm ứng phó các loại bắt chuyện, Cố Diễm đã không còn tâm trí để ứng phó với người khác, nói với bọn họ một câu chờ một lát, trực tiếp đi thẳng tới chỗ Cố Hàm. Cố Hàm cũng không gọi người, chỉ là hướng về phía Cố Diễm nở nụ cười. Cố Diễm nhìn đồ vật trên đĩa của anh, lại nhìn bàn ghế xung quanh căn bản không có ai động tới, chân mày nhíu lại: “Em làm sao lại ở đây?” Khiến cho Cố Diễm không vui không phải là sự xuất hiện của Cố Hàm, mà là em trai anh rõ ràng đã bị đối xử lạnh nhạt! Những người khác ở xa không nghe được hai người đang nói cái gì. Cố Diễm quay lưng về phía bọn họ, bọn họ không thấy được biểu tình của Cố Diễm, nhưng thông qua vẻ mặt của Cố Hàm có thể cảm nhận được quan hệ của hai người không tệ, có thể khiến cho Cố Diễm chủ động đến bắt chuyện, xem ra là rất tốt. Mấy vị thương nhân đều nhỏ giọng thảo luận, lúc Cố Hàm vào cửa bọn họ có ấn tượng, nhưng hình như không phải nhân vật quan trọng gì, trợ lý bên ngoài không báo, cũng không có ai bắt chuyện với anh, hoàn toàn không biết lai lịch người này thế nào. Cố Hàm vẫn luôn duy trì nụ cười, ngoan ngoãn thành thật nhìn anh cả nhà mình. “Chỉ ăn cái này thôi?” Cố Diễm rõ ràng là bất mãn với thức ăn của Cố Hàm. Cố Hàm chớp chớp hai mắt: “Chỗ này cũng không có cái gì khác để ăn. ” Cố Diễm im lặng hai giây, nói: “Đi, đưa em đi ăn cơm. ” Cố Hàm căn bản không có lý do gì để từ chối. Mấy ông lớn đang chờ để được nói chuyện với Cố Diễm liền trơ mắt nhìn Cố Diễm kéo tay một người đàn ông không biết tên, một lời cũng không nói, rời khỏi sảnh tiệc. Hết chương 43 .