Editor: Đinh Hương Beta: Tửu Thanh Áo khoác của Lâm Nguyệt đã bị Chu Lẫm ném đi, áo len và áo ngực cũng đều bị anh kéo lên, lưng cô dựa vào vách tường lạnh lẽo, người đàn ông trước mặt thì lại như một con sói đói, càng cắn càng hăng. Cô dần dần cảm thấy không đủ, nhưng nhắc anh mua cái kia đã là giới hạn của Lâm Nguyệt rồi, những thứ khác... Cô không thể mở miệng được, chỉ có thể hùa theo anh thôi. Hai tay cô vùi vào mái tóc ngắn của người đàn ông, râu anh hơi cứng, tóc cũng thế, những sợi tóc quấn vào tay Lâm Nguyệt nhưng lại làm cõi lòng cô ngứa ngáy vô cùng. Màn đêm sâu thăm thẳm, ánh trăng sáng ôm lấy cơ thể mềm mại và xinh đẹp của cô giáo nào đó khiến Chu Lẫm cảm thấy bản thân mình như đang muốn nổ tung ra. Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, mấy lời nói của ánh trăng nhỏ làm anh cam tâm tình nguyện giao tính mạng mình cho cô, hơn nữa giọng nói ấy còn kích thích anh mấy lần. Lâm Nguyệt chẳng khác gì một món ăn ngon, mặt trên thì ngọt thấu tim, mặt dưới lại rắc tiêu đen, ép người ta đến phát điên lên được. Ngay lúc Chu Lẫm chuẩn bị đi xuống, tầm mắt của anh vô tình lướt qua đồng hồ, 11 giờ kém 5 phút rồi. Chu Lẫm nhíu mày. Nhà cô cách thành phố Giang hơi xa, lái xe mất tận bốn đến năm tiếng đồng hồ. Nếu theo những gì hai người đã bàn bạc vào ban ngày, 6 giờ 30 phút sáng mai phải xuất phát rồi. Nếu bây giờ tiếp tục, một tiếng có đủ không nhỉ? Huống chi, thân thể nhỏ bé này của cô mà bị dằn vặt suốt một đêm thì sáng mai có tỉnh dậy được không? Còn chưa kể đến hai quầng mắt đen thui nữa... Có khi sau này bà nội lại nói anh bắt nạt cô mất. Ông già còn cố ý nhắc nhở anh rằng, trước mặt người lớn phải tỏ ra ngoan ngoãn một chút, mấy cái đối nhân xử thế kiểu này, dù ông già không dặn anh cũng tự hiểu. Chu Lẫm thở hổn hển, kéo quần áo của cô xuống, cài cúc cẩn thận. Lâm Nguyệt ngây người, lại bỏ dở giữa chừng, lẽ nào Chu Lẫm vẫn còn... "Ngày mai phải dậy sớm, nếu bây giờ mà... Anh sợ sáng mai em không dậy nổi đâu." Chu Lẫm cắn lỗ tai cô, vừa giải thích vừa dọa cô. Lâm Nguyệt không nhịn được mà run lên một cái, không dậy nổi... nghiêm trọng vậy cơ à? Nghĩ vậy, Lâm Nguyệt không phản đối nữa, tự sửa sang quần áo, đi lại vài bước để điều chỉnh hơi thở. Chu Lẫm mở đèn lên, nhìn thấy tóc tai của cô lộn xộn, lỗ tai đỏ lên, cái cổ mềm mại hiện ra mấy dấu vết đỏ hồng mỏng manh... "Thu dọn đồ đạc đi, ngủ sớm một chút." Chu Lẫm ấn bả vai của cô, đẩy về phía phòng ngủ chính. Mặt Lâm Nguyệt đỏ lên, ngoan ngoãn đi vào. Chu Lẫm cúi đầu nhìn cô, cười khổ rồi xoay người thu dọn đống đồ mới mua. Còn hộp đồ kia thì cứ giữ lại trước đã, cô gái nhỏ cũng chẳng chạy đi đâu được. Sau ba tiếng ở trên đường cao tốc, Chu Lẫm lại chạy xe thêm một tiếng nữa theo sự hướng dẫn của Lâm Nguyệt thì hai người mới tới được thị trấn Đồng. Thị trấn Đồng non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp, nhưng đường chính lại hẹp, nhà cửa bên đường đều theo kiểu cũ, có vài đàn vịt được thả rông đang chạy tán loạn, tất cả đều thể hiện rõ trình độ sinh hoạt của dân cư nơi đây. Trước đó Lâm Nguyệt cho rằng Chu Lẫm chỉ là cảnh sát bình thường, sống trong căn nhà cũ, kinh tế thuộc loại giai cấp thông thường, nhưng sau khi đến nhà họ Chu, Lâm Nguyệt mới biết chàng cảnh sát Chu đứng bên cạnh cô đây là một người có tiền thực sự, chỉ là lối sống của anh khá giản dị mà thôi. "Hoàn cảnh ở đây không tốt lắm, anh sống được không?" Cách nhà cô càng ngày càng gần, Lâm Nguyệt lo lắng hỏi bạn trai. "Không tốt lắm là sao?" Chu Lẫm nhìn cô một cái, khóe môi cong lên: "Anh chẳng thấy có gì không tốt cả." Sau khi tội phạm gây án, vì để tránh mạng lưới truy bắt chặt chẽ của cảnh sát, chúng thường sẽ chạy tới mấy vùng xa xôi hẻo lánh nên đến khi cảnh sát bọn họ đuổi theo, có nơi còn không có cả đường đi, một đám cảnh sát phải trèo đèo lội suối, ăn gió nằm sương, đó mới gọi là chịu tội thực sự. So với mấy chỗ đó, vùng quê thô sơ này của Lâm Nguyệt quả thực chính là thiên đường. "Ít đoán mò đi." Chu Lẫm nắm lấy tay cô, "Cảnh sát Chu nhà em không phải loại người đó đâu." Lâm Nguyệt bật cười. Xe chuyển hướng, Lâm Nguyệt vừa nhìn đã thấy bà nội đang đứng ở trước cửa nhà nhìn ngó xung quanh, bà lão hơn 70 tuổi, tóc hoa râm, bà mặc một bộ đồ mới, tinh thần rất tốt. Nhận ra cô cháu gái bảo bối ngồi ở ghế lái phụ, vẻ mặt bà nội lập tức rạng rỡ hơn hẳn, tiến lên phía trước vài bước. Mới có mấy tháng không gặp mà cậu em họ Lâm Phưởng 17 tuổi nhà bên, một thiếu niên trẻ trung đã cao hơn rồi. Lâm Nguyệt mỉm cười giới thiệu với Chu Lẫm. Chu Lẫm gật đầu, cẩn thận nhớ kĩ dung mạo của bà nội và cậu nhóc rồi dừng xe bên lề đường. Lâm Nguyệt xuống xe trước, vui vẻ đi tới ôm lấy bà nội, bà nội ôm cháu gái nhưng lại híp mắt đánh giá Chu Lẫm. Chu Lẫm tuy có hơi thô kệch nhưng ngoại hình lại cực kì xuất sắc, một người đàn ông cao 1m90, mái tóc ngắn màu đen đứng đắn, anh chỉ im lặng đứng đó nhưng cả người đã tỏa ra loại khí chất kiên cường chính trực, oai phong lẫm liệt mà chỉ có người cảnh sát nhân dân mới có. Con rể như thế, cháu rể như thế, người lớn vừa nhìn đã thấy yên tâm, huống chi Chu Lẫm không chỉ cao to cẩn trọng mà còn có khuôn mặt đẹp trai hơn mấy ngôi sao nam trên TV nữa. "Bà nội đã đợi lâu rồi ạ, cháu là Chu Lẫm, bạn trai của Nguyệt Nguyệt." Vẫn đứng trước cửa xe, Chu Lẫm chào hỏi bà nội trước. Mặt Lâm Nguyệt nóng lên. Lúc ở thành phố Giang, một là anh không xưng hô gì hết, hai là gọi thẳng tên cô, không ngờ ở trước mặt bà nội, anh lại gọi nhũ danh của cô, còn gọi một cách rất tự nhiên nữa chứ. Kì lạ là cô cảm thấy cái tên Nguyệt Nguyệt trong miệng anh lại mang đậm ý trêu ghẹo đáng ghét. Nhưng bà nội lại nghe ra được sự mặn nồng của cặp đôi nhỏ, cảnh sát hình sự cao lớn, cháu gái nhỏ nhắn đáng yêu, khi hai người cùng đứng chung một chỗ, càng nhìn càng thấy xứng đôi. Nói chuyện gia đình xong, Chu Lẫm và Lâm Phưởng chào hỏi nhau, sau đó Chu Lẫm đi tới xe lấy quà tặng, đồ ăn đồ dùng đều có cả, còn có một bộ dụng cụ uống trà bằng sứ mà ông Chu gửi tặng. "Bà nội, bác trai là bậc thầy làm sứ, có giải thưởng cả trong lẫn ngoài nước nữa đấy, bà dùng cẩn thận một chút nhé, đừng làm vỡ." Sợ bà nội đánh giá thấp giá trị của bộ dụng cụ uống trà này, Lâm Nguyệt cố ý giải thích. Bà nội há to miệng, nắm chặt túi quà tặng theo bản năng. Chu Lẫm mỉm cười: "Nguyệt Nguyệt chỉ cố tình ra vẻ thôi ạ, bà nội đừng nghe cô ấy nói linh tinh, bộ đồ này không đáng giá lắm đâu, bà cứ dùng như bình thường lạ được, vỡ thì cháu lại mang cho bà bộ khác. Đây là sản phẩm do công xưởng của gia đình làm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu ạ." Lâm Nguyệt lườm anh một cái, rốt cuộc ai mới là kẻ lừa đảo hả? Bà nội tự đoán được, quyết định cất bộ dụng cụ uống trà này đi, ngày lễ ngày tết mới mang ra khoe khoang với khách khứa chút thôi, bố của bạn trai cháu gái là bậc thầy sứ nổi tiếng, đúng là có thể diện mà. Bốn người mang quà tặng đi vào nhà họ Lâm, vừa mới vào, chú hai và thím hai ở sát vách nghe thấy động tĩnh nên đi ra, lần đầu tiên cháu gái dẫn bạn trai về nhà, bọn họ chắc chắn phải nhìn rồi. Thấy chiếc xe hơi đỗ trước cửa, thím hai nhìn chiếc xe, vì không hiểu biết gì về xe cộ, bà không nhận ra, lặng lẽ hỏi chồng: "Là nhãn hiệu gì thế? Khoảng bao nhiêu tiền?" Chú hai không rõ nhãn hiệu, nhưng giá cả thì ông áng chừng được: "Chắc khoảng 30-40 vạn?" Thím hai bĩu môi: "Cũng không đắt lắm, tôi còn tưởng rằng người thành phố Giang đều là người có tiền hết đấy." Chú hai chê bà nhiều chuyện, tức giận nói: "Làm như của bà mua vậy." Thím hai trừng mắt, đánh mạnh ông ấy một cái. Hai người thì thầm nói chuyện rồi đi vào trong, vừa vào nhà họ liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng quay lưng đang nói chuyện gì đó với bà nội. Lâm Nguyệt chào hỏi bọn họ, người đàn ông bình tĩnh đi tới, chú hai không cảm thấy có gì lạ, nghĩ rằng chàng trai này không tệ, nhưng thím hai lại trợn hai mắt lên, giống như cháu gái dẫn bạn trai về là chuyện gì đó kì lạ lắm vậy. "Chú hai, thím hai." Chu Lẫm hào phóng xưng hô theo bạn gái. Chú hai hài lòng mỉm cười, thím hai lại hơi căng thẳng, lén lút nhìn người mình, hối hận vì không đổi một bộ quần áo khác. Xuất phát từ lễ tiết, Chu Lẫm cũng chuẩn bị quà tặng cho hai vợ chồng, thuốc lá ngon, rượu ngon và trà ngon. Tới gần bữa trưa, một nhà ba người nhà chú hai nhanh chóng về nhà, bà nội đã sớm chuẩn bị đồ ăn hết rồi, lúc này bà và Lâm Nguyệt cùng bận bịu trong bếp, Chu Lẫm ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh, ánh mắt nhìn theo Lâm Nguyệt, khi bị bà nội phát hiện, anh cũng không thèm che giấu, khen ngợi một cách rất tự nhiên: "Bảo sao Lâm Nguyệt nấu cơm ngon như vậy, thì ra đều học từ bà nội." Một câu mà khen ngợi cả bà lẫn cháu. Lâm Nguyệt mím môi cười, bà nội cũng cười, nhưng suy nghĩ trong lòng lại bay xa từ lâu rồi. Lúc trước cháu gái đã nói với bà là đang sống cùng một tòa nhà với Chu Lẫm, lúc Chu Lẫm bận rộn thì cô chăm sóc Phó Nam, bây giờ nghe ý của Chu Lẫm, vậy ít ra Chu Lẫm đã ăn cơm cháu gái nấu rồi, vậy ngoài ăn cơm, tiếp xúc lâu ngày liệu có phát triển gì khác không nhỉ? Bà nội rất thích Chu Lẫm, chàng trai này nhìn khá đàng hoàng, nhưng mới yêu đương hơn hai tháng thôi, cháu gái đừng có ngu ngốc mà nghe tất cả những gì đàn ông nói chứ. Người đã có tuổi vẫn tương đối bảo thủ trong một số chuyện, đặc biệt là từ nhỏ Lâm Nguyệt đã không có bố mẹ, bà nội không cẩn thận hơn một chút mới là lạ. Có điều buổi tối nói chuyện riêng với cô sau cũng được, bây giờ xào rau trước đã! "Cháu bưng vào nhé." Xào xong một đĩa, Chu Lẫm lập tức đến gần muốn giúp một tay. Bà nội không cần anh giúp, cười híp mắt đặt cái đĩa lên bàn ăn. Chu Lẫm bất đắc dĩ, vừa muốn ngồi xuống băng ghế nhỏ, di động trong túi quần đột nhiên vang lên. Bà nội kinh ngạc nhìn qua, trong lòng Lâm Nguyệt hơi hồi hộp, nhưng bà không biểu hiện ra, tiếp tục xem nồi cá kho. Trong nháy mắt, người đàn ông giơ tay lên, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe anh thấp giọng nói: "Tôi đang ở ngoài, 4 giờ sẽ về tới đơn vị." Tay Lâm Nguyệt run lên. Chu Lẫm đã đi qua, ánh mắt nhìn gương mặt ửng hồng vì nấu cơm của cô, trịnh trọng xin lỗi bà nội: "Trong cục có vụ án, cháu phải lập tức đi ngay, lần này không thể nói chuyện tiếp với bà, lần sau cháu sẽ cùng Nguyệt Nguyệt tới đây nhé." Lâm Nguyệt đã chuẩn bị tâm lý rồi, còn bà nội thì là lần đầu tiên gặp tình huống thế này, mọi người đều bối rối, theo bản năng truy hỏi: "Vụ án gì thế? Chưa ăn cơm xong mà đã phải đi rồi à, nói chuyện mấy phút đã chứ, cháu đi một chuyến xa như thế, sao có thể..." "Bà nội, anh ấy phải giải quyết những vụ án lớn, không thể làm lỡ được đâu." Điều chỉnh tâm trạng xong, Lâm Nguyệt kéo cánh tay bà nội, kịp thời giải vây cho Chu Lẫm. Chu Lẫm nhìn cô, ánh mắt sâu như mực, im lặng không nói nên lời. Lâm Nguyệt không trách anh, bẻ mấy quả chuối tiêu từ đĩa trái cây xuống, còn lấy hai quả táo rồi tiễn anh ra ngoài: "Trên đường có đói thì ăn nhé." Chu Lẫm không nói tiếng nào, muốn ôm cô nhưng lại ngại người lớn đang đứng nhìn bên cạnh. Anh ra cửa rồi bước lên xe, vừa quay đầu xe đã nhìn thấy một già một trẻ qua gương chiếu hậu, Chu Lẫm mím môi, chỉ cảm thấy ông trời đang trêu đùa anh, lần đầu tiên theo bạn gái về nhà liền gặp vụ án, còn là... Con mẹ nó vụ án lớn nữa chứ, toàn bộ cảnh sát đều phải về đơn vị, không ai được nghỉ tết Nguyên Đán cả! Sắc mặt người đàn ông tái mét, lái xe vừa nhanh vừa ổn định, chiếc SUV màu đen nhanh chóng biến mất. Lâm Nguyệt cố gắng ép sự lo lắng cho bạn trai xuống, mỉm cười nói đỡ cho anh trước mặt bà nội: "Cảnh sát hình sự đều như vậy cả ạ, lúc phá án không phân biệt ngày nghỉ đâu, có điều hết bận rồi thì lại được nghỉ tới mấy ngày liền, tuần trước cháu đi làm, anh ấy lại nghỉ, sáng sớm đều chạy tới trường học đón cháu, buổi tối cũng là anh ấy làm cơm đấy." Cô không muốn vì chuyện này mà bà nội có cái nhìn không hay về Chu Lẫm. Đại khái là do lần đầu, bà nội tạm thời không nghĩ xa đến vậy, chỉ hơi lo lắng: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Trên TV hay diễn cảnh sát và tội phạm rất nhiều, hầu như mỗi lần đều là cảnh sát bị thương cả. Lâm Nguyệt ung dung nói: "Không đâu ạ, bọn họ ra ngoài điều tra đều có súng, nghe đồng nghiệp của anh ấy nói, kỹ thuật bắn súng của Chu Lẫm là số một ở trong cục, tội phạm đều rất sợ anh ấy." Cậu nhóc trâu bò như thế cơ à? Bà nội liền thở phào nhẹ nhõm. Lâm Nguyệt đỡ bà nội về, trước khi vào, cô nhìn theo hướng Chu Lẫm rời đi, liên tưởng tới cuộc đối thoại tối qua, không biết tại sao lại hơi hoảng hốt. Sẽ không trùng hợp vậy chứ? Không đâu...