Lâm Nguyệt quay đầu lại. Một tay Chu Lẫm đút vào túi quần, ánh mắt đơn giản nhìn lướt một vòng quanh căn phòng, rồi lại quay sang nhìn gương mặt của Lâm Nguyệt, vẻ mặt bình tĩnh, giống như thật sự chỉ muốn vào đây xem cốc nước sứ, hormone dày đặc gì đó đều chỉ là ảo giác của Lâm Nguyệt mà thôi. Anh như vậy, Lâm Nguyệt cũng không thể bảo anh đi ra, cô không làm gì khác được đành đi tới cạnh bàn đọc sách. Chu Lẫm nhìn theo. Bàn đọc sách của cô gái nhỏ rất gọn gàng sạch sẽ, tài liệu dùng để giảng dạy đặt ở bên trái, bên phải là... Chu Lẫm sửng sốt, cốc nước sứ mà anh nắm tay cô nặn ra lại được cô trịnh trọng dùng lồng kính thủy tinh đậy lên. Màu ngọc xanh tươi giống như giọt nước rơi thẳng vào trái tim anh, khát vọng hừng hực muốn hôn cô, thậm chí dục vọng ham muốn từ trong xương tủy của người đàn ông cũng đều lặng lẽ biến mất không còn bóng dáng. Lâm Nguyệt thấy anh nhìn lồng kính thủy tinh chằm chằm, không biết tại sao lại thấy hơi xấu hổ, đứng bên cạnh bàn đọc sách giải thích: "Em sợ cứ để vậy sẽ rất dễ bám bụi, trong xưởng gốm sứ có lồng kính trống không nên em xin bác trai một cái." Chu Lẫm nhìn cô. Cô đang nhìn cốc nước sứ trong lồng kính thủy tinh, làn da trắng nõn, lông mày xinh mắt đẹp, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, từ trong ra ngoài để lộ cảm giác trong trẻo. Đôi mắt đen láy của cô chăm chú ngắm cốc nước, khóe môi hơi cong lên, quả thực là yêu thích từ tận đáy lòng, có điều không biết cô thích cốc nước được làm ra từ thế gia chuyên gốm sứ hay cô thích người cùng làm ra cái cốc nước này. Chu Lẫm cảm thấy chắc là vế sau. Thì ra cô gái nhỏ dịu dàng đơn thuần lại thích anh đến vậy, anh tiện tay làm một cái cốc mà cô lại coi nó như báu vật. Bạn gái thuần khiết như vậy, thế mà anh lại luôn tràn đầy dục vọng với cô, kiếm cớ vào phòng của cô, cô không hiểu nhưng chẳng lẽ anh lại không biết rõ bản thân mình muốn gì hay sao? Ngoại trừ hôn còn muốn nhiều hơn nữa... Suy nghĩ tương tự, trước khi vào phòng còn làm cho máu trong người anh sôi trào, vào giờ phút này lại làm cho tim anh thắt lại. Mới yêu đương khoảng 10 ngày, anh đang nghĩ cái gì vậy? Bắt nạt cô ngoan ngoãn nghe theo sao? Cô đơn giản như thế, hai tháng ở chung đủ làm Chu Lẫm xác định được cô chính là người anh muốn kết hôn, nhưng cô vẫn còn chưa biết rõ về anh. Là đàn ông, nên tiến từng bước một, cho cô thời gian, cũng cho cô cơ hội lựa chọn nữa. Chu Lẫm mỉm cười đi về phía cô. Trong ánh mắt của cô, người đàn ông càng lúc càng tới gần, lông mi của Lâm Nguyệt rung rung, vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn cốc nước sứ. Trái tim theo từng bước chân của anh mà đập nhanh dần, căng thẳng chờ mong sự quấn quýt, khi anh giơ tay ôm mình, cô phối hợp nhắm mắt lại. Thích anh, thích được anh hôn, anh càng bá đạo mạnh mẽ cô càng rung động, giống như vóc dáng cường tráng của anh, lúc nào cũng làm cô rất yên tâm. Nhưng nụ hôn nóng bỏng trong dự đoán không xảy ra, môi của anh nhẹ nhàng dán lên mặt cô, nhẹ nhàng sượt qua sượt lại rồi rời đi, anh nói nhỏ bên tai cô: "Ngốc, cốc nước là dùng để uống nước, em để như vậy là muốn làm vật gia truyền à?" Tại sao lại có cô gái ngốc như vậy chứ, ngốc đến đáng yêu, cô gái nhỏ đáng yêu quá! Chu Lẫm ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, cơ thể mềm mại nhỏ xinh lấp đầy khát vọng trống vắng nhiều năm qua của anh, cũng như đêm đó trở về nhà, ánh đèn trong phòng khách mang lại sự ấm áp. Sự ấm áp bình thường đủ để an ủi cả đời, không phải ngọn lửa cháy bừng bừng, tuy nhất thời xao động nhưng lại dễ dàng bị dập tắt, làm người ta lo được lo mất. "Lâm Nguyệt." "Vâng." Chu Lẫm mỉm cười, dùng sức ôm cô một lúc lâu: "Cái này giữ lại làm vật gia truyền đi, hôm nào anh lại làm cho em một cái nữa dùng để uống nước." Người đàn ông mỉm cười vui mừng, lồng ngực rung rung, Lâm Nguyệt cắn môi, nghiêng đầu nhìn chiếc cốc nước sứ bên trong lồng kính thủy tinh. Đẹp đến nỗi cô không nỡ dùng. "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa." Ngắm cốc nước một lúc, Chu Lẫm hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên. Lâm Nguyệt bất ngờ, cô thầm nghĩ, không ngủ còn muốn làm gì nữa chứ? "Vâng, anh ngủ ngon nhé." Nếu bạn trai không có ý đó, Lâm Nguyệt càng không chủ động, cô mỉm cười tiễn anh ra ngoài. Đóng cửa phòng lại, Chu Lẫm đứng bên ngoài phòng ngủ chính, đôi mắt đen đầy bình tĩnh, nghe thấy tiếng cô đã bước vào phòng vệ sinh thì anh mới xoay người đi. Ánh mắt đảo qua căn phòng của Phó Nam, Chu Lẫm dừng lại vài giây rồi đi tới phòng khách, lơ đãng nhìn thấy mấy quyển truyện tổng giám đốc bá đạo trên kệ sách. Cuối cùng, Chu Lẫm nhặt bao thuốc lá trên khay trà lên đi ra ban công. Phụ nữ, phụ nữ, phụ nữ. Hôm qua cô và Chu Lẫm đã trở thành mục tiêu chú ý nên sáng sớm thứ ba vừa tới văn phòng, Lâm Nguyệt lập tức trở thành tiêu điểm. Tưởng Tư Di chỉ ngồi ở bàn làm việc mỉm cười, Hà Tiểu Nhã và chị Vương - người đã được nghe kể lại toàn bộ quá trình đều đi về phía Lâm Nguyệt, ép Lâm Nguyệt phải kể lại lịch sử phát triển tình cảm. Nhớ lại chuyện của mình và Chu Lẫm, trong lòng Lâm Nguyệt rất ngọt ngào, tổng kết đơn giản là hai người quen nhau một cách tự nhiên. "Hầy, Chu Lẫm đẹp trai quá đi, là kiểu người đối lập với tổ trưởng của chúng ta." Hà Tiểu Nhã hâm mộ nói. Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, bốn người phụ nữ không hẹn mà cùng ngẩng đầu. Trình Cẩn Ngôn nhìn thấy, vừa đi vào trong vừa tò mò hỏi: "Sao lại nhìn tôi thế?" Hà Tiểu Nhã che miệng nháy mắt với mấy đồng nghiệp, Lâm Nguyệt cụp mắt cười, chị Vương lớn tuổi hơn Trình Cẩn Ngôn nên lên tiếng trêu anh ta: "Tiểu Nhã khen cậu đẹp trai đó." Trình Cẩn Ngôn nhìn hai cô giáo trẻ tuổi bên cạnh chị Vương, cười lớn: "Cảm ơn." Nói xong liền đi tới bàn làm việc của mình. Chị Vương và Hà Tiểu Nhã tiếp tục truy hỏi chuyện tình yêu của Lâm Nguyệt. Thực ra chiều hôm qua cũng coi như Lâm Nguyệt và Tưởng Tư Di đã công khai tình yêu rồi nhưng chị Vương không biết được, chỉ có Hà Tiểu Nhã và Trình Cẩn Ngôn tận mắt nhìn thấy mà thôi. Trình Cẩn Ngôn không thích nhiều chuyện, chỉ yên lặng chuẩn bị bài giảng buổi sáng. Thứ nhất, Hà Tiểu Nhã không quen biết Chu Lẫm và La Trí Hằng, hai là cảm thấy Chu Lẫm rất đẹp trai thì đương nhiên sẽ chú ý đến Lâm Nguyệt hơn, vô tình quên mất Tưởng Tư Di. Người nói vô tâm người nghe có ý, Hà Tiểu Nhã liên tục dành những lời khen cho Chu Lẫm, nụ cười trên mặt Tưởng Tư Di càng lúc càng cứng đờ, rốt cuộc không kìm lòng được che miệng cười nói: "Tớ cũng cảm thấy Chu Lẫm rất tốt, vừa cao vừa đẹp trai, chỉ là tớ nghe nói làm vợ cảnh sát rất cực khổ, người đàn ông không có ở nhà, trong nhà có việc gì thì hầu như đều do người phụ nữ đảm đương hết, Lâm Nguyệt, cậu xác định có thể chịu được chứ?" Về mặt này thì Hà Tiểu Nhã không hiểu, cô ấy kinh ngạc ngây người, chị Vương là người từng trải, xuất phát từ sự quan tâm dành cho Lâm Nguyệt, cô ấy cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, trước đây chị có một bạn học, bạn trai cô ấy là cảnh sát, vì bận rộn công việc mà không có thời gian rảnh để hẹn hò, sau đó chia tay rồi." Tưởng Tư Di nghe thấy thế thì khóe môi hơi cong lên, để lộ niềm vui khó nhận ra. Trình Cẩn Ngôn dừng bút, nhìn về phía Lâm Nguyệt đang bị chị Vương che khuất nửa người. Lâm Nguyệt hơi lúng túng, cười nói: "Chúng em mới quen nhau, còn chưa nghĩ xa như vậy, cứ thuận theo tự nhiên thôi chị ạ." "Phải đấy phải đấy, nào có chuyện vừa mới yêu đã nghĩ nhiều như vậy, ngược lại tớ cảm thấy Chu Lẫm vô cùng tốt, nếu có một người giống Chu Lẫm theo đuổi tớ, tớ sẽ lao đến ngay." Hà Tiểu Nhã lớn tiếng cổ vũ Lâm Nguyệt. Chị Vương cũng nói: "Ừ, đâu phải lúc nào cảnh sát cũng bận, điều chỉnh thời gian là được rồi, hơn nữa công việc của Lâm Nguyệt lại ổn định, giáo viên và cảnh sát rất xứng đôi." Tưởng Tư Di cũng cổ vũ Lâm Nguyệt. Cô ta không mở miệng thì Lâm Nguyệt chỉ lo trả lời câu hỏi của Hà Tiểu Nhã và chị Vương, bây giờ chợt nhớ tới, cô mỉm cười chuyển đề tài sang Tưởng Tư Di: "Đừng chỉ nói tớ, Tư Di, cậu thì sao?" Hà Tiểu Nhã vỗ tay bôm bốp: "Đúng vậy đúng vậy, Chu Lẫm tặng một bó hoa hồng lớn, còn bạn trai của cậu thì tỏ tình như thế nào vậy?" Tưởng Tư Di theo bản năng sờ cổ. Trên cái cổ trắng như tuyết của cô ta là một sợi dây chuyền vàng xa xỉ. "Wow, đẹp quá, bạn trai cậu có tiền thật đó." Rất nhanh, cả văn phòng liền vang lên tiếng thán phục của Hà Tiểu Nhã. Thành công thoát khỏi cuộc tám chuyện, Lâm Nguyệt mở giáo án ra nhưng lại khó tập trung được, vợ của cảnh sát... Ý nghĩ này vừa nảy ra, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hai tiếng đồng hồ mà Chu Lẫm ngủ trên giường cô và đôi mắt vằn tia máu của bạn trai. Lâm Nguyệt ngây người. Chẳng lẽ yêu đương với cảnh sát sẽ cực khổ lắm à? Nhưng người cảnh sát không thể hi sinh thời gian ở bên người thân mà phải ra ngoài bôn ba làm việc thì lại càng cực khổ hơn. Những cảnh sát khác thì cô không quan tâm, nhưng nếu Chu Lẫm vất vả thì cô sẽ rất đau lòng, chuyện sau này không thể nào nói trước được, chí ít thì hiện tại cô đồng ý giúp anh chăm sóc Phó Nam, đồng ý khi anh về nhà lúc nửa đêm sẽ nấu mì cho anh ăn. Lúc tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc, Lâm Nguyệt nhận được tin nhắn của Chu Lẫm, nói là 5 giờ anh sẽ tới đón bọn họ. Lâm Nguyệt trả lời: "Vâng." Sau đó lại nhắn thêm mấy chữ nữa: "Bọn em đợi anh ở cổng trường nhé, không cần gấp gáp đâu." Trước khi tan học, Lâm Nguyệt đi tới phòng vệ sinh, nhìn gương chỉnh lại tóc tai quần áo một chút, trong lòng tràn đầy chờ mong. 5 giờ 30 phút, Chu Lẫm lái xe tới, từ xa đã nhìn thấy hai cô trò ngồi với nhau trên ghế dài, bạn học nhỏ ngẩng đầu lên cười hì hì, không biết cậu đang nói gì, Lâm Nguyệt cúi đầu lắng nghe, vẻ mặt rất dịu dàng. Chu Lẫm mỉm cười dừng xe lại, nhìn một lớn một nhỏ qua cửa sổ xe. "Chú Chu!" Phó Nam nhìn thấy anh đầu tiên. Lâm Nguyệt xoay người, đối mặt với gương mặt đẹp trai của bạn trai, cô không kìm được mà nở nụ cười rồi dẫn Phó Nam đi tới. Phó Nam chạy vào xe đầu tiên, sau đó tới Lâm Nguyệt, vừa mới thắt dây an toàn xong, đầu còn chưa ngẩng lên thì trước mặt đột nhiên xuất hiện cành hoa hồng màu hồng phấn, mùi thơm xông thẳng vào mũi. Lâm Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu. Trong tay Chu Lẫm vẫn cầm hoa hồng nhưng mắt lại nhìn sang Phó Nam: "30 nhân 365 lại cộng thêm 1 thì bằng mấy?" Phó Nam đần mặt ra. Lâm Nguyệt bật cười, hạnh phúc nhận lấy hoa hồng của anh. Phó Nam nhìn cô giáo, tức giận đáp: "Cháu còn chưa học khó như vậy mà, chú đổi câu khác đi!" Chu Lẫm không để ý đến bạn học nhỏ nữa, nghiêm túc hỏi Lâm Nguyệt: "Em là cô giáo dạy toán, em nói xem." Lâm Nguyệt nhìn anh một cái rồi nói ra đáp án: "10951." Phó Nam: "Wow!" Cô giáo lợi hại quá. Nhưng Chu Lẫm lại nói: "Không đúng." Nụ cười của Phó Nam ngừng lại, Lâm Nguyệt thầm nhẩm lại trong lòng, đúng rồi mà nhỉ. Chu Lẫm bắt đầu khởi động xe. Phó Nam truy hỏi đáp án, chú Chu không nói cho cậu bé nên cậu lại đi hỏi cô giáo. Lâm Nguyệt siết chặt hoa hồng trong tay, lờ mờ đoán được đáp án. Bằng mấy? Bằng anh thích em, thích thêm một ngày nữa. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói đáp án này cho bạn học nhỏ biết, có lẽ rất lâu sau này, Phó Nam lớn lên rồi nhớ lại ngày hôm nay, lúc đó cậu sẽ hiểu được nhỉ? Buổi tối, Chu Lẫm đi tắm trước, Lâm Nguyệt lén lút hỏi Phó Nam ngày sinh nhật của Chu Lẫm. Từ câu hỏi kia của Chu Lẫm mà cô đột nhiên nhớ tới chuyện này, đương nhiên cô không để ý 30 năm của Chu Lẫm có phải là 30 năm đầy đủ trọn vẹn hay không, cô chỉ muốn biết sinh nhật của bạn trai thôi. Chu Lẫm đã tặng quà cho cô rồi, nếu năm nay Chu Lẫm còn chưa tổ chức sinh nhật, cô càng phải chuẩn bị quà. Phó Nam lắc đầu: "Con không biết." Lâm Nguyệt thất vọng. Phó Nam ngó cửa phòng vệ sinh, nghĩ ra một cách khá thông minh: "Đợi lát nữa để con hỏi chú Chu nhé?" Lâm Nguyệt suy nghĩ một chút, căn dặn Phó Nam tuyệt đối không được tiết lộ là cô muốn hỏi. Phó Nam ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Nguyệt liền tránh vào phòng ngủ để chuẩn bị bài giảng. Chu Lẫm tắm xong đi ra, Phó Nam lập tức nhào tới, ngửa đầu hỏi: "Chú Chu, sinh nhật của chú ngày nào thế ạ?" Chu Lẫm không thấy ai ngoài phòng khách, vừa lau tóc vừa thuận miệng nói: "Hỏi cái này làm gì?" Phó Nam và cô giáo đã sớm thống nhất lý do rất hợp lý, cậu cười hì hì: "Cháu muốn ăn bánh kem mà." Chu Lẫm muốn nôn ra máu, anh còn tưởng rằng thằng nhóc trời đánh này hiếu thảo với mình chứ. "Ngày 26 tháng 10, âm lịch, tự mình tính xem còn bao nhiêu ngày nữa đi." Bỏ lại bạn học nhỏ, Chu Lẫm trở về phòng. Thành công hỏi được sinh nhật của chú Chu, Phó Nam không chút nghĩ ngợi lập tức chạy tới gõ cửa phòng cô giáo, Lâm Nguyệt tim đập nhanh mặt đỏ bừng, giống như tên trộm vội vàng kéo bạn học nhỏ vào phòng. Bên phòng mình, Chu Lẫm nghe thấy tiếng động của cô, rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, thấy thế anh không khỏi buồn cười. Muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng, cần gì phải quanh co vậy chứ? Mỉm cười xong, ánh mắt của Chu Lẫm lập tức thay đổi. Ngày 26 tháng 10 âm lịch là sinh nhật của anh, ngày 20 tháng 10 là ngày giỗ của anh trai. Chu Lẫm đi tới cạnh cửa sổ, đầu thu ở thành phố Giang, cây cối vẫn sum suê như vậy. Thời gian trôi qua thật nhanh, lại một năm nữa rồi.