Editor: Đinh Hương Beta: Mạc Y Phi Lâm Nguyệt biết hôm nay Phó Nam và Chu Lẫm cũng sẽ đi xem phim, chỉ không ngờ lại trùng hợp như vậy. Cô đã sớm thương lượng với Phó Nam rồi, có người hỏi về quan hệ của hai người thì cứ nói cô và cậu bé ở cùng một tiểu khu, nhưng bên cạnh nhiều đồng nghiệp như vậy, Lâm Nguyệt vẫn khá căng thẳng. Thực ra ở thành phố lớn thì nam nữ xa lạ thuê chung nhà cũng không phải cực kỳ hiếm thấy nhưng không rõ vì sao, Lâm Nguyệt lại muốn che giấu chuyện thực tế "sống chung" của cô và Chu Lẫm. "Học sinh của lớp tôi, đó là chú của cậu bé, chúng tôi sống cùng một tiểu khu." Lâm Nguyệt giải thích lần nữa. Hà Tiểu Nhã nhìn Chu Lẫm, lúc đó quần áo trên người Chu Lẫm đều màu đen, vừa lạnh lùng vừa tàn khốc, hôm nay Chu Lẫm mặc chiếc áo ngắn tay màu đen bình thường cùng màu với chiếc quần cộc, nhìn bóng lưng cảm thấy vừa cao to vừa lôi thôi, người đàn ông xoay người, gương mặt lạnh lùng lại mang theo hương vị kiêu ngạo, thực sự không hiểu sao lại rất hấp dẫn người ta, ngay cả cái quần cộc cũng bị vóc người của anh tôn lên một cách xa hoa hơn so với những chiếc quần cộc cao cấp khác. Người đẹp thì luôn thu hút sự chú ý của người khác, người đàn ông đẹp trai cũng vậy, Tưởng Tư Di vừa gặp đã yêu khí chất nho nhã của tổ trưởng Trình Cẩn Ngôn, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tới sự kinh ngạc của cô ta khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Lẫm. Trình Cẩn Ngôn thì điềm đạm như ánh mặt trời, dễ làm cho phụ nữ yên tâm, cơ bắp của Chu Lẫm thì vừa rắn chắc vừa nguy hiểm, mà phần nguy hiểm này lại càng dấy lên cảm giác cấm kỵ trong lòng phụ nữ. Chỉ có Trình Cẩn Ngôn dùng ánh mắt lễ phép giao tiếp với Chu Lẫm, thấy Chu Lẫm không có hứng thú trò chuyện, Trình Cẩn Ngôn liền cụp mắt, cười hỏi ba người phụ nữ: "Tôi đi mua đồ ăn vặt, các cô ăn gì?" Tưởng Tư Di lập tức bị giọng nói của nam thần thu hút sự chú ý, nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp: "Tôi muốn một phần bỏng ngô, cảm ơn tổ trưởng." Hà Tiểu Nhã cũng gọi một phần. Lâm Nguyệt không quen thuộc với mấy đồ ăn vặt ở rạp chiếu phim nên nhẹ giọng khéo léo từ chối. Trình Cẩn Ngôn gật đầu, anh ta đi xếp hàng, chọn đứng khác hàng với Chu Lẫm. Phó Nam ôm bỏng ngô vui vẻ chạy tới, hỏi thầy giáo ngồi ở đâu, Chu Lẫm đứng từ xa nhìn, một tay đút vào túi quần, một tay nghịch điện thoại, im lặng từ chối bất kì khả năng bắt chuyện nào. Anh như vậy cũng bớt chuyện cho Lâm Nguyệt, lấy vé xem phim ra đối chiếu với Phó Nam, càng trùng hợp là cô ngồi ở hàng thứ tư ghế số mười hai, Phó Nam lại ngồi sau lưng cô! Phó Nam càng vui vẻ, chạy qua nói với chú Chu. Lâm Nguyệt thấy Chu Lẫm cúi đầu nghe Phó Nam nói chuyện, khóe môi miễn cưỡng cong lên coi như đáp lại, sau đó dẫn Phó Nam đi tìm chỗ ngồi, cách thời gian vào rạp còn tới mười phút. "Sao người này lại lạnh lùng thế, đều là người quen, anh ta cũng không nhìn bên này nữa." Hà Tiểu Nhã nhỏ tiếng thì thầm. Lâm Nguyệt nghĩ thầm, anh là như vậy đấy, ngoài lạnh trong nóng, nhìn như không để ý tới phản ứng của người ta nhưng nếu như bạn muốn gì, có lúc không cần bạn mở miệng, anh sẽ chủ động giúp đỡ ngay. Cô sờ ngón trỏ tay trái đã lành, tâm trạng của Lâm Nguyệt hình như thoải mái hơn lúc nãy một chút, tới rạp chiếu phim gặp được bạn bè vốn nên vui mới phải. Vào rạp, Chu Lẫm dẫn Phó Nam xếp hàng đầu tiên, lúc Lâm Nguyệt đi theo phía sau Trình Cẩn Ngôn tới chỗ ghế ngồi, không kìm lòng được mà chú ý tới chỗ phía sau, rất mờ tối, nghe thấy Phó Nam vui vẻ gọi cô giáo, không đợi Lâm Nguyệt đáp lại, Chu Lẫm đã thấp giọng giáo dục nghiêm khắc: "Rạp chiếu phim cấm ồn ào." Phó Nam lè lưỡi, nếu không phải sợ cô giáo nghe thấy, cậu chắc sẽ phản bác chú Chu ngay, rõ ràng trước khi phim bắt đầu có rất nhiều người đều nói chuyện mà. Lâm Nguyệt mỉm cười xoay người ngồi xuống. Chu Lẫm liếc mắt nhìn thầy giáo dạy toán "đẹp trai nhất" và cô giáo dạy toán đẹp nhất ngồi sóng vai trước mặt, cân nhắc sờ cằm. Tình huống gì thế này? Trình Cẩn Ngôn hẹn hò Lâm Nguyệt, hai cô giáo kia không có mắt sao, đần độn đến đây làm bóng đèn à? Đang tò mò, đột nhiên thấy thầy giáo đưa bỏng ngô trong tay cho cô giáo bên kia. Bên tai truyền tới tiếng cười "hì hì" của bạn học nhỏ, Chu Lẫm đỡ trán, chắc thằng nhóc sẽ không cảm thấy hứng thú với màn kịch tình yêu thần tượng này đấy chứ? Nghĩ thì nghĩ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước. Đối mặt với sự hiếu khách của tổ trưởng, Lâm Nguyệt khách sáo xua tay. Trình Cẩn Ngôn cười: "Ăn một chút đi." Thịnh tình không thể từ chối, Lâm Nguyệt liền lấy một hạt bỏng ngô thả vào trong miệng nhai từ từ. Sự mờ ám của hai người trong bất kì rạp chiếu phim nào cũng đều rất bình thường, nữ chia cho nữ thì đa phần là bạn thân, nam mời nữ đa phần đều là tình nhân. Suy đoán đã được chứng thực, Chu Lẫm khó chịu với "nội dung vở kịch" buồn nôn cay mắt này, dựa vào phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, anh không hứng thú với phim khủng long cho lắm, đơn giản là đi theo bạn học nhỏ mà thôi. Tưởng Tư Di cũng nhìn thấy Trình Cẩn Ngôn mời Lâm Nguyệt ăn bỏng ngô, cô ta cắn môi, đột nhiên bỏng ngô trong miệng không còn mùi vị gì nữa. Chỗ ngồi của tổ trưởng và Lâm Nguyệt cạnh nhau do trùng hợp hay là tổ trưởng cố tình? Ôm hộp bỏng ngô, trong lòng Tưởng Tư Di đầy cay đắng, không có cách nào, ai bảo Lâm Nguyệt đẹp hơn cô ta chứ? Đàn ông đều nhìn mặt, có Lâm Nguyệt ở đây, đại khái là tổ trưởng không thèm nhìn cô ta. Phim bắt đầu chiếu, mọi người đeo kính 3D vào, dưới sự nhắc nhở có lòng của bạn học nhỏ, Chu Lẫm cũng đeo kính vào, kính đen sì, quả thực là thứ ngụy trang để ngủ rất hoàn mỹ. Nhắm mắt chưa được bao lâu, đột nhiên một cái tay nhỏ kéo lấy cánh tay của anh, cơn buồn ngủ của Chu Lẫm lập tức bay mất, mở mắt ra, trên màn hình IMAX rộng lớn có một con khủng long đang đuổi theo một người, người đó chạy trốn trong tuyệt vọng, dựa theo kịch bản thông thường thì chắc không sống nổi đâu. Chu Lẫm nhíu mày, đưa tay che mắt bạn học nhỏ lại, không muốn cậu bé thấy cảnh máu tanh, anh hơi đảo mắt, lại chăm chú nhìn góc nghiêng phía trước. Vừa nhìn liền vui vẻ, cô giáo thế nào thì dạy học sinh thế ấy, thấy Lâm Nguyệt dùng tấm vé che mắt kính lại, rốt cuộc Chu lẫm cũng cảm thấy phim này có chút ý nghĩa. Tiếp đó, mỗi lần đến màn khủng long ăn thịt người, Chu Lẫm đều nhìn Lâm Nguyệt, mà lần nào Lâm Nguyệt cũng đều che mắt kính lại. "Nhát gan thế à?" Trình Cẩn Ngôn nghiêng đầu, giọng điệu mang hàm ý trêu chọc. Lâm Nguyệt hơi xấu hổ, rụt vai dựa vào chiếc ghế to lớn, trông vừa nhỏ bé vừa dễ thương. Trình Cẩn Ngôn lại đưa bỏng ngô cho cô: "Ăn một chút đi để phân tâm." Lâm Nguyệt liền lấy một hạt, vẫn nhìn màn hình chằm chằm, nam diễn viên vạm vỡ đang ôm nữ diễn viên nhỏ bé xinh xắn, bảo vệ cô ấy trong ngực, cánh tay kia còn lớn hơn cả cẳng chân của cô gái, không có dấu hiệu báo trước nào, Lâm Nguyệt thông qua nam diễn viên chính dường như nhìn thấy một người đàn ông khác. Người kia chín chắn lạnh lùng không thua gì nam diễn viên chính, nếu như, nếu như cô gặp chuyện như thế, anh sẽ... Mọi người thường đọc tiểu thuyết xem phim đều sẽ có một hình tượng thay thế nhất định, nhận ra bản thân mình đang suy nghĩ lung tung, mà người đàn ông kia lại đang ngồi ngay phía sau, Lâm Nguyệt không nhịn được mà đưa tay áp lên mặt, hành động ngượng ngùng của cô gái trẻ dường như đang đáp lại sự gần gũi của người đàn ông bên cạnh lúc nãy. Chu Lẫm nhắm mắt lại lần thứ hai. Nhìn dáng vẻ này thì ngày tháng Lâm Nguyệt bị thầy giáo dạy toán lừa gạt không còn xa nữa rồi, anh có nên xem xét tìm bảo mẫu mới cho bạn học nhỏ trước không nhỉ? Phim chiếu khoảng hai tiếng thì kết thúc, mọi người rời khỏi rạp, Phó Nam vội vàng đi gặp cô giáo, Chu Lẫm không thể không theo sau cậu bé. Ánh sáng hai bên hành lang rất mờ tối, đoàn người chen chen lấn lấn, từ từ biến thành Lâm Nguyệt dẫn Phó Nam đi trước, Chu Lẫm, Trình Cẩn Ngôn tụt lại phía sau hai bước. Trong khoảng cách gần như vậy, đôi chân thon dài trắng nõn của Lâm Nguyệt thật chói mắt, Chu Lẫm cố gắng nhìn từng đầu người phía trước, bỗng nhiên bên trái có người thô lỗ chen qua, Chu Lẫm không thích, theo bản năng nhìn qua, vừa đúng lúc thấy đối phương đang duỗi cái tay heo về phía Lâm Nguyệt! Động tác nhanh hơn đại não, tay trái của Chu Lẫm đè lên vai trái của tên lưu manh, tay phải trực tiếp bắt lấy ngón tay giữa của đối phương, chỉ dùng một chút sức, tên lưu manh đã đau đớn gào ầm lên. Lâm Nguyệt ở ngay bên cạnh hắn ta, sợ hết hồn, lại nghe Chu Lẫm không nhịn được quát tháo hắn ta: "Anh đạp chân tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh, anh gào cái gì?" Người đàn ông nhỏ bé kia là một trạch nam, bình thường hay ở nhà lái máy bay trên máy tính, lúc nãy đang chen lấn bên ngoài, thoáng nhìn thấy một cặp đùi rất đẹp, đầu óc nóng lên, muốn thừa dịp cảnh tối lửa tắt đèn giở trò dê xồm, ai ngờ người đẹp thì không sờ được, trái lại bị một móng vuốt to lớn tựa như cái kìm sắt tóm được. "Xin lỗi xin lỗi..." Mồ hôi không ngừng chảy ra, hắn ta liên mồm xin tha, cũng bất chấp sẽ khiến cho người qua đường nghi ngờ. "Lần này tha cho anh, nếu có lần sau, chúng ta gặp ở phòng giam nhé." Chu Lẫm đi lên phía trước một bước, dùng giọng nói chỉ đủ cho tên lưu manh nghe được, vừa nói lực trên tay lại càng tăng thêm mấy phần. Người đàn ông nhỏ bé kêu gào thảm thiết, bị Chu Lẫm khó chịu đẩy ra xa. Lâm Nguyệt không thấy nước mắt của người đàn ông kia, ánh đèn dần sáng, người kia đã chạy mất hút, không thấy bóng dáng đâu nữa. Cô và mấy người Hà Tiểu Nhã cũng giống nhau, đều nghi ngờ nhìn chằm chằm Chu Lẫm, Chu Lẫm bảo Phó Nam đợi một lát, anh bước nhanh vào phòng vệ sinh rửa tay. "Sao lại cãi vã thế?" Hà Tiểu Nhã không hiểu rõ chân tướng, thật sự cho rằng Chu Lẫm chuyện bé xé ra to bắt nạt người ta. Trình Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt, không nói gì. Loại chuyện thế này đối với con gái mà nói thì không tốt, tuy người kia không thực hiện được, nhưng phản ứng của Chu Lẫm nhanh như vậy... Trình Cẩn Ngôn không phải thánh nhân, cô gái mình thích đang ở trước mặt, người đàn ông nào có thể kìm lòng mà không thưởng thức chứ, vì thế ngay lập tức anh ta đã phát hiện ra cái tay heo kia, mà Chu Lẫm lại phản ứng nhanh hơn cả anh ta, lẽ nào... Hàm dưới của Trình Cẩn Ngôn bạnh ra. Trong đại sảnh rạp chiếu phim, Chu Lẫm còn chưa quay lại, Phó Nam ngửa đầu mời Lâm Nguyệt: "Cô ơi, cô trở về chung với tụi con đi? Chú Chu lái xe đến đấy." Mọi người đều ở cùng một chỗ, nếu Chu Lẫm đề nghị, Lâm Nguyệt sẽ hào phóng đồng ý, vấn đề là chủ xe Chu Lẫm còn chưa nói gì... Phát hiện ra Chu Lẫm đang nghiêm nghị đi về phía này, vẻ mặt Lâm Nguyệt đầy khó xử. Trình Cẩn Ngôn hiểu lầm cô không muốn, anh ta vừa muốn đề nghị sẽ đưa ba người con gái về, đột nhiên Tưởng Tư Di cười hì hì nói: "Vậy Lâm Nguyệt đi chung với Phó Nam đi, đỡ cho tổ trưởng phải đưa cô thêm lần nữa." Lâm Nguyệt nghe xong, nhìn Trình Cẩn Ngôn. Trình Cẩn Ngôn mỉm cười nhã nhặn: "Tiện đường mà, vẫn nên cùng đi thì hơn." Chu Lẫm dứt khoát gọi Phó Nam đi, không nhìn Lâm Nguyệt một cái, trừ phi da mặt Lâm Nguyệt dày mới có thể chủ động đi theo. "Nam Nam đi trước đi." Cô mỉm cười vỗ vai Phó Nam. Phó Nam nhìn thầy giáo đẹp trai, không những không thất vọng còn xấu hổ mỉm cười, vui vẻ chạy đi với Chu Lẫm, cười đến nỗi Lâm Nguyệt không thể giải thích được. Trong ba cô gái thì nhà Lâm Nguyệt cách rạp chiếu phim gần nhất, tất nhiên Trình Cẩn Ngôn sẽ đưa cô về trước, trực tiếp đưa tới tận dưới nhà. "Cảm ơn tổ trưởng." Xuống xe, Lâm Nguyệt nói cám ơn lần nữa. Trình Cẩn Ngôn xua tay: "Thứ hai gặp nhé." Anh ta lái xe rời đi, xe chạy ra khỏi tiểu khu, cùng lúc đi lướt qua chiếc SUV màu đen. Phó Nam đã ngủ thiếp đi, Chu Lẫm vác bạn học nhỏ bước lên tầng, phía trên có tiếng bước chân chầm chậm, Chu Lẫm không bước nhanh hơn nhưng cô gái đi quá chậm, anh nhanh chóng thấy được cặp đùi trắng nõn suýt nữa đã bị người ta sờ mó kia, thực sự rất trắng, bị ánh đèn ố vàng chiếu vào càng giống như miếng ngọc xinh đẹp. "Ơ, hai người ở phía sau à?" Thấy anh, Lâm Nguyệt bất ngờ hỏi, còn tưởng Chu Lẫm đã về từ sớm rồi. Chu Lẫm ừ một tiếng, vác Phó Nam đứng trước cửa, một tay tìm chìa khóa. Chìa khóa của Lâm Nguyệt đã lấy ra, thấy anh không tiện nên cô mở cửa. Tiếng động hơi lớn, Phó Nam tỉnh dậy nửa chừng, thấy cô giáo Lâm, cậu bé thỏa mãn cười: "Cô ơi, cô và thầy Trình đang yêu nhau đúng không?" Trẻ con không hiểu được cách nghĩ của người lớn, ngược lại cũng vậy, Lâm Nguyệt bị câu hỏi không đầu không đuôi của Phó Nam làm cho mơ hồ, đứng đờ người tại cửa. Phó Nam buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, nằm nhoài trên vai chú Chu, đang cười: "Con thấy thầy Trình cho cô ăn bỏng ngô rồi nhé." Rốt cuộc Lâm Nguyệt mới phản ứng lại được, khuôn mặt đỏ ửng lên, muốn nhìn Chu Lẫm lại không dám, ấp a ấp úng giải thích: "Không đâu, tối nay mấy thầy cô giáo liên hoan, thầy Trình mời cô ăn bỏng ngô là khách sáo thôi, không phải như những gì Nam Nam nghĩ đâu." Phó Nam lại ngủ thiếp đi, không nghe thấy. Chu Lẫm cõng bạn học nhỏ vào cửa, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không có hứng thú với lời giải thích của cô. Tâm trạng Lâm Nguyệt đầy phức tạp đóng cửa lại. "Phó Nam nói với tôi thầy Trình đẹp trai nhất, nó thích cô và thầy Trình yêu nhau." Đột nhiên Chu Lẫm xoay người, nhìn Lâm Nguyệt chằm chằm rồi cất tiếng nói. Lâm Nguyệt càng lúng túng hơn, không biết cãi lại thế nào, Trình Cẩn Ngôn đẹp trai nhưng cái đó không phải là điều kiện để cô và Trình Cẩn Ngôn yêu nhau. Chu Lẫm đã hiểu, không cần biết Trình Cẩn Ngôn nghĩ thế nào, chí ít là bây giờ Lâm Nguyệt chưa có ý đó. "Tôi sẽ dạy dỗ Phó Nam, không cho nó nói lung tung nữa." Lần này Chu Lẫm trực tiếp cõng bạn học nhỏ đi tới phòng ngủ.