“ À đúng rồi, ngày mai anh sẽ được tháo bột đấy" Otis nhẹ nhàng nói " Ừ anh biết rồi. Cảm ơn em thời gian qua chăm sóc anh" - Nam đáp Dù sao thì cũng may từ ngày Dương đi. Có Otis bên cạnh chăm sóc, an ủi. Nếu không, không biết Nam là sống như thế nào. Nam vẫn không hề biết rằng: Otis đã yêu anh rất nhiều. Ngày tháo bột cua của nam Mặc dù chân Nam đã được tháo bột. Nhưng cậu hoàn toàn không thể cử động chân của mình được. " Chuyện này là sao, tại sao chân của anh lại không cử động được" Nam lo lắng hỏi Otis "Vì có một số dây thần kinh đã bị tắc nghẽn, máu không thể lưu thông. Nên chân của anh tạm thời chưa hoạt động được" Otis đáp " Em đang đùa với anh có phải không?" Nam tức giận la hét "Em xin lỗi. Nhưng anh yên tâm em sẽ giúp anh dùng vật lý trị liệu. Em tin là chân của anh sớm sẽ khỏi thôi." Otis đáp .. Ở Mỹ Tiếp tục ngày thứ 3,4 chiến đấu với cơn đau của việc hóa trị. Đâu ai biết được hóa trị là đưa thuốc độc vào cơ thể bằng kim tiêm, để nó giúp tiêu diệt các tế bào ung thư trong đó. Rồi tác dụng không mong muốn xảy ra: +Rụng tóc + Sạm da + Thiếu máu + Giảm miễn dịch + Biến chứng thần kinh + Rối loạn tiêu hóa + Suy nhược cơ thể + Sốt + Tổn thương chức năng gan thận. Đâu ai muốn, nhưng Dương đều phải chịu đựng một mình. Một mình vượt qua cơn đau như thế. Ngày nào cũng thế, những cơn đau hành hạ cậu. Da thì sạm đi, tóc thì rụng nhiều. Nhiều khi phát sốt. Cơ thể suy nhược, bây giờ chỉ còn da bọc xương. Tới nay cũng hơn nửa tháng cậu chiên đấu một mình với bệnh tật rồi. Video thư 3, "Anh ơi hôm nay là ngày thứ 3 em làm hóa trị rồi. Em tự nhủ mình rất mạnh mẽ. Nhưng mà đau quá anh à.. (Dương thu giọng nói của cậu) Công đồng mạng lại rất cảm thông cho Dương và hơn tất cả họ tò mò về nhân vật chính luôn được nhắc đến trong video đó. Video thư 4 Lại là ngày nữa em làm hóa trị hôm nay nó đau hơn anh ạ. Ước gì bây giờ có mẹ và anh ở đây. Em sẽ không còn cảm thấy đau nữa. Vd thứ 5: Anh biết không, tóc em đã rụng nhiều rồi. Nếu rụng hết, anh có chê em không. Em cố gắng ra đi một cách nhẫn tâm với anh. Nhưng giờ đây "em nhớ anh" quá. Anh trai của em. ...Ở Viêt Nam... Tư từ ngày tháo bột chân nam không cử động được. Suốt hơn nửa tháng qua Otis tập vật lý trị liệu cho đôi chân của Nam. Ba mẹ Nam thường xuyên tới bệnh viện thăm Nam. Họ đều nhìn thấy sự ân cần chiều chuộng của Otis dành cho nam. Họ nhận họ nhận ra trước đây mình hỏi khắt khe với nam và Dương. Tình yêu không có lỗi gì. Cả hai ông bà đã quyết định để cho con trai thoải mái yêu đương đàn ông hay đàn bà đều được. " Bác sĩ Otis này có vẻ thích con trai nhà mình" Thu Hà(mẹ Nam nói) Nhiều lần Nam chán nản bỏ cuộc. Cậu tức giận đập phá mọi thứ. Otiss ở bên Nam không sung sướng gì không bị thương ở tay cũng bị thương ở chân. Vì Nam cảm thấy bản thân mình. Giống như một phế vật. Cậu sợ rằng mình sẽ phải từ bỏ ước mơ trở thành một ca sĩ đứng trên sân khấu. Từ bỏ ước mơ có thể nhảy trên sân khấu có nhiều ánh đèn lấp lánh kia. "Anh muốn về nhà. Em làm thủ tục xuất viện dùm anh" - Nam tức giận nói "Nhưng chân anh chưa khỏi hẳn, làm sao mà về nhà được. Ở đây có bác sĩ chăm sóc vẫn tốt hơn." Otis ôn tồn nói "Anh chán ghét bệnh viện này lắm rồi. Anh ở đây đã gần một tháng trời rồi Anh chỉ muốn về nhà thôi" - Nam đáp " Nhưng về nhà sẽ không có thiết bị y tế. không có thiết bị y tế để giúp anh tập luyện. Về nhà cũng không có bác sĩ." " Vậy thì từ giờ anh sẽ thuê em, làm bác sĩ riêng cho anh được không?" " Dạ cũng được. Mỗi ngày tan làm em sẽ qua nhà anh.,, Otis vui vẻ đáp Vậy là vui lắm chứ còn gì nữa. Có nhiều thời gian bên người mình yêu thương. chuyện công ty Mặc dù Nam chưaa khỏi bệnh. Nhưng các thành viên khác vẫn chăm chỉ tập nhảy, tập Hát học thanh nhạc. Cả nhóm vẫn không quên tới thăm cậu, 2 3 ngày tới một lần. " Em làm giấy xong rồi chúng ta có thể về nhà bây giờ" Otis nhìn Nam và nói Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén Không biết hai người này ở bên nhau nhiều thế bén hay không? " Ừ chúng ta về nhà thôi" Hai người cùng Đón taxi về nhà Nam. Bước xuống xe taxi bước chân tới cửa. Thì dừng lại cậu không muốn bước tiếp vào nhà. Vì ký ức về tình yêu của cậu đã ùa về.. "Anh đã cố quên đi em để có thể một mình tiếp tục sống tốt, nhưng anh không thể. Hôm nay về tới nhà thì, tất cả bao nhiêu kí ức của hai chúng ta ùa về. Đã một tháng kể từ ngày em đi, em ở nơi đó có sống tốt không? Anh ta đối xử với em như thế nào? Hai người có hạnh phúc không? Có bao giờ em nhớ đến anh, nhớ đến tình yêu của chúng ta hay không? Những câu hỏi đó anh vẫn luôn muốn hỏi nhưng không có người trả lời. " Nam đẩy xe lăn vào nhà thì nhìn thấy bong dáng quen thuộc. Người đang đứng nấu ăn trong bếp là người mà anh yêu. Nam quay sang nhìn bàn ăn, cũng là pé yêu cùa anh đang ngồi ăn cười với anh, nụ cười ấy mất không thay đổi. Rồi anh đảo mắt qua ghế sô pha,lại lại là em Em đang ngồi xem tivi ánh mắt nhìn tôi vẫn trìu mến như ngay nào. Tôi bước vào trong, đảo mắt qua nhà tắm thấy em đang đứng trước gương đánh răng nhìn tôi, vẫn nụ cười rạng ngời ấy....