Em có thể giúp anh chữa lành vết thương được không

Chương 20 : Dù cả thế giới quay lưng với anh, thì em sẽ vì anh mà quay lưng với cả thế giới

*Cả hai người đều im lặng. Không ai nói với ai câu nào. Trong lòng cả hai đều có vô vàn câu hỏi....* " Ừ thì em yêu thầm anh. Không pải vì bé không đủ can đảm để thổ lộ cùng anh. Mà là bé sợ. Sợ anh sẽ lại rời xa bé. Sợ anh không có tình cảm gì với bé. Sợ anh đã có trong tim 1 hạnh phúc khác.... Sợ răng anh sẽ thấy bé thật phiền phức. Em có rất rất nhiều câu muốn hỏi anh. Anh ấy có chút tình cảm nào với mình không? Anh ấy có một chut gì để tâm tới mình không? Nhưng em lại sợ khi phải nghe câu trả lời" "Em ấy có còn thích mình không? Người làm em tổn thương lần này, tới lần khác. Người làm em phải khóc. Người làm em lên cơn đau vì bệnh cũ. Người làm em bị thương mà không một lời hỏi han, xin lỗi. Người khiến em phải khiếp sợ. Ngày hôm đó em đã nói ghét mình. Ngày hôm nay mình lại tự tiện hôn em ấy, khi không được sự cho phép. Em ấy có nghĩ mình coi thường em ấy không? Mình rất sợ khi nghe được câu trả lời của em ấy. Nhưng mình lại sợ hơn, nếu căn bệnh của mình tái phát. Mình sẽ nổi điên và tức giận bất cứ lúc nào. Mình sợ lúc mình lên cơn mất kiểm soát sẽ đánh em ấy làm em ấy tổn thương hơn nữa..... Nếu anh cương quyết muốn có đựơc em thì anh có quá ích kỷ không? " ****Dương lãng tránh và nói chuyện như không hề có chuyện gì ** - Dương:Anh làm gì thế màu dọn dẹp đi. Không là tới tối mình vẫn phải ở đây đấy. - Nam: Ukm, được rồi. Mình cùng nhau làm. Mà em đói không? Giờ cũng trưa rồi. -Dương: Dạ em cũng hơi đói. -Nam: alô chú Thắng chú đưa đến trường cho con cái bánh Pizzza hải sản sz M. 2 lý trà sữa Gong cha. Anh xuống lấy đồ ăn, em ở đây đợi anh. - Nam: đựơc rồi chú về đi. - Nam đưa đồ ăn tới - - Dương:Anh lên rồi à - Nam: Em cùng ăn luôn đi, ăn xong mình làm.. Cả 2 vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ... ...Hazz mêt quá... Cuối cùng cũng sắp xong rồi... **Linh Mai lúc này đang chuẩn bị cho những vở kịch tiếp theo. Bả lên kế hoạch, cẩn thận** Linh Mai lấy son môi ra viết chữ lên giấy. Bắt chước nét chữ gần giống Mina. Cuối cùng cũng xong bước dạo đầu. ** -LM:Alô linh miu à tới Trường thôi. Tới xem kịch hay chứ. -LM:. Tôi nhất định không để anh sống hạnh phúc đâu. ... Linh Miu làm theo lời LM và tới trường theo dõi Nam.. Rồi lén bỏ hộp quà ngày cửa nhà vệ sinh nam. - Nam:A đi vệ sinh một lát. "Vừa bước ra khỏi cửa thấy hộp quà. Nam giật mình. Có ghi" ?gửi Nam người thương " - Nam: Đây là nét chữ của Mina. Tay cậu bắt đầu run lên, . Cậu cố gắng mở hộp quà ra thấy bức thư...Nội dung bức thư ..." Nam à! Tớ rất nhớ cậu. Tớ nhớ ngày cậu cứu mình. Khi mình bị nhốt trong lớp... Nhớ nhớ cậu nhiều lắm... Ký tên Mina.... lúc này là 15h00) -Nam:Mi.... MI... Mina sao. Lá thư của Mina sao. Sao cậu ấy lại có thể gửi thư cho mình. Không khôg cậu ấy chết rồi... Không Không. Nam vô cùng hoảng loạn và sợ hãi. Nếu không phải cậu ấy thì là ai, ai biết chuyện này. Ngày hôm đó chỉ mình và cậu ấy ở đó...... Từ ngày đó cậu luôn bị ám ảnh về tại nạn. Ám ảnh về cái tên Mina... Cậu sợ hãi..Ngồi gục xuống ôm đầu... (Lúc này cậu còn tỉnh táo) - Nam:Không được để Dương thấy mình lúc này. *cậu chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.* "_Nhìn lên gương thấy 3 chữ" mình nhớ cậu" và gương toàn là máu." Nhìn những giọt máu nhỏ giọt xuống đất. Cậu sợ hãi tới mức ngồi nép vào 1 góc tối của nhà về sinh. Hai tay ôm đầu. Luôn miệng nói" tôi không cố ý, tôi không giết cậu. TÔI không có, tôi không có.. Ở đâu đó có tiếng vọng ra *Trả lai mạng sống cho mình, mình muốn sống. Trả đây. (Đoạn ghi âm này LMai lấy trên mạng. Lúc này Nam quá hoảng loạn nên k phân biệt đựơc là ai nói) Bấy giờ đã là 16h "Không Không, con không hề hại chết mẹ. Không Không phải con. Mẹ mẹ đừng đi...." Vì quá sợ hãi mà Nam sinh ra ảo giác:Thấy mẹ mình và Mina tới đòi mạng..... ... Nam khóc lóc quỳ xuống vẫn xin. -Nam:Mina Làm ơn tha thứ cho mình Mina...Mình xin lỗi cậu Xin lỗi.... ... -Dương:Sao a ấy đi lâu vậy chứ 1h đồng hồ rồi.... A ấy có xảy ra chuyện gì không? ... Dương có cảm giác bất an... Cậu chạy đi tìm anh.. ...17h đúng giờ Mina chết... Lm quay lai đó, ném vào chỗ Nam ngồi 1 đống hình dính máu...... ....... ... Nam nhìn thấy mấy tấm hình đó tâm trí càng hoảng loạn hơn.. . Anh giơ tay đấm tường" tránh xa tôi ra".. Đấm bên kia"tranhs ra, tránh xa ra". Cậu nhìn đâu cũng thấy mẹ và Mina....... Cậu cứ đấm, đánh khắp nơi. Hai tay đày vết thương. Cậu đấm vỡ cả cửa kiếng. ...Dương:Tiếng gì vậy, anh ấy có chuyện rồi sao... ... Cậu chay ngang qua nhà vệ sinh thì nghe tiếng khóc.... Cậu rọi đèn flash vào thì thấy anh ngồi đó. Hai tay đày máu. Chân cũng chảy máu(vì giẩm lên mảnh gương vỡ) -Dương: ôm miêng lại mà khóc. Rốt cuộc là a đã xảy ra chuyện gì? Là ai đã làm như thế với anh. Em thậm chí còn xót khi thấy anh gầy và xanh xao, dù anh làm tổn thương em. . Vậy mà ai lại đói xử với anh như thế. 1 Thái tử lạnh lùng mà ngờ ngồi đó. -Dương vội vàng ngồi xuống đỡ anh lên. Nam thấy Dương lại tưởng tượng ra Mina. Nam đánh Dương.(D ngồi im để anh đánh) -Nam:Cậu đi đi, tránh xa tôi ra. Làm ơn tha cho tôi. Tôi xin lỗi tôi sai rồi. -Anh vừa đấm cậu vừa chắp tay Xin lỗi, rồi quỳ xuống. -Dương:Sao anh lại trở nên như thế. Là ai, kẻ nào nhẫn tâm với anh như thế. Cậu vội ôm anh vào lòng: ..." Đừng khóc, đừng buồn, cũng đừng lo lắng nữa. Có em đây. Em sẽ luôn ở đây, mãi ở đây. Bên cạnh anh.Chi cần anh quay đầu lại thì sẽ luôn thấy em ở đó" ... *Dương nâng mặt Anh ấy lên nhìn thẳng vào đôi mất khóc sưng lên vì sợ hãi. Mà nói rằng"Anh nghe đây, dù cả thế giới có quay lưng với anh.,thì em cũng sẽ vì anh mà quay lưng với cả thế giới" và trao cho anh nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn trong nước mắt. (lần đầu tiên cậu chủ động)