Dường như quỹ đạo sống của Quang Anh đã trở về "bình thường". Anh sẽ lại là một con người độc thân, lại tối ngày vui chơi bên các cô nàng đình đám của làng giải trí và...sẽ không có người tên Đường Thi ở bên cạnh nữa. Chuyện vợ con gì gì đó Quang Anh cũng cố gắng đá bay nó đi thật xa. Bố mẹ anh sau khi biết chuyện của hai người thì có vẻ vui mà cũng có vẻ buồn. Vui vì đã thoát được cái bóng đè lên mình suốt ngày, suốt đêm của Đông Bang hội. Buồn vì con trai họ ngời ngời thế kia cuối cùng lại bị người ta đá chổng vó lên như vậy. Thật là tức nghẹn mà. Quang Anh ngồi trước bàn làm việc, lật giở từng trang tài liệu một cách chăm chú. Hình như giờ đây, quanh anh chỉ có đống số má điên loạn và công việc bộn bề mà thôi. Nói rằng anh sẽ lại sa đà vào mấy vụ scandal với vài cô diễn viên hay người mẫu thì quả là...bây giờ có lẽ tất cả đã thay đổi. Anh không thể như ngày xưa được nữa. Thư kí Lê Vân ngồi bên chiếc bàn đối diện nhìn Quang Anh mà không khỏi lo lắng. Sếp đã làm việc từ sáng đến giờ rồi, ngay cả cơm cũng không ăn. Có phải là muốn giảm béo không? Nghĩ đến đây, Lê Vân lập tức lắc đầu về cái quan điểm của mình khi nhìn biểu hiện của Quang Anh. Sếp đã gầy rộc như thế kia rồi, giảm nữa thì e là sẽ được liệt vào danh sách Pharaoh tại Việt Nam mất. Trông anh có khác gì cái xác khô không cơ chứ? Lê Vân là một cô nàng rất nhanh nhạy, mộng mơ và tương đối tình cảm. Khi thấy sếp mình làm việc đến sắp tẩu hỏa nhập ma như vậy thì cô cũng động lòng trắc ẩn mà thương xót. Sau khi đắn đo mãi, cuối cùng cô cũng quyết định bước đến bên cạnh sếp mà rằng: - Giám đốc, anh nghỉ một chút đi. Chỗ còn lại để tôi làm hộ cũng được. Quang Anh vẫn không thèm ngẩng đầu lên. Hình như anh bị mấy con số trong tờ giấy kia kéo hồn đi Tây Tạng rồi thì phải. Để đến khi Lê Vân gọi đến câu thứ ba anh mới giật mình trả lời ậm ờ: - Được rồi. Cô cứ nghỉ trước đi. Lê Vân thở dài rồi nhắc nhở anh: - Anh cũng đừng cố quá. Công việc ở công ti đâu có nhiều, để tôi làm cũng được. Quang Anh nghĩ ngợi rồi vứt hết tài liệu xuống, anh đứng dậy và nói: - Vậy thì phiền cô. Thực ra, trong mấy ngày nay tôi chưa có làm gì đâu. Chỉ là cầm rồi để đấy thôi. Mấy hôm nữa tôi có việc, cô làm hết luôn hộ tôi nhé? Lê Vân không biết nói gì ngoài há hốc mồm ra biểu đạt. Sự ân hận bắt đầu nhen nhúm trong tâm khảm. Hay lắm, thật là tuyệt vời! Cả một núi công việc cô đã ôm hết vào mình chỉ với một phút dại dột động lòng với vị sếp giả tạo kia. Sao càng nghĩ mà cô càng muốn túm tóc mình, rồi dứt cho nó trụi hết đi thế nhỉ? Hóa ra anh ta giả vờ, vậy mỗi lần anh ta cầm mấy cái bàng thống kê kia thì anh ta nghĩ đến cái gì? Không làm việc thì cầm nó lên làm gì? Thực sự lúc này, Lê Vân rất muốn lao ra trước mặt sếp và nói: - Đồ điên! ************** Từ sau khi Đường Thi đi, Quang anh vẫn ở lại ngôi nhà cạnh biển. Quần áo, ảnh cưới, tất cả vật dụng của cô, Quang Anh đều giữ lại. Đơn giản là anh chưa có thời gian để dọn chúng đi mà thôi. Kể ra thì căn nhà này cũng thật là lạnh lẽo. Nhiều khi Quang Anh tự hỏi chính lòng mình rằng: Tại sao lại vẫn chọn sống ở đây thay vì dọn về nhà? Có lẽ anh mãi mãi chẳng thể trả lời nổi mất. Hoặc như câu: Căn nhà này lạnh và cô đơn như vậy mà sao anh lại ở? Cũng tịt nốt. Có nghiên cứu cả đời anh cũng không bao giờ tìm ra đáp án. Nhiều lần, bà Trinh - mẹ của Quang Anh đã ngỏ ý sẽ để Hạ quản gia đến đây, với lí do là trông nhà và dọn dẹp. Nhưng Quang Anh không những không nhận lời mà còn bồi thêm mấy câu cảnh cáo rằng: "Nếu để bà Hạ bước chân vào căn nhà thì anh sẽ bán ngay nó đi". Đơn giản là nếu để bà ta đến đây, thì lập tức. Mọi đồ đạc của Đường Thi sẽ không cánh mà bay mất. Có phải anh vẫn mong cô ấy trở về nên mới như vậy không? Cho đến một hôm, Quang Anh nhận được điện thoại. Chẳng biết người trong điện thoại nói gì mà khiến anh phấn phấn khích đến nỗi suýt thì chạy ra ôm người đi đường khi đang trong siêu thị. Ngày dài ảm đạm cũng như được thắp thêm nắng hồng rạng rỡ sau khi nghe cuộc điện thoại đó. Lập tức, Quang Anh chạy vội về, thu dọn đồ đạc và...bỏ đi khỏi căn nhà ấy. Mọi việc anh làm hầu như rất trơn tru và nhanh chóng. Không gặp rắc rối, không ai cản trở, cứ như là có người dọn đường sẵn rồi vậy. Kết quả cuối cùng là Quang Anh đã mất tích! Lại nói về bố mẹ của Quang Anh, sau khi biết con trai mình bặt vô âm tín thì họ đã đi tìm, lục lọi khắp nơi trong thành phố nhưng cũng chẳng biết con trai mình đã bị thằng ******** nào dắt đi. Họ đã dùng cả biện pháp đăng tin tìm người mà cũng không có tác dụng. Con trai họ dường như đã bốc hơi đi mất rồi thì phải. Để đến khi có một người đã làm họ thấy yên tâm và có phần...biết điều mà ngồi im hơn. Họ đã thôi mấy cái việc làm thái quá kiểu như phát loa phóng thanh, đăng trên kênh truyền hình mục tìm người, vân vân...Cuối cùng thì cũng an tâm về việc con trai mình tự nhiên lại biến mất. ************** Đường Thi ngồi trong một quán bar, những ánh đèn leon xanh đỏ leo lét chạy qua, chạy lại như đuổi bắt khiến cô cảm thấy vừa lâng mà lại vừa ảo. Ly Strawberry Liquor trước mặt dậy lên mùi dâu tây thơm phức. Ánh đỏ của rượu lấp lánh, sóng sánh như thôi miên thị giác của cô. Đường Thi cười nhạt rồi đưa rượu lên cạnh miệng nhấp một ngụm. Ngay lập tức, hương vị và mùi thơm của nó tràn vào khoang miệng, rồi từ đó đến mọi tế báo trong cơ thể khiến cô sáng khoái. Từ khi cô đặt chân đến Bern đã là bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Cô cũng chẳng nhớ nữa. Lí do chính đáng của cô sang đây là để học. phải, Đường Thi cô cũng biết đến học đấy. Còn lại thì là để chạy trốn. Cảm giác khi phải chạy trốn một người mà mình yêu thương thật chẳng thú vị gì. Rất muốn quay về nhưng lí trí lại không cho. Vì vậy mà cô chỉ biết ở lại nơi đây thôi, cho đến khi mọi chuyện thực sự kết thúc. Cô sẽ quay về. Tiếng nhạc mạnh bốc lên khiến không gian trở lên sôi động hẳn. Đường thi cũng như bị kích thích, cô đứng dậy khỏi quầy pha chế rồi bước ra giữa sàn và nhảy. Cô là người ngoại quốc, lại dũng cảm bước ra giữa sàn nhảy nên đã lôi kéo được không ít sự chú ý. Cơ thể cô như dòng nước uốn lượn và chảy trôi, từ trên xuống dưới, những đường cong lồ lộ dưới ánh đèn mờ ảo càng khiến cô thêm quyến rũ hơn. Có một số anh chàng quá phấn khích thì sẽ nhảy cùng cô, số còn lại thì đứng bên hò hét cổ vũ. Tất cả đều diễn ra một cách sôi động. Đang nhảy, bỗng có một anh chàng bước đến. Anh ta khá ưa nhìn, rất man và cuốn hút. Có lẽ anh cũng bị Đường thi thu hút bởi điệu nhảy bốc lửa kia. Anh chàng chào Đường thi rồi nói to: - Chúng ta có thể làm quen không? Đường Thi vốn học hành không được tử tế, đã thế tiếng nhạc nơi đây rất to cho nên cô chẳng nghe thấy anh ta nói gì. Cô đành phải mỉm cười rồi gật đầu. Những tưởng anh ta lịch sự ngỏ ý muốn nhảy cùng cho nên cô không để ý mấy. Đến khi anh ta ghé sát vào cơ thể cô mới để ý và nói một câu tiếng Việt: - Anh làm gì thế? Từ bao giờ mà Đường thi đã biết giữ khoảng cách khi ở cạnh một anh chàng điển trai? Đã thế cô lại còn để người ta tấn công trước rồi la toáng lên bằng tiếng việt nữa chứ. Người ta có quôc tịch là Thụy Sĩ đấy, liệu có hiểu những gì cô nói không? Anh chàng kia tất nhiên là sẽ không hiểu gì rồi. Khi Đường Thi hét lên như vậy, anh ta cũng chỉ cười lại và hỏi: - Em nói gì vậy? Trong lúc Đường Thi còn đang không biết xử trí thế nào. Khi mà cô vẫn đang trong tình trạng á khẩu thì bỗng đâu, cô bị một lực kéo giật người ra phía sau. Quang Anh bước lên trước chắn người Đường Thi, anh có quay ra nói vài câu tiếng Anh với anh chàng điển trai kia. Sau đó mới kéo cô ấy ra hẳn ngoài. Ngoài này gió thổi vi vu, tiếng nhạc và hơi rượu vẫn còn quanh quẩn bên Đường Thi mãi chẳng chịu rời. Đến giờ phút này thì cô cũng chẳng hiểu nổi là ai đã mang Quang Anh đến nơi này nữa. Và tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Đường Thi cứ đi lên phía trước, đôi guốc của cô gõ lộc cốc xuống nền đất khiến nó vang lên những âm thanh đơn độc, nghe như đang gõ vào trái tim ai đó. Còn đồng chí Quang Anh thì vẫn lấn cấn bước đằng sau như một nô gia. Anh không đuổi theo cầm tay cô, không van nài cô quay về và cũng chẳng gọi cô. Cả hai người cứ thế bước đi, người trước kẻ sau y như xa lạ. Trông cũng có đôi phần buồn cười. Cho đến khi tiểu thư Đường Thi không thể chịu được nữa đành quay lại, tháo guốc và đáp về phía Quang Anh. Chiếc guốc tất nhiên là sẽ đến được đích, chỉ tiếc là cái đích sẽ không có phản ứng gì nên càng khiến cho chủ nhân nó tức điên. Đến cuối cùng đành phải hất hàm nói: - Nhặt lại đây! Câu khiến này làm Quang Anh phải nhíu mày. Và đôi phần nhớ lại cái "ngày xưa". Hôm đó là ngày khai giảng, ai đã dẫm lên chiếc khăn tay màu trắng tinh khôi của cô ấy? Và ai đã là người bĩu môi bảo cô ấy không đáng yêu? Chính là Quang Anh chứ còn ai nữa! Nghĩ lại cũng thấy lúc đó mình bị tức giận đè nén đến mù cả mắt. Cho đến khi người ta gần gũi nhau hơn rồi thì mới nhận ra những cái không đáng yêu ấy...thực sự rất đáng yêu. Quang Anh cúi xuống nhặt chiếc guốc màu đen lên, biết chắc nó là hàng hiệu nhưng cô ấy không thương xót thì anh cũng chẳng nuối tiếc làm gì. Nghĩ vậy, Quang Anh cười nhạt một điệu rồi đáp trả chiếc guốc lại phía Đường Thi khiến cô bất ngờ đến nỗi không kịp né. Sức của đàn ông tất nhiên là sẽ hơn phụ nữ. Đã thế guốc lại không phải là một vật có tình cảm và càng không có mắt cho nên...nó đành phải đắc tội với chính chủ nhân của mình. Cả một chiếc guốc đã hạ cánh trúng ngực Đường Thi khiến cô phải kêu "A" một tiếng kinh dị. Sau đó là màn ôm ngực giữa đường và bắn tỉa ánh mắt hết sức rầm rộ của đôi trai gái lạ kì này. Đường Thi nghẹn đến nỗi suýt nữa thì không nói được, cô chỉ thẳng tay về phía Quang Anh, nghiến răng ken két: - Đồ khốn kia! Anh dám làm thế à? Quang Anh vẫn thơ ơ như không có chuyện gì: - Ai ngờ lại trúng. Vô tình thôi! - Vô tình? Anh tưởng nói như vậy thì tôi sẽ tin à? Quang Anh vừa nói vừa nhún vai: - Tin hay không là tùy tiểu thư. Dù sao thì cũng tại cái bộ ngực quá khổ và thu hút của cô nó làm nên chuyện. Cô không thể trách tôi được. - Anh... Không đấu khẩu nữa. Anh ta thắng rồi! Đường Thi tháo nốt chiếc guốc kia ra, cầm trên tay rồi bỏ đi. Đời cô chưa bao giờ phải chịu một sự uất nghẹn đến không thở nổi như thế này. Người ta nói quả không sai "nếu đã chia tay, tốt nhất là không nên gặp lại". Bây giờ thành oan gia giữa đường rồi, đó là họa chứ chẳng phải là xui sẻo gì nữa. Đường Thi đang tự nghĩ là: Chốc nữa về nhất định sẽ đốt vía. Gặp anh ta đúng là họa sắp ngập tới đầu rồi. Tuyệt nhiên, Đường Thi quên luôn cái vụ tìm hiểu xem Quang Anh đến đây làm gì. Tức giận làm mù quáng đầu óc! Nhìn bóng dáng Đường Thi cứ đi xa dần, Quang Anh chỉ biết cười. Cáo cuối cùng cũng chịu lộ đuôi ra cho người ta dẫm lên rồi. Sáng hôm sau, khi Đường Thi vừa mới bước ra khỏi cửa phòng của khách sạn thì đã phải chui lại phòng. Lí do là đúng lúc đó, Quang Anh cũng đi ra. Hai ánh mắt chạm nhau vừa ngại mà vừa tức khiến Đường Thi chỉ có nước chui lại vào phòng và trút mọi xúc cảm lên chăn gối. Cô vừa nhảy chồm chồm trên giường vừa hét lên: - Cái đồ chết tiệt nhà anh! Cái thứ dai như đỉa đói nhà anh! Quang Anh ở phòng bên cạnh hắt hơi mấy lần. Chắc chắn là cô ấy đang rất tức giận rồi. Cái vụ hôm qua cũng đã nguôi đâu cơ chứ. Lại được sáng ra chạm ngay phải mặt nhau thế này thì...không uất mới là lạ. Quang Anh bước đến chỗ điện thoại bàn...và gọi điện. Đường thi đang ngồi xem tivi, bỗng nhiên có tiếng chuông cửa. - Chào cô! Quý ông phòng bên có gửi cho cô bó hoa này. Đường Thi phải mất một lúc lâu mới dịch được ra anh chàng phục vụ này nói gì. Nhưng mà cái câu dịch của cô nó lại thành thế này "Chào cô! Có người gửi hoa cho quý ông phòng bên." (tác giả đang tự hỏi là tại sao lại dịch được ra như vậy?). Đường Thi cố - mỉm - cười nhận lấy bó hoa rồi chờ cho phục vụ phòng đi khỏi cô liền đóng sập cửa lại. Công việc sau đó là chạy vào nhà vệ sinh, đập lát bó hoa ấy ra và...tắm. Tất nhiên là cánh hoa sẽ được trưng dụng cho việc này. Đúng là trăng hoa muôn đời không bỏ được, mấy cái lời hứa với chả thề ngày xưa chỉ đáng vứt là cho chó nó ngửi. Đã sang tận đây rồi mà vẫn có người gửi hoa cho. Nếu người gửi không phải là con gái thì cô sẽ đi bằng đầu cho anh ta xem. Nhưng mà rõ ràng Đường Thi không hề biết rằng mình đang ghen. Cô còn chẳng biết là tại sao người ta lại gửi hoa cho cô để mang đến chỗ Quang Anh. Và càng không biết rằng bó hoa đó rõ ràng là của mình. Bất đồng ngôn ngữ quả là một mối tai hại. Còn bên này, Quang Anh vẫn cứ nghĩ rằng Đường Thi sẽ ngất ngây trong cái lãng mạn mà mình vừa tạo ra. Hẳn là cô ấy sẽ điên lên vì hạnh phúc và có thể là sẽ hít hà đến tắc cả mũi với bó hoa đó. Nhưng không, nếu để anh biết được sự thật không như anh đang nghĩ thì có lẽ...(thờ dài). Đang ngồi nghĩ về cái cảnh tượng Đường Thi sẽ chạy đến chỗ anh, rồi quỳ xuống khóc lóc xin anh tha thứ thì...chuông điện thoại reo. Thấy chưa? Anh biết ngay mà, thể nào rồi cô ấy cũng phải xuống nước trước thôi. Chỉ tiếc rằng Quang Anh chưa đắc ý được bao lâu thì Đường Thi đã gầm lên trong điện thoại: - Tôi cảnh cáo anh, trong những ngày tới. Nếu anh còn đến gần hay xen vào chuyện của tôi thì anh chết chắc với tôi rồi đấy. Anh nghe rõ chưa? - Đường Thi! Cô sao thế? - Quang Anh cố tình giả nai để chữa thẹn. Nhưng Đường Thi cũng chẳng phải vừa: - Đừng có giả vờ. Tôi sẽ đến chỗ khác ở, tồi tàn cũng được. Còn hơn là phải ở cạnh anh. Đừng làm tôi phải điên lên. Câu nói cuối cùng của Đường Thi khiến cho Quang Anh cười khùng khục. Cúp máy rồi anh liền lăn ra cười hết công suất. Nếu không làm cô ấy điên lên thì anh sang đây làm gì nữa cơ chứ? Múc đích của anh chính là như vậy mà! Khoan đã! Cô ấy nói là rời khỏi cái khách sạn này hả? Đi đâu? Cái gì mà tồi tàn? Khu ổ chuột hay sao? Quang Anh cứ tự hỏi rồi lại tự tát vào mặt mình. Đến khi anh hốt hoảng chạy sang phòng Đường Thi thì cô ấy đã đi mất rồi. Một lần nữa, Quang Anh phải tự đánh giá trình độ điền kinh của mình. Thật là không đáng để được cho là trung bình!