Em Có Nghe Thấy

Chương 42 : Tây Bình Lạc (2)

Không thể không nói, Tạ Tu Dực thật sự là nhà chiến thuật thuận lợi nhất. Từ giây phút anh đột nhiên nhảy dù xuống trở đi, thì anh đã nắm chắc phần thắng. Kha Giảo nhìn bố Kha mẹ Kha bất cứ lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị hắt mình ra ngoài như hắt một bát nước cho Tạ Tu Dực, lệ rơi đầy mặt mà vùi ở trên ghế sô pha vẽ vòng tròn. Anh thật là... xấu xa quá đi... Sao anh có thể ở trước mặt bố mẹ cô giả bộ, ra vẻ đạo mạo như vậy, giả bộ đến mức dường như anh chưa bao giờ bắt nạt cô chèn ép cô, giả đến mức anh là người đàn ông tốt nhất thế giới vậy chứ... Còn nữa, bố mẹ, hai người mới là lần đầu tiên gặp mặt người đàn ông này thôi, có lòng phòng bị một chút được không! Với cả mẹ à, vẻ mặt fan trung thành đấy của mẹ rốt cuộc là cái quỷ gì vậy... Tạ Tu Dực lúc đến thì đi một mình, lúc về lại mang theo cô cùng về. "Cảm ơn bác trai bác gái." Đứng ở cửa nhà, vẻ mặt anh nhàn nhạt đội mũ với đeo kính lên, "Cuối tuần cháu sẽ trả phòng thuê cũ giúp Kha Giảo, chuyển hành lý đến chỗ cháu luôn." "Được." Mẹ Kha gật đầu, vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía Kha Giảo, "Giảo Giảo con đừng có lười biếng đó, giúp Tu Dực nhiều một chút, công việc của nó rất bận." Tạ Tu Dực nhìn nhìn người trong lòng tức giận mà không dám nói ở bên cạnh mình, hơi hơi nhướng mày trả lời thay cô, "Cô ấy rất quan tâm chăm sóc cháu." "Giảo Giảo." Trước khi họ sắp rời đi, bố Kha còn chân thành dặn dò một câu, "Tu Dực là người của công chúng, con làm gì cũng phải thận trọng, đừng gây phiền toái cho nó." "... Bố, mẹ." Cuối cùng Kha Giảo cũng không nhịn được đưa ra kháng nghị, "Rốt cuộc ai mới là con ruột của hai người thế ạ!" Bố Kha mẹ Kha cười tiễn đôi trẻ xuống lầu, nhìn theo hai người mãi đến khi lên xe mới lên lầu. Thắt dây an toàn xong, Kha Giảo nhịn đến bây giờ cuối cùng cũng không nhịn được hai tay ôm ngực, liếc mắt nhìn Tạ Tu Dực ở bên cạnh, "Hôm nay anh... Hử? Không làm việc? Rảnh thế à? Đặc biệt chạy tới "tranh sủng" với em cơ?" Anh vững vàng cho xe chạy, đôi môi mỏng khẽ cong, "Xin nhà sản xuất cho nghỉ về đối phó bố mẹ vợ, đáng." "Mẹ em là fan của anh." Cô quả thật muốn làm một vẻ mặt doge với anh, "Đúng là say rồi, phạm vi người xem của anh đã bay lên tận các phu nhân trung niên từ lúc nào vậy?" "Đừng ghen." Anh kiêu ngạo trả lời. Hai người đấu võ mồm như vậy suốt quãng đường, mãi đến khi tới dưới nhà cô, mới xem như dừng lại. "Em lên đây, anh mau về nhà nghỉ ngơi đi." Từ... sau lần trước, bởi vì công việc của anh bận rộn, hai người vẫn chưa hề ở riêng với nhau như vậy, cô không khỏi bắt đầu căng thẳng tim nhảy lên, vì không để anh không nhìn thấy vẻ mặt cô, cô vội vàng cởi dây an toàn ra, rồi muốn xuống xe. "Vội thế làm gì." Ai ngờ, Tạ Tu Dực, người đã sớm thu hết mọi thứ vào mắt, đã vươn một tay ra chặn ở trên cửa sổ xe bên phía cô, nghiêng người sang nhìn cô, "Có việc?" "... Không." Cô quay đầu sang chỗ khác. Thảm rồi... Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cân nhắc mở miệng, "Tối nay anh không có việc." "... Hờ hờ hờ." Kha Giảo cười vô cùng giả tạo, "Em hơi bận... sắp đến ngày nộp bản thảo rồi." "Ồ?" Anh đè thấp giọng nói, "Không phải trên Weibo em viết là vừa nộp tháng trước à?" ... Kha Giảo cảm thân mình sắp chết đến nơi rồi, "... Ờ, em nhớ nhầm..." "Em lên trước đi, rồi anh lên." Anh nhanh chóng đưa ra phán quyết. "... Em không muốn." Cô thấy hơi sợ thật rồi, cô cũng chưa quên dáng vẻ hai con mắt sói của anh lần trước, không dễ gì hai ngày nay cô mới tĩnh dưỡng được kha khá, cô thật sự chịu không nổi anh lại lập tức như lang như hổ lần nữa. Anh quan sát cô một lúc, đột nhiên buông tay ra, cơ thể cũng lui ra, "Em về đi." Cảm nhận được giọng nói của Tạ Tu Dực bỗng lạnh đến nỗi không còn độ ấm nữa, cô hơi nghi hoặc, nghiêng mặt sang nhìn anh. "Đây là sự vui vẻ của hai người, không phải của một người." Vẻ mặt anh thản nhiên. Nghe anh nói vậy, thì trong lòng Kha Giảo bỗng thấy hơi áy náy, dù sao thì, cũng không phải cô thật sự ghét chuyện đấy... chỉ là... "Em nghỉ ngơi sớm một chút, anh cũng về nhà đây." Anh lại nói. Mặc dù giọng điệu của anh như bình thường, nhưng cô có thể cảm nhận được, trong giọng nói của anh có một chút cô đơn nhàn nhạt. Lúc anh đối điện với cô, chưa bao giờ che giấu bất kỳ tâm tình gì của bản thân cả, cho nên, chắc chắn cô sẽ không cảm nhận sai. "Ờm." Cô nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đưa tay ra vỗ vỗ cánh tay anh, "Anh có đói không? Anh lên nhà đi, em làm chút đồ ăn khuya cho anh nhé..." Anh không nói gì. "Trong tủ lạnh có thịt." Cô cắn môi, lắc lắc cánh tay anh, "Em làm được cơm thịt bò, lần trước mới học đó." Tạ Tu Dực nghe đến đây, nơi đáy mắt dần dần hiện lên chút ánh sáng, sau đó, anh bỗng kéo cô qua, cúi thấp đầu tầng tầng lớp lớp hôn lên môi cô, "ừ" một tiếng. Đợi đến khi anh lên nhà rồi, Kha Giảo mới bừng tỉnh hiểu ra mình đã trúng "kế giả nai" của địch. Nhưng lúc này đã muộn lâu rồi, người nào đó sau khi vào nhà, ngay cả cơm thịt bò cũng không thu hút được sự chú ý của anh, người của mình còn chưa vào phòng bếp, thì đã bị anh lôi kéo ôm vào phòng ngủ rồi. ... Sau đó, mãi cho đến sáng ngày thứ hai cô cũng chưa thể ra khỏi phòng ngủ nữa. Sáng sớm nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp khi ngủ của anh, Kha Giảo cuộn tròn người thành một đống, cắn chăn vô cùng khinh bỉ chính mình không chống lại được sắc đẹp của anh, sắc đẹp làm lu mờ ý chí, biết rõ anh là loại người gì, còn bị bộ mặt trẻ to xác biểu hiện ra bên ngoài của anh làm cho mê mẩn, sau đó bị ăn sạch sẽ. Đợi ác ma nhỏ tỉnh lại, anh lười biếng từ phía sau kéo cô vào trong ngực, mắt khép hờ, cực kỳ thoải mái vùi ở cổ cô hít một hơi, "Chào buổi sáng." Giọng nói đẹp đến cực hạn, lúc nào cũng có thể khiến cho người ta chảy máu mũi, nếu là ngày trước, Kha Giảo nhất định sẽ giống như tên biến thái thu âm giọng nói câu này lại, sau đó lưu ở trong điện thoại làm chuông báo thức liên tục. Nhưng rất đáng tiếc, bây giờ, khi cô nghe thấy cái giọng này, cô không mê mẩn nổi chút nào nữa rồi, thậm chí còn sởn tóc gáy, bởi vì, cái giọng "chào buổi sáng" này, là báo trước cho lần chết thứ hai của cô lại đến rồi. Ôi trời ơi, vào cái ngày cô thích giọng của anh đó, đánh chết cô cũng không thể nào nghĩ tới hôm nay cô lại bị chủ nhân của giọng nói này bóc lột như thế đó... Mỹ nhân đẹp có một không hai, thật tình không phải ai cũng có thể hold được... ... Đợi Tạ Tu Dực ăn xong bữa sáng đầu tiên của mình, anh kéo cái người mệt đến nỗi đã sớm không còn hơi sức gì nữa vào lòng, con ngươi xinh đẹp lóe lên, "Chiều thứ bảy giúp em chuyển nhà." Cô hít mũi, yếu ớt "ừm" một tiếng. "Sao thế?" Thấy cô uể oải ỉu xìu, anh hỏi lại, "Không vui à?" "Không hề..." Cô nào dám chứ... "Chỉ cần em muốn, sau này em có thể yêu cầu 《Kim Dạ Hiểu Hiểu》 bất cứ lúc nào." Âm cuối của anh cao lên, "Dù sớm hay muộn." "..." Mặt cô bắt đầu nóng lên nhanh chóng. Ban ngày ban mặt rốt cuộc anh đang nói cái gì thế... Người nào đó trêu ghẹo vui đến quên cả trời đất, "Bản tiếng Trung, bản tiếng Nhật, bản tiếng Anh,... hay là, bản thuần thở dốc? All you like." ... Cứu với!! Anh trai này ơi, người trẻ phải chú ý nghỉ ngơi, là việc gì thì cũng không nên đòi hỏi quá độ đâu! ** Vào lúc cô sống vô cùng "hạnh phúc", thì ngày chuyển nhà cũng đến rất nhanh. Chiều ngày thứ bảy ấy, khoảng giữa trưa Tạ Tu Dực hiếm thấy không ngâm mình ở studio đã cùng Nhuế Ưu đến nhà cô, bắt đầu vận chuyển đồ đạc của cô. Mà Cổ Nại, người nhìn ra trước mắt có chút tiến triển với Nhuế Ưu cũng cùng theo tới, trong lúc hai người đàn ông chuyển đồ, thì Cổ Nại bắt chéo chân ngồi trên bàn sách của Kha Giảo, tán gẫu với cô. "Rau Chân Vịt bé nhỏ, hai hôm nay chị lên Weibo chưa?" Cổ Nại vừa lưu manh thổi tóc mái mình, vừa cười hi hi hỏi cô. "Chưa..." Kha Giảo vừa thu dọn bàn sách, vừa trả lời, "Không dám lên nữa rồi..." Nói thật, gần đây bởi vì luôn bị Tạ Tu Dực quấn lấy, cô cũng không có thời gian với lòng dạ lo lắng cho thân phận giới 2D của mình, dứt khoát thành vò đã mẻ lại sứt luôn. Mặc dù cô không phải trái tim pha lê gì, nhưng cũng không muốn để những lời đồn vô căn cứ trên mạng ảnh hưởng đến tâm tình sáng tác với tâm trạng làm việc của mình, nhất là sau khi đến với Tạ Tu Dực, cô càng chú trọng cùng trân trọng cuộc sống trong hiện thực của cô hơn, nhìn tất cả mọi thứ của giới 2D đều rất lãnh đạm. "Ồ, thảo nào chị không biết." Lúc này Cổ Nại bỗng cười hề hề cầm điện thoại của mình lên, mở ứng dụng Weibo ra, "Mấy hôm trước người đàn ông của chị đã đăng một bài Weibo, thẳng thừng dọn sạch tất cả những âm thanh không tốt giúp chị, chặn miệng của tất cả mọi người lại." ".... Gì cơ?" Kha Giảo nghe đến trợn tròn mắt, dừng cái tay dọn đồ của mình lại, lập tức tiến tới bên mặt Cổ Nại để xem. "Này." Cổ Nại nhanh chóng mở Weibo của Tạ Du Dực ra, chỉ cho cô xem bài Weibo mới nhất mà anh đăng. Cô bình tĩnh xem, sắc mặt từ xanh biến thành đỏ, lại từ đỏ biến thành xanh, lặp đi lặp lại. Bài Weibo đó của Djay, là một bài Weibo có ảnh và chữ. Mà trên bức ảnh, lại là chính cô... Cô cũng không biết là lúc nào anh thừa dịp cô không chú ý, chụp một tấm ảnh cô ngồi ở trước bàn sách đưa lưng về phía anh, tập trung viết văn như vậy. Nhưng cả cái Weibo, phần đặc sắc nhất cũng đã không phải là anh cứ thải mái công khai bóng lưng của bạn gái mình như vậy, mà là dòng chữ. "Làm rõ, là cô ấy bao nuôi tôi." ... Cổ Nại ở một bên thưởng thức biểu cảm trên mặt cô, khá là thỏa mãn, "Djay đúng là cao, đích thực là cao nha... IQ của anh ấy chắc phải 130 nhỉ..." Kha Giảo vuốt trán, nhấn mở cái bài Weibo có mấy vạn bình luận đó ra, nhìn lướt qua top bình luận. "Hình tượng của Công Tử ở trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đổ rồi, vậy mà lại từ tổng tài bá đạo biến thành tên mặt trắng..." "Em gái Rau Chân Vịt ơi bọn tôi trách oan em rồi, em vất vả rồi! Xin em hãy viết văn thật tốt nuôi nam thần của tôi nhé!" "Bóng lưng của em gái Rau Chân Vịt thật đẹp, nhất định là một đại mỹ nhân..." "Sinh thời lại có thể nhìn thấy Công Tử show ân ái ngược đám cẩu FA bọn em, cảm thấy mình sống đến bây giờ thật đáng QAQ..." "Cho nên là sống chung rồi đúng không, hai ngày nữa là bọn em ở cõi tiên đợi thiệp mời rồi đúng không TAT!!..." ... Những bình luận vô cùng kỳ quặc cũng có, tóm lại, dù sao chăng nữa, cũng không hề xuất hiện những từ ngữ cực kỳ khó nghe, khiến cho cô vào lúc này cũng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Không thể không nói, tuy người nào đó lại lần nữa chưa trải qua sự đồng ý của cô đã công khai cô ra làm cho cô có hơi chút bất mãn, nhưng phương thức khác thường của anh lại thắng được hòa bình của toàn cục. Vừa khiến cho fan hâm mộ tin chắc hơn vào tính chân thực của chuyện này, vừa khéo léo không chọc giận fan, biến tướng vỗ về fan, cùng lúc đó lại nâng cao vị trí của cô lên, bảo vệ cô. Nói cô không sợ những lời đồn vô căn cứ là giả, nhưng ít nhất bây giờ, anh khiến cô càng ngày càng không để ý đến những âm thanh bên ngoài này nữa. Anh chính là người như vậy, luôn có thể ung dung thản nhiên mang đến cho cô dũng khí cùng bảo vệ vượt qua tất cả những sức mạnh khác. Hết cách rồi, quỷ làm nũng khổng lồ nhà cô chính là nhất năm của MIT được không hả... Ai chơi lại anh chứ... Mỗi ngày ở bên anh, chắc cũng sẽ luôn đặc sắc lại vui vẻ như vậy nhỉ? Cô nghĩ thế. "Nói chuyện." Nhân lúc Tạ Tu Dực và Nhuế Ưu vẫn chưa từ dưới lầu lên, Cổ Nại đột nhiên thần thần bí bí lấy cùi chỏ đẩy đẩy vai cô, "Djay cầu hôn chị chưa?" Kha Giảo ngây người một lúc, mắt trợn tròn nhìn Cổ Nại, "Hả?" "Em nói là, người đàn ông của chị, cầu hôn chị chưa?" Cổ Nại cau mày, "Dựa theo mức độ tiến triển cấp tốc như thế của hai người, anh ấy cũng muốn chị sống chung với anh ấy rồi, bước tiếp theo chắc chính là cầu hôn rồi chứ?" ~ Hết chương 40 ~ ______________________________ Lời tác giả: Bài hát đề cử, 《Đình Giữa Hồ》 by Nhị Thẩm & Tiểu Khúc Nhi, CV là Thiên Hải Vô Bối & Thiên Vận Hiểu Hiểu~ 1/ Tưởng tượng Công Tử hát 《Uy Phong Đường Đường》 bản thuần thở dốc một chút xem!!!! Mặt doge. 2/ Cầu hôn, ừm... Công Tử mà cầu hôn thì sẽ cầu như thế nào nhỉ, vừa cởi quần áo vừa hát cầu hôn thì sao? Nào, ngoại truyện muốn đọc cái gì nào ~~ Lời Editor: SoundCloud: Đình Giữa Hồ [湖心亭] | Nhị Thẩm & Tiểu Khúc Nhi: https://soundcloud.com/dilyschen/dinh-giua-ho-tieu-khuc-nhi-nhi-tham Đình Giữa Hồ [湖心亭] | Luân Tang: https://soundcloud.com/dilyschen/dinh-giua-ho-luan-tang YouTube: Đình Giữa Hồ [湖心亭] | Nhị Thẩm & Tiểu Khúc Nhi: https://youtu.be/k9oyD6nNwLE Đình Giữa Hồ [湖心亭] | Luân Tang: https://youtu.be/yGcErX-cXoU 5Sing: Đình Giữa Hồ [湖心亭] | Nhị Thẩm & Tiểu Khúc Nhi: http://5sing.kugou.com/yc/2296966.html Đình Giữa Hồ [湖心亭] | Luân Tang: http://5sing.kugou.com/fc/12950267.html