Em Có Nghe Thấy

Chương 29 : Mộ Vân Bích (1)

Tăng Thiến nhấn chuông cửa nhà Tạ Tu Dực một lúc không thấy ai trả lời, đảo mắt, theo thói quen quay trở lại trong xe. Về cơ bản mỗi lần cô ấy tới đón Tạ đại thiếu đi tuyên truyền, đợi nửa tiếng đến một giờ là hoàn toàn bình thường. Ai ngờ cô ấy vừa mới lên xe chưa bao lâu, Tạ Tu Dực đã từ trong cao ốc đi ra, mặt không biểu cảm ngồi vào ghế phụ. "Ô, hôm nay lại nhanh thế." Tăng Thiến nghiêng đầu liếc anh một cái, bắt đầu khởi động xe, "Làm tôi được sủng ái mà lo sợ rồi này." Tạ Tu Dực không để ý tới cô ấy, đưa tay thắt dây an toàn. "Có phải hôm nay tâm trạng anh rất tốt không?" Tăng Thiến bóc một viên kẹo nhét vào miệng mình, bỗng liếc xéo anh, "Hai hôm trước chỉ cần anh vừa lên xe, nhiệt độ của cả chiếc xe đều giảm." Thắt dây an toàn xong, anh vắt hai chân lên nhau, nhắm mắt lại, "Nói nhiều." "Được được được, tôi im miệng." Tăng Thiến cười trộm một tiếng, vừa mới đánh tay lái, chợt nhìn thấy một dáng người vô cùng quen thuộc từ trong cao ốc nhà Tạ Tu Dực đi ra. Cô gái đeo túi, bộ dạng giống như vừa làm chuyện gì xấu, cả mặt đỏ bừng, nhưng lại không khống chế được vui vẻ, cúi đầu bước nhanh ra khỏi tiểu khu, trên đường còn suýt chút nữa bị chính mình làm vấp ngã mấy lần. ... Cái cô gái ngốc này, còn không phải là cô bạn thân đã chơi với cô ấy hơn mười năm Kha Giảo à. "Thì ra là thế à..." Lúc này biểu cảm trên mặt Tăng Thiến càng sâu xa hơn, dứt khoát phanh xe lại, dựa trên tay lái nhìn Tạ Tu Dực đang nhắm mắt nghỉ ngơi, "Tôi nói này Tạ Tu Dực, hóa ra hai tuần trước là anh vẫn đang giận dỗi với Rau Chân Vịt bé nhỏ nhà tôi, hôm nay làm lành rồi?" Người nào đó tiếp tục cao ngạo lạnh lùng trầm mặc. "Hoặc là, tôi đoán, là Rau Chân Vịt trước đó vẫn luôn không dám thừa nhận mình thích anh, cuối cùng hôm nay cũng lấy hết dũng khí ra rồi?" "Vẫn chưa thành công." Cuối cùng Tạ Tu Dực cũng mở cái miệng vàng, "Cuối tuần." "Cuối tuần? Đêm nhạc mừng năm mới của Đài truyền hình thành phố T sao?" Tăng Thiến thầm suy tính, "A, quả nhiên anh hỏi tôi đòi tấm thẻ thông hành của nhân viên hậu trường chính là muốn giữ lại cho cậu ấy." "Nhớ đưa cô ấy vào phòng nghỉ." Tăng Thiến cười đến nỗi cả miệng cũng sắp không khép lại được nữa, "Tuân lệnh tuân lệnh, tôi sẽ không để cậu ấy lạc đường chạy tới phòng nghỉ của nam thần nhà khác đâu." "Có điều, công ty chúng ta luôn không quá tán thành nghệ sĩ công khai yêu đương, trừ khi hai bên đều là người trong nghề, có thể thực hiện loại hỗ trợ đôi bên cùng có lợi, hơn nữa đặc biệt anh còn là người mới, chắc càng kiên quyết ngăn cản đấy." Vẻ mặt Tăng Thiến lúc này trở nên hơi nghiêm túc một chút, "Nhưng tôi cũng biết, anh tuyệt đối không chịu sự kiểm soát của người khác, nếu như anh muốn làm thế thật, ai cũng không quản được." "Biết là tốt." "Nhưng mà Tạ Tu Dực, anh là nghệ sĩ chính tay tôi dẫn dắt, cũng coi như là bạn bè, Kha Giảo lại là bạn thân của tôi, cậu ấy còn là người ngoài giới, nếu như anh thật sự muốn công khai, anh có thể phớt lờ những ảnh hưởng tới bản thân anh, nhưng anh phải nghĩ tới những ảnh hưởng xảy đến với cậu ấy. Theo xu hướng hiện tại mà nhìn, sau này fan của anh sẽ chỉ điên cuồng hơn thôi." "Tôi với Kha Giảo quen nhau bao năm nay, mặc dù bình thường nhìn qua trông cậu ấy rất thiếu đầu óc, nhưng trên thực tế cậu ấy vẫn là một cô gái rất tinh tế, khó tránh khỏi cậu ấy sẽ càng nghĩ càng nhiều, với những thứ liên quan đến anh cũng sẽ nảy sinh khoảng cách." "Nói khó nghe chút thì, minh tinh cần phải chịu cái giá lớn nhất, có lẽ chính là hy sinh cuộc sống bình thường của người mình yêu." Tạ Tu Dực nghe Tăng Thiến nói xong, trầm mặc một lúc, "Lẽ thường đúng là như thế." "Chỉ là..." Anh từ từ mở mắt, đáy mắt là ánh sáng sắc bén mà mạnh mẽ, "Cô ấy sẽ luôn ở trong thế giới mà tôi tạo ra cho cô ấy, không ai có thể làm phiền." ... Tối chủ nhật, là đêm nhạc mừng năm mới của Đài truyền hình thành phố T. Trước đó Kha Giảo đều đã thấy qua tuyên truyền của đêm nhạc này trên mạng với ti vi rồi, năm nay Đài truyền hình thành phố T có thể nói là xuống tay mạnh, Super Star của nửa giới âm nhạc Hoa Ngữ đều được mời tới cổ vũ rồi. Mà Tạ Tu Dực là ca sĩ mới được chú ý nhất năm nay, ở trong một đám ca sĩ danh tiếng, càng trở nên nổi bật giữa đám đông. Kha Giảo cầm thẻ công tác Tạ Tu Dực cho cô, cả đường thấp thỏm đi tới cao ốc chỗ đài truyền hình. Căng thẳng quá. Căng thẳng cũng là chuyện đương nhiên, một là vì đây là lần đầu tiên trong đời cô tới đài truyền hình xem trực tiếp, còn có thể cầm thẻ công tác đi vào hậu trường thăm quan, hai là bởi vì... có vẻ như trước đấy cô đã đồng ý với người nào đó, hôm nay phải nói cho xong lời nói lúc trước cô chưa nói xong. Một tuần nay cô đều sống một này bằng một năm, cô cũng không biết nói bậy đâu TAT. Thế là, nhân viên trong cao ốc, hầu như đều nhìn thấy một cô gái mặc áo lông trắng nắm chặt thẻ công tác trong tay, mặt đỏ như quả cà chua trôi dạt đến phía sau sân khấu của đêm nhạc. Trước khi cô tới, cô cũng đã gọi điện qua cho Tăng Thiến, lúc này ngay tại thời gian giao hẹn của họ, Tăng Thiến rất đúng giờ đứng ở lối vào hậu trường đợi cô. "Mình nói cậu nghe, những người tới tối nay đều cực nổi tiếng, mới vừa rồi mấy người đại diện ở hậu trường còn suýt chút nữa cãi nhau đấy." Một tay Tăng Thiến siết cánh tay cô, kéo cô tới bên cạnh mình, "Cậu đi theo mình, cẩn thận chút, họ vẫn đang diễn tập." Kha Giảo vừa nghe Tăng Thiến nói, vừa trợn tròn mắt nhìn bốn phía. Vũ hậu số một châu Á thế mà cũng có mặt, dáng người đẹp quá, chân thật là dài... Đoàn đội số một cả nước thế mà cũng tới rồi, gương mặt của đoàn trưởng lại thành bé o rồi, tròn tròn thật đáng yêu... Nam thần ba trong một của điện ảnh, truyền hình và âm nhạc Ky cũng đến rồi, tám múi cơ bụng, đẹp trai quá đi... Đợi rời khỏi khu vực hậu trường, cô vô cùng thỏa mãn sờ sờ ngực. "Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy nhiều siêu sao như vậy, rất kích động đúng không?" Tăng Thiến co ngón tay, búng một cái lên trán cô, "Lại nói mình làm người đại diện bao năm nay, mỗi lần mời cậu tới xem cậu đều nói phải viết truyện sau đó từ chối, nhưng Tạ Tu Dực cho cậu một tấm thẻ công tác thì cậu lập tức điên cuồng chạy tới, cậu muốn gì đây hả!" "Hề hề hề..." Kha Giảo chột dạ lè lưỡi, "Tiểu Thiến Thiến, thực ra thì mình cũng không quá hứng thú với minh tinh... cố ý bảo mình tới xem chắc chắn mình sẽ lười đi mà..." "Cắt, cậu cứ nói thẳng ra, cậu tới chính là để xem trẻ to xác họ Tạ đi." Tăng Thiến chống nạnh hừ lạnh. Kha Giảo đỏ mặt, giơ tay muốn bịt miệng cô ấy lại, "Chị à cậu nhỏ giọng một chút... Mà, lúc này anh ấy đang ở phòng nghỉ đợi lên sân khấu sao?" "Ừ, trang điểm với quần áo đều xong rồi, anh ấy chắc là vị khách quý đầu tiên sau hàng tiền vệ." Tăng Thiến và cô cùng đi tới chỗ ít người một chút nói chuyện, "Lại nói cái tên đó thật là cao ngạo lạnh lùng, trước khi cậu tới, không ít minh tinh nổi tiếng đều đã đến tiếp chuyện với anh ấy, nhưng với ai anh ấy cũng đều xa cách khó gần, may mà mình luôn ở bên cạnh liều mạng điều tiết thì người ta mới không cào nát mặt anh ấy ra đấy." "Có mấy người cũng đều là nữ thần cao cấp nha, anh ấy ngay cả con mắt cũng không liếc trên người họ một cái." Tăng Thiến nói đến chỗ này, rốt cuộc cũng không nhịn được dùng hai ngón tay khẽ bóp cằm cô, "Rau Chân Vịt bé nhỏ cậu thật là, cậu nói đi, cái thứ mũi vểnh lên trời như thế sao lại bị cậu chế ngự được nhỉ..." Kha Giảo bị cô nói đến nỗi nhiệt độ thật không dễ gì mới giảm xuống lại tăng lên lần nữa, mặt đỏ tía tai muốn chạy trốn, "Chỗ ngồi của mình ở đâu? Đêm nhạc sắp bắt đầu ngay rồi mình đi trước đây..." Vào lúc cô chạy trối chết, Tăng Thiến vẫn còn ở phía sau cô cười như nắc nẻ nói, "Này, nhớ cùng trẻ to xác họ Tạ mua mười tám cái chân giò tặng mình, mình là bà mai! Bà mối!" ** Sau khi chạy thoát khỏi lời trêu chọc của Tăng Thiến, Kha Giảo nhanh chóng tìm được chỗ ngồi mà Tăng Thiến sắp xếp cho cô, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí ngoài cùng bên trái của hàng thứ hai dưới sân khấu. Vị trí này, góc nhìn tốt, đợi lát nữa Tạ Tu Dực lên sân khấu, chắc cũng sẽ thấy rất rõ. Lấy từ trong túi ra cái máy ảnh mới mua hai hôm trước, cô cẩn thận hý hoáy một chút. Ờm, tuy cô là một tay nhiếp ảnh gà mờ, nhưng không sao, anh rất đẹp trai, tùy tiện chụp cũng sẽ không xấu, với lại ảnh chụp cô cũng đều đem đi giấu mà... Đại khái chưa được mấy phút, đèn sân khấu đã sáng lên, buổi trực tiếp đêm hội âm nhạc mừng năm mới chính thức bắt đầu. Hai MC kỳ cựu với trang phục lộng lẫy đã nhanh chóng lên sân khấu, bắt đầu phát biểu bài khai mạc. Kha Giảo cẩn thận nhìn xung quanh và phía sau, ngoại trừ dàn Staff, đại đa số ở đây đều là fan hâm mộ, hơn nữa cô còn nhìn thấy trong các tấm biểu ngữ, có không ít cái mang tên Tạ Tu Dực. Thảo nào gần đây truyền thông cứ thích đánh giá anh, là ca sĩ nổi tiếng với tốc độ đáng kinh ngạc nhất trong những những năm gần đây. Ngược lại thì, cô thầm cảm thấy áp lực lớn hơn rồi... Vừa quay đầu nhìn về phía sân khấu, thì cảm nhận được điện thoại đã chỉnh về chế độ im lặng để ở trong túi bên người rung lên hai cái. Lấy điện thoại ra xem, trên màn hình điện thoại hiện lên một cái tin nhắn: Đi ra từ lối ra bên tay trái em. Kha Giảo trợn mắt, nhìn thật kỹ hai lần, thấy đúng là tin nhắn đến từ Tạ Tu Dực. Không đúng, chẳng lẽ lúc này không phải anh đang ở trong phòng nghỉ đợi lên sân khấu sao? Lẽ nào anh chạy ra ngoài rồi? Suy nghĩ hai giây, cô vẫn ôm lấy túi cùng máy ảnh, lặng lẽ cúi thấp người xuống, đi về hướng lối ra. Đẩy cửa ra, là một hành lang dài, cô vừa đi về phía trước, vừa cúi đầu nhắn tin trả lời anh: Em ra rồi, sao thế? Vừa gõ xong dấu hỏi, thì trước mặt cô đột nhiên thò ra một cái tay, lôi cả người cô vào trong một căn phòng bên tay trái. Tiếng hét kinh hãi của Kha Giảo còn ở bên mép, thật vất vả nén lại, đợi hoàn hồn, mới nhìn thấy người lôi cô vào chính là Tạ Tu Dực. "Đây là đâu?" Cô thả lỏng hai hơi, dựa lưng vào trên cửa, quan sát xung quanh căn phòng. "Chắc là phòng chứa đồ bị bỏ hoang." Anh đóng cửa lại, khẽ bật đèn trên tường. Có lẽ vì tuổi thọ của đèn đã lâu, cũng không sáng lắm, mà còn hơi lờ mờ. "Ừm..." Cô đáp một tiếng, bỗng cảm thấy cổ họng hơi khô, "... Anh không ở phòng nghỉ nghỉ ngơi đợi lên sân khấu sao? Đến, đến đây làm gì..." Trên người Tạ Tu Dực mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, trên sơ mi còn in hoa văn màu vàng nhàn nhạt, cả người anh ở trong hoàn cảnh lờ mờ tối như này, hoàn toàn giống một Công tước ma cà rồng bước ra từ trong phim. Kha Giảo cảm thấy hô hấp của mình đã bắt đầu có chút khó khăn rồi... "Vốn định bảo Tăng Thiến đưa em tới phòng nghỉ, nhưng nhiều người quá." Anh nhẹ nhàng xắn ống tay áo lên, bắt đầu đến gần cô. "Ờ ò." Cô gật gật đầu, thuận miệng bắt đầu kéo trọng tâm câu chuyện đi định tám chuyện với anh, "Vừa rồi trước khi khai mạc Tăng Thiến đưa em đi dạo qua một vòng hậu trường, thấy có rất nhiều ngôi sao, à với cả, Tăng Thiến nói anh lên sân ngay sau hàng tiền vệ, hôm nay anh hát bài gì ấy nhỉ, bài hát tiếng Anh hay tiếng Trung nhỉ? Ồ đúng rồi, hôm nay có rất nhiều fan hâm mộ tới..." Càng nói càng lộn xộn không đầu không đuôi, nói đến câu cuối cùng ngay cả chính cô cũng không muốn nghe nữa, hai tay cô nắm chặt túi với máy ảnh trong tay, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Lúc này Tạ Tu Dực đi tới trước người cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn sợi tóc mềm mại của cô, "Kha Giảo." "... Dạ?" Giọng cô cũng run lên rồi. "Đừng căng thẳng." "..." Kha Giảo khóc không ra nước mắt, cô cũng không muốn căng thẳng mà, nhưng hiện tại anh tóm cô tới một hoàn cảnh như này, rốt cuộc là muốn làm gì đây... "Nói đi, anh muốn nghe em nói câu nói mà lần trước ở nhà anh em chưa nói xong ấy." Lúc này anh nhìn từ trên cao xuống, vươn một tay ra, chống trên cánh cửa ngay cạnh gò má cô. Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Kha Giảo nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy cả căn phòng đều quanh quẩn tiếng tim đập đến đinh tai nhức óc của cô. "Em biết mà, không nói, anh sẽ rất không vui." Anh híp mắt nhìn. Hai tay cô nắm thật chặt túi của mình, suýt thì bóp hỏng luôn cả túi. Công Tử đại nhân, anh cách xa em một chút trước được không? Em xin anh đó... Lúc này ngoài cửa hình như có nhân viên đi qua, phát ra tiếng cười đùa, mà trong phòng lại yên tĩnh không có bất cứ âm thanh nào, tương phản như vậy, làm Kha Giảo càng căng thẳng hơn. "... Đợi sau khi đêm nhạc kết thúc rồi nói, được không...?" Thật không dễ gì, cô mới ép được một câu như vậy ra khỏi kẽ răng. Tạ Tu Dực yên lặng nhìn cô chăm chú, không nói gì. "Sau khi đêm nhạc kết thúc, em nhất định sẽ nói." Thấy anh không nói chuyện, cô nhanh chóng bù thêm một câu, "Em đảm bảo..." Dù sao thì, mặc kệ thế nào, cô cũng sẽ không lùi bước nữa, bất kể khó mở miệng bao nhiêu, tim đập chân run xấu hổ thế nào, cô cũng nhất định sẽ chính miệng nói cho anh nghe, cảm giác chân thật nhất trong lòng cô. Cô nhất định, nhất định sẽ nói. Bỗng nhiên, cô cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Lúc này Tạ Tu Dực thế mà lại giơ tay lên tắt đèn phòng đi. "Anh không đợi được nữa rồi." Trong bóng tối, giác quan được phóng đại vô hạn, cả người Kha Giảo đều cứng đờ lại, cô cảm nhận được, hình như anh đưa môi tới bên tai cô, "Kha Giảo, đủ rồi." Trong nháy mắt đó, tim cô như đã ngừng đập. "Anh thích em." Ba chữ. Giây tiếp theo, một tay anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, dùng sức cắn đôi môi cô.