Em chồng, anh đừng qua đây!
Chương 74 : Thừa nước đục thả câu
Lâm Vĩ Thành không chịu nghĩ cách thoát khỏi đây thì cô nghĩ vậy, cô thử lay lay hàng rào sắt nhưng đúng với cái tên của nó, sắt thép thì làm sao mà lay động được. Khả Hân cũng không dám làm ra tiếng động quá mạnh dù sao cô cũng còn khá sợ chú chó ngao khi nãy.
Khả Hân đành đổi lại đi quan sát mấy vật dụng xung quanh phòng, ngoài sofa ra còn cả một chiếc giường lớn, đó là chiếc giường có đệm mềm mại mà lúc cô bị đánh ngất bọn họ đã để cô nằm trên đó. Ngoài ra còn có phòng tắm, nhà vệ sinh bên trong vật dụng dùng hằng ngày đều có, còn là đồ xa xỉ cao cấp.
Cô phát hiện bên trong nhà vệ sinh có một lỗ thông gió, cô liền nhớ tới trong mấy bộ phim truyền hình có thể dùng lỗ thông gió để thoát thân. Khả Hân đứng trên bồn cầu cố tìm cách mở nắp lỗ thông gió. Nắp thì mở được nhưng cô nhận ra đường thông hơi này quá nhỏ, cô còn không chui ra được nói chi là Lâm Vĩ Phong.
“Xem ra mấy người đó kiểm tra qua hết rồi, một kẻ hở cũng không để lại.” - Khả Hân lẩm bẩm.
Trong lúc Khả Hân định bỏ buộc đi xuống thì từ trong ống thông hơi truyền đến âm thanh khác lạ. Hình như là tiếng than khóc, mà còn là tiếng của một cô gái, không lẽ bọn họ còn bắt người khác?
Khả Hân vội vàng nhảy xuống, chạy vội khỏi nhà tắm, không nghe thì thôi, nghe rồi đột nhiên thấy rất sợ. Cô ra bên ngoài rồi mới nhận ra, âm thanh phụ nữ rên la kia không phải từ ống thông gió mà là tivi trước mặt. Không nhìn thấy thì thôi, nhìn qua cô đỏ hết mặt.
Trong tivi là một bộ phim kích tình, nam nữ chính trong đó đang quấn lấy nhau, người nữ không ngừng bấu chặt vào thân thể người nam phát rất những tiếng rên rỉ ướt át. Âm thanh càng ngày càng lớn, tiếng thở dốc diễm tình bao quanh cả căn phòng.
“A!” - Khả Hân bối rối kêu lên một tiếng rồi vội lấy hai tay che mặt mình. Bộ phim trước mặt còn là phim của Âu Mỹ, hai diễn viên vô cùng táo bạo, cô chưa từng xem phim của Châu Á chứ nói gì mấy phim ‘đặc sắc’ nước ngoài.
Rốt cuộc cái phim này là ai mở vậy, không lẽ là Lâm Vĩ Phong? Khả Hân cau mày nhìn qua sofa bắt gặp anh cũng đang nhìn qua cô. Bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mặt anh, cô có thể nhìn ra kích tình khó giấu. Khả Hân xấu hổ không dám nhìn anh nữa. Bọn họ một nam một nữ bị giam trong căn phòng thế này còn mở loại phim đó, chuyện tiếp theo có thể xảy ra thật sự không dám nghĩ tới.
“Anh mở cái phim này là ý gì? Mau tắt nó đi!” - Khả Hân vẫn dùng tay che mắt không nhìn.
Lâm Vĩ Phong nghiến răng nghiến lợi, phim này chắc chắn là Hoàng Thiệu Huy mở, chỉ có cậu mới nghĩ ra cách này để chơi anh. Thật sự là bọn họ muốn anh bị dục hỏa thiêu tới chết mà.
Lâm Vĩ Phong lập tức đứng dậy từ sofa, đi xung quanh tìm kiếm điều khiển tivi. Khả Hân thấy anh đi đến thì rất hoảng loạn vội lùi về sau:
“Lâm Vĩ Phong… anh muốn làm gì? Đừng qua đây!”
Lâm Vĩ Phong đột nhiên tiến đến bên cạnh làm cô theo bản năng cứ lùi về phía sau, một bước lại một bước lùi tới tận màn hình tivi. Lúc này Khả Hân càng nghe rõ âm thanh rên rỉ của diễn viên trong phim, hai lỗ tai của cô cũng đỏ luôn rồi.
“Lâm Vĩ Phong, anh bình tĩnh chút đi… không được làm gì xằng bậy đâu.”
Trong phòng giám sát, Hoàng Thiệu Huy nhìn Lâm Vĩ Phong đi về phía Khả Hân vô cùng đắc ý nói:
“Cậu có công nhận chiêu này của tôi đủ độc chưa? Vĩ Phong nhịn hết nổi rồi, sắp hành động rồi kìa!”
“…” - Nếu cho Dương Trạch chọn anh ta cũng muốn dùng cách thức này của Thiệu Huy nhưng hết cách rồi.
Muốn mau ép hai người này động phòng chỉ có kích thích Lâm Vĩ Phong mà thôi. Đây dù sao cũng coi như đi nguyện của Lâm Vĩ Thành, đã là di nguyện thì nên cố giúp người thực hiện.
Lâm Vĩ Phong từng bước tới gần, Khả Hân trong lòng rối loạn, chắc anh sẽ không ở trong nơi có camera như này mà làm gì cô đâu nhỉ….
Ai thì không nhưng Lâm Vĩ Phong thì dám lắm!, suy nghĩ này sẹt qua đầu cô, vang lên từng hồi chuông cảnh báo.
Khuôn mặt Khả Hân hồng hồng đỏ đỏ đủ làm lay động lòng người. Yết hầu của Lâm Vĩ Phong lên xuống liên tục, không thể phủ nhận nhìn cô lúc này khiến anh không sao cầm lòng được. Lâm Vĩ Phong chỉ là người đàn ông bình thường, không gian thích hợp, mỹ nhân trước mặt còn cộng thêm bộ phim vô cùng kích tình, ai mà không dựng đứng chứ.
“Vĩ Phong… đừng đến đây, không ổn đâu...”
Khả Hân muốn quay đầu bỏ chạy nhưng lại quên mất sau lưng chính là tự tivi. Cả người bị bật ngược về phía Lâm Vĩ Phong, anh vươn tay ra một cái thuận lợi ôm cô trong ngực.
“Khả Hân, cô ngã vào lòng tôi thế này là muốn dâng đến tận miệng sao?” - Ánh mắt Vĩ Phong lúc này như máy quét, gắt gao ngắm nhìn từng đường cong trên cơ thể cô.
“Lâm Vĩ Phong, anh không có liêm sỉ!” - Lúc Lâm Vĩ Phong ôm lấy cô, Khả Hân liền biết anh không có ý tốt, đặt biệt là cánh tay ở eo kia, cứ không ngừng vuốt ve lên xuống.
“Tôi vẫn thích cô giống báo nhỏ thế này hơn, nhiệt tình quá đúng là không quen.”
Anh trước nay rất hưởng thụ cảm giác Khả Hân xấu hổ xù lông lên. Đặc biệt là ở trong lòng mình xù lông, khi đó cô giống như báo nhỏ có móng vuốt mèo, cào cào vào trái tim anh. Lâm Vĩ Phong nghĩ dù sao ở đây cũng định buồn chán như vậy chị bằng đùa giỡn cô một chút.
“…” - Khả Hân đây anh ra, làm động tác thủ thế trước ngực, không để cho Lâm Vĩ Phong tới gần một tấc.
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi muốn tắt tivi thôi.” - Lâm Vĩ Phong cười tà mị nghiêng đầu nhìn cô - “Hay là cô luyến tiếc bộ phim này?”
“…” - Khả Hân lại ngẩn ra, hóa ra Lâm Vĩ Phong chỉ muốn tắt tivi mà thôi. Nhưng mà anh có làm vậy thật hay không, cô còn chưa dám chắc đâu.
“Anh nói tắt thì tắt mau đi.” - Khả Hân quay mặt đi tránh né, hình ảnh trên màn hình vẫn là gì đó rất ngượng ngùng với cô.
Lâm Vĩ Phong đi lại tủ tivi quan sát, không có đường dây nào hết. Xem ra tivi này chỉ có thể tắt từ xa, anh đảo mắt một vòng cuối cùng quyết định đi đến công tắc nguồn điện trên tường, dứt khoát kéo xuống.
“Phụt!” - Tất cả đèn trong phòng đều vụt tắt, tất cả rơi vào khoảng không đen kịt. Đen đến nổi Khả Hân duỗi tay ra trước mặt nhìn cũng không thể nhìn rõ năm ngón tay.
Khả Hân theo bản năng mơ hồ nhớ lại hướng đứng của Lâm Vĩ Phong, cứ vậy vươn tay bấu lấy anh.
“Hành động này của cô, tôi rất hài lòng.” - Anh bắt lấy cánh tay cô, kéo cả người cô vào lòng mình, bàn tay hư hỏng lại tiếp tục vuốt ve eo cô trong bóng tối.
“Lâm Vĩ Phong, anh thừa nước đục thả câu!” - Khả Hân tức giận nói, cô trực tiếp gỡ tay anh khỏi người mình, sau đó đẩy anh ra lùi về sau.
Khả Hân cũng không dám lùi quá xa, vì bây giờ xung quanh tối đen, không biết sẽ đụng phải cái gì. Vốn dĩ cô cho rằng anh sẽ bước tới ôm lấy cô nhưng Lâm Vĩ Phong lại không làm gì hết, cô còn nghe tiếng bước chân của anh rời đi.
Khả Hân hoảng sợ, giờ phút này nếu Lâm Vĩ Phong bỏ mặc cô, cô không biết phải làm gì hết:
“Vĩ Phong, anh định đi đâu?”
“Đi ngủ.” - Cô có thể nghe được âm thanh lười biếng của anh.
Lâm Vĩ Phong sớm đã để ý cái giường lớn ở trong phòng rồi. Nếu Dương Trạch đã được ánh Vĩ Thành nhờ cậy giúp anh và Khả Hân động phòng sớm có con nối dõi thì chiếc giường đó hẳn đã được chuẩn bị kỹ. Đạo cụ kích thích sẽ không thiếu hơn nữa chất lượng chắc chắn là hàng đầu.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
48 chương
55 chương
8 chương
226 chương
26 chương