Em chồng, anh đừng qua đây!

Chương 107 : Buổi Xem Mắt

Địa điểm gặp gỡ là do Đặng Mỹ Ân chọn, một nhà hàng sang trọng nhưng cũng rất riêng tư. Đặng Mỹ Ân cũng không trang điểm hay ăn mặc gì quá cầu kỳ, dùng dáng vẻ bình thường đến đây nếu mà bị Lâm Vĩ Phong từ chối cũng không đến mức quá mất mặt. Lâm Vĩ Phong còn chưa tới, Khả Hân và Đặng Mỹ Ân ngồi bên bàn gần cửa sổ. Khả Hân nhìn quanh đột nhiên phát hiện Đặng Mỹ Mai cũng đang ngồi ở một bàn khác. “Chị Mỹ Ân, Mỹ Mai sao cũng đến?” “Còn phải hỏi sao, chắc chắn là muốn xem chị bị mất mặt rồi.” - Đặng Mỹ Ân vừa nói vừa khuấy ly cà phê của mình. Khả Hân tiếp tục nhìn quanh, phát hiện không chỉ có Mỹ Mai mà cả thím Đỗ Thanh Mỹ cùng vài vị phu nhân thích hóng chuyện cũng đang ngồi ở một cái bàn cách đó không xa. “Chị Mỹ Ân, hình như thím cũng đến.” “Không cần quan tâm đâu, đợi Lâm Vĩ Phong tới đây chúng ta ăn xong bữa cơm thì không còn chuyện gì nữa.” - Đặng Mỹ Ân ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã khẩn trương muốn chết. Nếu Lâm Vĩ Phong không đến đây, cô ta sẽ trở thành trò cười của giới thượng lưu cả thành phố này. Khả Hân lúc này cũng ý thức được nếu mà Lâm Vĩ Phong không đến thì cô không biết giải thích sao với Mỹ Ân, khác nào cô cố tình đem Mỹ Ân ra làm trò cười. Khả Hân liên tục nhìn điện thoại di động, đã hơn 8 giờ tối, không phải là Lâm Vĩ Phong quên rồi chứ? Lúc nãy cô nhắn tin địa điểm cho anh, anh còn nói sẽ đến mà. Khả Hân cầm di động lên muốn gọi điện hỏi anh thì Đặng Mỹ Ân ngăn lại. “Đàn ông ghét nhất bị phụ nữ thúc giục, em đừng gọi, anh ta nói đến thì hẳn là sẽ đến thôi.” Khả Hân thở dài một hơi, cô thật sự sốt ruột, nếu mà Lâm Vĩ Phong quên thật thì cô gọi điện nhắc nhở một tiếng cũng không phải không được. Khả Hân vừa mở điện thoại lên thì có người gọi đến, là anh. “Vĩ Phong, anh đang ở đâu?” - Khả Hân gấp gáp hỏi. “Cái gì ở đâu? Tôi đang muốn hỏi cô ở đâu, giờ này còn ở bên ngoài?” “Tôi tất nhiên ở nhà hàng mà tôi đã gửi địa chỉ cho anh rồi đó, chẳng phải anh đã đồng ý sẽ đến đây sao?” - Khả Hân không ngờ là anh quên thật rồi - “Anh mau đến đây đi, chị Mỹ Ân chờ anh cả buổi rồi.” Lâm Vĩ Phong không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa, vợ của anh đang thúc giục anh đi xem mặt cô gái khác. Thời gian, địa điểm còn do vợ mình đích thân sắp xếp. Khả Hân đứng dậy đi ra một chỗ khuất nói tiếp, cô không muốn để Đặng Mỹ Ân khó xử. “Vĩ Phong, coi như tôi cầu xin anh đó, anh mới tới đây đi. Không chỉ có thím của tôi còn có rất nhiều người của giới thượng lưu đang nhìn chằm chằm vào bữa ăn hôm nay của anh và chị Mỹ Ân.” “Nếu tôi đến thì tôi được lợi gì?” - Lâm Vĩ Phong nghe giọng điệu thành khẩn của Khả Hân thật sự muốn đem giấy hôn thú ném vô mặt cô. Nhưng mà Lâm Vĩ Phong vẫn cảm thấy chơi chưa đủ, hiện tại đang chơi vui như thế, anh càng phải diễn đến cùng. “Chỉ cần anh đến đây, anh muốn gì tôi đều đáp ứng.” - Tình huống hiện tại quá cấp bách Khả Hân cũng không suy nghĩ được gì nhiều trực tiếp đồng ý hết. “Nhớ kỹ những lời cô đã nói.” - Giọng nói của anh có chút nặng nề - “Nửa giờ sau tôi đến, cô cứ ngoan ngoãn ngồi chờ.” Đáng lý nghe được Lâm Vĩ Phong chịu đến Khả Hân phải thấy vui vẻ nhưng mà giọng nói của anh khiến cô không khỏi rét rung. Khả Hân không nhịn được rùng mình một cái. Khả Hân quay về bàn ăn, Đặng Mỹ Ân đang xem menu: “Nếu Lâm Vĩ Phong không đến thì chúng ta gọi món đi, ăn xong chị đưa em về nhà họ Lâm.” Đặng Mỹ Ân vẫn là cô gái đầy tầm cơ, nói câu này ra chính là để thử Khả Hân, xem Khả Hân có thật lòng tác thành cho cô ta và Lâm Vĩ Phong hay không. Nếu mà có thì Khả Hân chắc chắn tìm mọi cách đưa Lâm Vĩ Phong tới đây. “Chị đói bụng thì có thể gọi điểm tâm ăn trước, Vĩ Phong nói nửa giờ sau sẽ đến.” “Vậy sao… chúng ta gọi điểm tâm đi.” - Mỹ Ân không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng đang mừng rỡ vô cùng, chỉ cần Lâm Vĩ Phong chịu đến thì cô ta có đủ mặt mũi rồi. Mười phút sau nhân viên bắt đầu đem các món bánh ngọt lên, Đặng Mỹ Ân vừa ăn vừa liếc nhìn qua những người đang ngồi xung quanh xem kịch hay. Thật ra hôm nay cô ta đi gặp Lâm Vĩ Phong thế này là có chút không phù hợp. Nhưng cô ta cố tình muốn xem địa vị Khả Hân ở trong lòng anh có bao nhiêu quan trọng. Đặng Mỹ Ân cũng không quá quan tâm chuyện Khả Hân cùng Lâm Vĩ Phong có gian tình, nếu anh đồng ý cưới cô ta, thì cô ta cũng nguyện gả qua. Đến khi đó cô ta sẽ chấn chỉnh lại nề nếp trong nhà, không để Khả Hân và anh làm ra chuyện vô liêm sỉ đó nữa. Đặng Mỹ Mai nhìn thấy hai người họ đã bắt đầu ăn thì cho rằng Lâm Vĩ Phong sẽ không đến. Cô ta nhanh chóng đi qua mỉa mai chị gái mình: “Ha ha… Lâm Vĩ Phong sao còn chưa tới vậy? Đã nói chị tự rước lấy nhục mà không nghe.” Khả Hân biết Đặng Mỹ Mai vẫn còn ôm hận chuyện lần trước mang bánh xoài đến. Dù sao lần đó người chịu nhục nhất là cô ta, Khả Hân đặt miếng bánh xuống đáp: “Chị Mỹ Ân cùng tôi ăn cơm thì có gì mà tự rước lấy nhục, hôm trước cô còn tìm đủ mọi cách làm em dâu của tôi kia kìa.” Đặng Mỹ Mai không muốn đôi co với Khả Hân, cô ta hiện tại có chút sợ mình nói không lại, quay qua tiếp tục công kích Mỹ Ân: “Chị à, chị đừng có lừa mình dối người nữa. Hiện tại chắc cả thành phố này đều biết chị muốn lấy lòng Lâm Vĩ Phong nhưng người ta lại không để chị vào trong mắt. Nhục nhã như vậy chị tự chịu nha, đừng có lôi cả nhà vào.” Đỗ Thanh Mỹ cũng không nhịn được nữa, vội vàng đứng dậy đi qua bên đây khuyên can mấy đứa con gái. “Mỹ Mai, đừng vạch áo cho người xem lưng nữa.” Đỗ Thanh Mỹ nói con mình xong lại quay qua có ý trách mắng Khả Hân: “Khả Hân, cô có phải hết trò rồi không, tại sao lại chơi chị của mình như vậy?” “Thím, con không…” - Cô vội giải thích. “Chào phu nhân, không biết bà đang nói ai chơi ai?” - Khả Hân chưa nói dứt câu thì Lâm Vĩ Phong đã chen vào. “Lâm Vĩ Phong… cậu tới rồi sao, vậy thì hiểu lầm thôi.” - Đỗ Thanh Mỹ ngay lập tức tươi cười như hoa. “Xin lỗi cô Mỹ Ân, là do tôi tới trễ.” - Lâm Vĩ Phong quay sang nói với Mỹ Ân, rất có phong độ đàn ông. “Người nên xin lỗi là tôi, tôi và Khả Hân đã ăn trước rồi.” - Đặng Mỹ Ân đáp lại rất phải phép. Hai mắt Đặng Mỹ Mai giống như sắp rớt xuống đất, cô ta không thể ngờ Lâm Vĩ Phong sẽ thật sự đến đây. Đỗ Thanh Mỹ vội vàng kéo cánh tay con gái, cùng nhau chuẩn bị rời đi. “Vậy thì mọi người từ từ trò chuyện, chúng tôi về bàn của mình.” “Phu nhân đi thong thả.” - Lâm Vĩ Phong trước sau không hề thất lễ. Khả Hân nhìn ra ai cũng đi hết rồi cô cũng không thể ngồi đây làm bóng đèn mãi được. “Chị Mỹ Ân, hai người ăn đi, em có chuyện đi trước.” “Em ở lại ăn bữa tối cho xong đã, một lát về cùng anh Vĩ Phong luôn.” “Không cần, em gọi taxi được rồi.” - Khả Hân nói xong liền chạy vội ra cửa, cô sợ mình bị Lâm Vĩ Phong bắt lại. Đặng Mỹ Ân vốn tưởng Lâm Vĩ Phong chỉ đến đây cho có lệ không ngờ anh thật sự ngồi xuống muốn ăn bữa cơm này. “Không biết anh Vĩ Phong muốn ăn muốn gì, Khả Hân nói anh thích những muốn có hương vị gia đình.” “Cô cứ tùy ý chọn đi, tôi không quá kén chọn.” - Lâm Vĩ Phong nho nhã trả lời. Đặng Mỹ Ân nhìn người đàn ông khí chất bất phạm trước mặt, thật sự nếu có thể gả cho người đàn ông này dù phải trả cái giá như nào cũng thấy đáng. Đặng Mỹ Ân vốn định vươn tay lấy đi đĩa bánh dâu Khả Hân ăn còn dư ở trước mặt anh ra chỗ khác nhưng không ngờ Lâm Vĩ Phong làm cầm nó lên ăn hết. Anh không thích đồ ngọt nhưng khi nãy anh thấy rõ Khả Hân đang chiếc bánh này nên theo thói quen cứ lấy cho vào miệng. Lâm Vĩ Phong ăn xong miếng bánh thì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Khả Hân. [Xe không khóa, ngoan ngoãn vào trong đó đợi. Nếu cô không nghe, hậu quả tự gánh lấy.]