Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Chương 12 : Em còn nhớ pháo hoa năm ấy, và lời anh đã nói với em không?

Một hôm trước ngày khai giảng, bố tôi đến. Tuy chú thím nói không cần nhưng bố vẫn kiên quyết muốn trả học phí cho tôi, đồng thời cũng bàn với tôi về tiền sinh hoạt mỗi tháng. Người lớn chính là như vậy, rõ ràng đã lợi dụng người khác, nhưng đến lúc quan trọng lại nhất định phải tỏ vẻ thanh cao. Bố làm thế, thực ra tôi cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì, ngược lại còn hơi xấu hổ. Hôm đó khai giảng, thím và bố cùng đưa tôi đi nhập học. Bùi Lương Vũ thi vào cùng trường với tôi, La Duy lấy danh nghĩa đưa anh ấy đến trường mà đi theo. Trường của cậu ấy bên Australia tháng Mười mới khai giảng, thế nên khi tất cả chúng tôi đều đi học, chỉ có cậu ấy là vô công rồi nghề. Họ làm thủ tục nhập học và nộp học phí xong thì đi tìm tôi. Thím còn đang giúp tôi sửa sang giường chiếu, bố thì nói chuyện với phụ huynh của các bạn cùng phòng khác. Trừ tôi ra, còn có hai bạn nữ khác đến từ sớm. Phòng kí túc của chúng tôi là phòng sáu người, giường là giường tầng. Thím rất không hài lòng với hoàn cảnh ở đây, vừa giúp tôi thu xếp vừa dặn dò tôi nếu rảnh rỗi thì hãy thường xuyên về nhà, hoặc đến chỗ anh. Thực ra thím không phải tuýp phụ huynh nuông chiều con cái, nhưng đối với tôi vẫn luôn có chút thương xót như vậy. Lúc La Duy và Bùi Lương Vũ đến, hoàn toàn không để ý đến vẻ kinh ngạc của tôi, quay sang dùng giọng vô cùng thân thiết nói với thím, “Chào cô ạ”. Thím cười nói, “Các cháu đều là bạn học của Viên Viên à? Cùng trường hết sao?” “Cháu là bạn học từ hồi cấp Hai đến cấp Ba của cô ấy. Nhưng giờ cháu không học trường này, hôm nay đi làm thủ tục nhập học cùng Bùi Lương Vũ thôi ạ.” La Duy cười tươi trả lời. “Chỉ có hai đứa đi thôi? Ôi, con trai luôn thế đấy, lúc anh của Viên Viên lên đại học cũng không cần cô chú đưa đi.” Thím vỗ vào ga trải giường, đứng thẳng lên, “Được rồi, xong cả rồi đấy.” Sau đó thím nhìn Bùi Lương Vũ nói, “Cháu với Viên Viên là bạn tốt, vậy sau này ở trường nhờ cháu giúp đỡ con bé nhé.” “Vâng, nhất định rồi ạ”. Bùi Lương Vũ gật đầu. Nhân lúc người lớn không để ý, La Duy nhẹ nhàng bước đến chỗ tôi, nói, “Thì ra tên thân mật của em là Viên Viên, vậy mà không nói cho anh biết.” Tôi trừng mắt với cậu ấy, “Anh đừng đến gây phiền phức cho em nữa, mau đi đi.” “Anh chỉ đến xem em có cần giúp gì không thôi mà. Ôi, em đừng lườm nữa, anh đi là được chứ gì?” La Duy và Bùi Lương Vũ lễ phép chào thím và bố tôi. Thím mời họ đi ăn trưa cùng. Tôi nhìn thấy La Duy có vẻ muốn đồng ý, lập tức dùng mắt ra hiệu, cậu ấy mới từ chối: “Cảm ơn cô, nhưng chúng cháu chỉ đến hỏi thăm chút thôi, còn phải sang bên phòng của Bùi Lương Vũ nữa ạ.” Thím cũng không miễn cưỡng, “Vậy được, các cháu cứ đi đi. Lúc nào có thời gian đến nhà cô chơi một chuyến.” Hai người đi rồi tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Thím còn khen bọn họ, nói hai người đều tuấn tú lịch sự, nói tôi có bạn như họ thật tốt. Trong lòng tôi thầm nghĩ, tuấn tú lịch sự cái nỗi gì hả thím, họ chính là hai con sói đuôi to bự đấy ạ. Đến trưa, anh lái xe tới đón chúng tôi đi ăn. Lúc ở trên xe, thím đột nhiên lại nhắc đến La Duy và Bùi Lương Vũ. “Hai cậu trai ban sáng qua chào hỏi đó, một người học cùng trường cháu, thế còn người kia?” Tôi rõ ràng cảm thấy ánh mắt sắc bén của anh qua kính chiếu hậu bắn tới chỗ tôi. Không biết vì sao tôi bỗng thấy căng thẳng. Tôi ho nhẹ một tiếng, nói, “Cậu ấy không học ở trong nước, tháng sau đi Australia du học rồi ạ.” “Ồ, cả hai đứa đều rất được đấy chứ, vừa hiểu chuyện lại vừa lễ phép.” “Cũng tàm tạm ạ.” Tôi cười, nụ cười rất thiếu tự nhiên. Bố từ nãy vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng, “Viên Viên, con còn nhỏ, phải biết giữ khoảng cách với bạn nam, đừng quá thân mật.” Mặt tôi đỏ lựng lên, nhỏ giọng đáp, “Con biết rồi.” Thím cười nói, “Nghe anh nói kìa. Giờ đã là thời đại nào rồi chứ, bọn trẻ càng kết giao được nhiều bạn bè thì sau này càng dễ nhờ vả hơn.” Bố không tiện phản bác lại thím, nhưng từ ánh mắt vẫn thấy được sự không đồng tình. Bố nhìn tôi, không nói gì nữa. Tôi vô tình nhìn vào mắt anh qua kính chiếu hậu, trong lòng bỗng hoảng hốt, vội vã cúi đầu. Lúc ăn cơm tôi luôn tránh ánh mắt của anh. Tôi nghĩ, tôi đúng thực là ngốc, thế này rõ ràng là có tật giật mình. Thà cứ tự nhiên một chút, hùng hồn một chút, dù anh có nghi ngờ mà hỏi tới thì cứ liều chết không thừa nhận là được. Ăn cơm xong, chúng tôi đưa bố ra trạm xe trước. Thím đã hẹn bạn đi spa. Tới thẩm mỹ viện, tôi đang chuẩn bị xuống xe với thím thì bỗng nhiên anh nói, “Mẹ tự vào đi, con đưa Mãn Nguyệt về.” “Vậy được. Dù sao Viên Viên cũng không có chuyện gì để nói với mấy người lớn bọn mẹ. Đi đường cẩn thận đấy.” Không đợi tôi lên tiếng, thím đã đồng ý rồi. Tôi xót xa nhìn theo thím, than thầm trong lòng, thím ơi cứu cháu với, làm gì có chuyện anh ấy có lòng tốt đưa cháu về chứ? Nhưng thím đã xuống xe rồi, hoàn toàn không nghe được lời cầu cứu của tôi. Xe đi tiếp, tôi ngồi mà nhấp nhổm không yên. “Là đứa nào?” Anh bỗng lên tiếng. “Dạ?” “Đừng có giả ngốc với anh. Thằng học cùng trường với em hay là đứa đi du học?” Anh lặp lại. “Là người đi du học ạ.” Tôi xấu hổ trả lời. Anh nhìn tôi qua gương chiếu hậu, “Đã bảo em chia tay rồi cơ mà? Giờ thì sao, còn đưa về ra mắt phụ huynh cơ đấy?” “Không phải,” Tôi lập tức giải thích, “Họ chỉ qua hỏi thăm em một chút rồi đi luôn.” Anh chợt phanh xe lại. Tôi không kịp đề phòng, suýt nữa thì va vào ghế phía trước. “A!” Anh quay lại nhìn tôi, “Lương Mãn Nguyệt, em chẳng qua chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, em ăn cơm nhà anh, sống trong nhà anh, em cho rằng em có tư cách gì mà ở đây chơi trò tình ái?” Khuôn miệng của anh rất đẹp, nhưng một khi mở miệng, lời nói ra đều vô cùng cay độc. Chẳng biết vì sao mà tôi lại không khóc, có lẽ do đã quá quen với việc bị anh mỉa mai rồi. Tôi chỉ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng mở cửa xuống xe. Tốc độ của anh cũng rất nhanh, tôi vừa chạy được hai bước đã bị anh đuổi kịp. Anh kéo tôi vào trong ngực, tôi cũng không kêu lên, chỉ im lặng giãy dụa. Nhưng anh vẫn giữ chặt lấy tôi, biểu cảm lạnh lùng, bước nhanh đến mở cửa xe, sau đó đẩy tôi vào bên trong. Anh cúi xuống thắt dây an toàn cho tôi rồi nhanh chóng quay lại ghế lái. Tôi tháo dây an toàn ra, muốn chạy. Anh giữ chặt lấy cổ tay tôi, nghiêm mặt nhưng không nói lời nào. Tôi giận dữ hét lên: “Buông tay, em không ngồi xe của anh!” Tôi vùng vẫy kịch liệt, nhưng không hất được tay anh ra. Chúng tôi cứ giằng co như thế một lúc. Anh nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt trở nên u ám, sâu thăm thẳm. “Anh để em xuống xe đi.” Tôi cố gắng khiến mình bình tĩnh hơn một chút. Cuối cùng anh cũng mở miệng, “Lương Mãn Nguyệt, em làm loạn đủ chưa?” Tôi vẫn muốn giãy ra thì anh bỗng nhoài người sang, hôn lên môi tôi. Đó là nụ hôn đầu của tôi. Lúc tôi và La Duy thân mật nhất, cậu ấy cũng chỉ thơm lên má tôi mà thôi. Não tôi dường như nổ tung, trong đầu trống rỗng, tim đập dồn dập như đánh trống. Cảm giác duy nhất chính là, môi của anh rất mềm. Ban đầu thì lạnh lẽo, về sau dần dần nóng rực, không ngừng thâm nhập, dường như muốn cắn nuốt tôi. Mắt tôi mở lớn, nhất thời quên cả hô hấp. Đợi đến khi đầu óc tôi tỉnh táo lại, tôi vội đẩy mạnh. Lần này anh không phòng bị nên đã bị tôi đẩy ra. Tôi thở hổn hển, kinh ngạc nhìn anh. Khuôn mặt anh sao bỗng nhiên lại xa lạ đến thế? Cuối cùng, tôi mở cửa, lảo đảo xuống xe. Thế giới bên ngoài xe rất náo nhiệt. Bầu trời xanh thăm thẳm, gió nhè nhẹ thổi qua. Tôi thất thần bước đi. Bên cạnh là dòng người tấp nập, đôi lúc còn có người liếc nhìn tôi. Tôi không biết mình đã đi bao lâu, chỉ là cứ đi theo con đường mà mình quen thuộc. Đi đến lúc hai chân mỏi nhừ, không thể đi nổi nữa, tôi mới dừng lại. Tôi ngồi ở bồn hoa giữa quảng trường trung tâm, vùi mặt vào cánh tay, bắt đầu yên lặng khóc. Đây là chuyện gì? Tôi phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ tôi lại đi nói với chú thím, người anh trai luôn xem tôi không vừa mắt bỗng nhiên hôn tôi? Họ vẫn luôn cho rằng chúng tôi là một cặp anh em hết sức bình thường, tuy không phải cực kỳ thân thiết, tuy anh hơi khó chịu một chút, thế nhưng thím vẫn thường nói với tôi, càng trưởng thành thì tình cảm anh em sẽ càng sâu đậm. Tôi khóc đến mức quên cả đất trời. Đến lúc ngẩng đầu lên thì trời đã tối. Hoàng hôn nhuộm đỏ một nửa quảng trường, thế rồi, giữa ánh hoàng hôn ấy, tôi nhìn thấy một bóng người cao cao cách đó không xa. Không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi. Ánh nắng chiều còn sót lại phủ lên thân anh, khiến cả người anh tỏa ra thứ ánh sáng êm dịu. Anh bước đến gần. Tôi mờ mịt nhìn anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Tôi nói, “Anh ơi, em biết sai rồi. Từ sau em sẽ nghe lời anh.” Tôi không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu, nhưng theo bản năng, tôi cảm thấy, nếu như tôi nhận sai, chúng tôi mới có thể có lối thoát. Tôi không muốn quan hệ giữa hai người trở nên bế tắc. “Lương Mãn Nguyệt, em còn nhớ giao thừa năm ấy lúc hai ta đốt pháo hoa, anh đã nói gì bên tai em không?” Anh bỗng lên tiếng. Ánh nắng chiều sau lưng và trên vai anh rải ra thành những ráng đỏ. Đó vốn là màu đỏ rất dịu dàng, nhưng không biết tại sao, khi tôi nghe thấy câu nói của anh, tim đột nhiên đau nhói. Nụ cười đẹp rực rỡ của anh giữa ánh pháo hoa năm ấy từ từ hiện lên trong tôi. Tôi ngơ ngác nhìn, trong đầu trống rỗng. Năm xưa anh đã nói gì? Anh nhìn vẻ ngây ngẩn của tôi, không hỏi thêm nữa, chỉ đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, chầm chậm nói, “Anh sai rồi, từ sau sẽ không thế nữa.” Nếu như tất cả những chuyện không vui có thể đông cứng lại, tôi mong sẽ lấy được nó ra khỏi đầu, đặt vào một chiếc hộp thật to rồi chôn xuống đất, mãi mãi không động đến nữa. Đáng tiếc là không thể. Tôi luôn trốn tránh những chuyện không vui, không nhớ đến, cũng không nghĩ ngợi. Thế nhưng tôi phát hiện, dù tôi cố gắng muốn quên chuyện này, giả vờ như không có gì xảy ra, thì đến hôm sau lúc nhìn thấy anh tôi vẫn không thể tự nhiên được, thậm chí còn có chút sợ hãi. Anh vẫn là người anh trai nóng nảy, tôi vẫn là đứa em gái nhát gan, nhưng có một số chuyện giờ đã không còn như xưa nữa. Thật may, nửa tháng tiếp theo là khóa học quân sự của tân sinh viên, trong thời gian học quân sự không được về nhà. Tôi thu dọn xong đồ đạc liền bỏ chạy đến trường. Các bạn nữ cùng phòng đến từ khắp các vùng miền. Mặc dù chưa đến mức vừa gặp đã thân, nhưng con gái luôn làm quen với nhau rất nhanh. Tôi chưa từng trải nghiệm cuộc sống như vậy, mọi người cùng nhau ăn, cùng đi lấy nước, thay phiên giặt quần áo, cũng thay phiên đi vệ sinh. Chỉ cần trong phòng ngủ có người thì nhất định không thể yên tĩnh. Mọi người vừa mới biết nhau, lúc rảnh rỗi luôn có vô số chuyện để nói, từ gia đình, bạn bè đến chuyện yêu đương. Tôi không kể nhiều về gia đình mình, chỉ nói mình đến từ huyện nhỏ, chú làm việc ở tỉnh, khi nghỉ thì sẽ về nhà chú. Trong phòng, tính cả tôi là có tổng cộng ba người có bạn trai. Những người khác đều rất tò mò, trước khi đi ngủ luôn hỏi chúng tôi về chuyện tình cảm. Nghe hai bạn nữ kia kể chuyện yêu thương ngọt ngào với bạn trai, tôi có chút thẹn, vì quá trình tôi và La Duy yêu nhau thực sự không lãng mạn là mấy, tôi cũng không thể hình dung cậu ấy bằng những từ ngữ tốt đẹp. Khi mọi người hỏi cậu ấy là người thế nào, tôi chỉ nói, “Thô thiển.” “Vậy các cậu biết nhau từ khi nào, mà quen nhau ra sao?” “Hồi cấp Hai. Chúng tớ là bạn học.” “Vậy chính là thanh mai trúc mã rồi, thật lãng mạn.” Các bạn nữ đều cảm thán. Tôi chẳng biết nói sao. Nói vậy có hơi gượng ép. Tôi vẫn nghĩ thanh mai trúc mã là phải quen nhau từ thời mẫu giáo mới đúng. “Vậy giờ cậu ấy học ở đâu?” Tôi nghĩ một chút rồi nói, “Ở nước ngoài, nhưng vẫn chưa khai giảng.” “Tên trường là gì?” “Cái này... Tớ không biết.” Tôi thực sự không biết, tôi không nhớ nổi cái tên trường dài ngoẵng bằng tiếng nước ngoài đó. Trường học của chúng tôi không lớn cũng không nhỏ. Mấy ngày học quân sự tôi chưa từng gặp Bùi Lương Vũ. Nhưng tôi nghĩ, cho dù có gặp thì tôi cũng không nhận ra anh ấy, mà anh ấy có lẽ cũng không nhận ra tôi. Mọi người đều mặc quần áo bộ đội như nhau, vành mũ che đầu. Nói thực lòng, tính cách tôi có chút hư vinh, thậm chí còn muốn mấy chị em thích buôn chuyện ở phòng tôi gặp Bùi Lương Vũ một lần. Tôi luôn lấy làm kiêu ngạo vì vẻ ngoài của anh ấy. Tuy rằng rất nhiều người nói La Duy cũng rất được, nhưng tôi vẫn thấy Bùi Lương Vũ đẹp vô cùng. Anh ấy mặt mày thanh thoát, thoạt nhìn phảng phất u sầu. Gia Hinh còn trêu tôi đứng núi này trông núi nọ. Hôm đó tôi đang giặt quần áo, đột nhiên nghe có chuông điện thoại, bèn vội vàng lau tay. Cầm điện thoại lên mới biết là La Duy. “Viên Viên, đang làm gì thế?” Từ sau lần nghe thím gọi Viên Viên, cậu ấy đều gọi tôi như vậy. “Giặt quần áo.” “Sao lại tự giặt? Bùi Lương Vũ nói trường em có phòng giặt mà.” “Có mấy bộ quần áo thôi, mang đi làm gì cho phiền phức. Anh có chuyện gì vậy?” Cậu ấy cười nói, “Em đoán xem, giờ anh đang ở đâu?” Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, “Chẳng lẽ là ở trường?” “Ôi, vợ anh thông minh quá. Em xuống đây mau lên, anh đang ở dưới tầng rồi.” “Anh đến làm gì hả? Buổi tối em còn phải tập huấn mà.” Tôi vừa nói vừa chạy ra ngoài. “Anh nhớ em, muốn gặp em một chút thôi.” Vừa ra ngoài ký túc xá, tôi đã nhìn thấy một chiếc Audi trắng đỗ ven đường. Tôi biết chiếc xe này, vì trước đây cậu ấy thường nói các kiến thức về xe hơi cho tôi. La Duy đứng cạnh xe, nhìn thấy tôi liền mỉm cười. Tôi nhìn nụ cười đơn thuần của cậu ấy, không biết tại sao trong đầu lại nghĩ đến chuyện xảy ra với anh hôm đó, bước chân cũng chậm lại. Đối diện với cậu ấy, tôi thực sự cảm thấy hơi đau lòng. Cậu ấy đi đến chỗ tôi. Tôi cố gắng nở một nụ cười. “Mới có vài ngày không gặp, sao em lại thành ra vừa đen vừa gầy thế này?” Cậu ấy vuốt tóc tôi, “Trông như dân tị nạn Châu Phi vậy.” Tôi xoa tay cậu ấy, nói, “Đại thiếu gia, sao ngài không về đi, tìm dân tị nạn Châu Phi làm gì?” Cậu ấy cợt nhả nói, “Hết cách rồi, khẩu vị của bản thiếu gia như thế đấy.” Tôi lườm cậu ấy, cuối cùng không nhịn được cười, “Nói đi, tới làm gì? Còn lái siêu xe như thế, người khác nhìn thấy sẽ nói em được người giàu bao nuôi đấy.” Cậu ấy chỉnh lại áo quân sự rộng thùng thình của tôi, “Người giàu toàn thích mỹ nữ có thân hình chữ S. Em vừa gầy vừa nhỏ bé thế này, ai chịu bao nuôi chứ?” “Vậy anh đi tìm mỹ nữ có thân hình chữ S đi, em đi đây.” Cậu ấy lập tức ngăn lại, “Đừng mà, đừng mà. Anh đùa thôi. Lên xe anh đưa em đi ăn.” “Sao anh biết em chưa ăn?” Tôi vừa đi vừa hỏi. “Nhìn em gầy thế là biết em ăn không ngon rồi. Nhất định phải đi ăn một bữa với anh.” Tôi xắn áo lên, nhìn tay mình, lẩm bẩm, “Đâu có, vẫn rất to mà.” - La Duy đưa tôi đến nhà ăn lớn bên ngoài trường học. Nói là đưa tôi đi ăn cùng, nhưng cậu ấy lại ăn rất ít, chủ yếu là nhìn tôi ăn. Tôi hơi ngượng, “Anh đừng chỉ ngồi xem em ăn như thế. Anh cũng ăn đi.” “Ai nói anh không ăn? Đang ăn đấy thôi.” Cậu ấy cầm đũa lên, gắp cho tôi một ít thức ăn. Tôi bị cậu ấy nhìn đến mức mất tự nhiên, liền buông đũa xuống, “Khó chịu muốn chết. Em không ăn nữa.” “Thế sao được. Ăn tiếp đi nào.” Cậu ấy vội cầm đũa lên đưa cho tôi, “Chỉ là anh nghĩ sau này sẽ ít có cơ hội được nhìn, nên giờ tranh thủ ngắm chút thôi.” Mặt tôi bỗng dưng nóng lên, trong lòng ấm áp. Tôi cầm đũa, gắp cho cậu ấy một ít thức ăn, sau đó làm bộ lơ đãng nói, “Ai nói không có cơ hội? Sau này còn nhiều thời gian. Chỉ sợ đến lúc đó anh đã nhìn em đến phát ngấy rồi.” Cậu ấy cười vô cùng vui vẻ, “Em yên tâm, anh ngắm em mãi mãi cũng không biết chán.” Nhìn nụ cười của cậu ấy, tôi thầm nhủ, hãy quên những chuyện rối ren kia đi, cứ ở bên La Duy như vậy, mãi không chia lìa. Những ngày tiếp theo, La Duy vẫn tới ăn cùng tôi. Có lúc là buổi trưa, đôi khi là buổi tối. Đến cả bạn phòng bên cũng biết người mỗi ngày lái xe thể thao đến đợi dưới tầng là bạn trai tôi. Tôi không thích phô trương như vậy, thế nhưng La Duy sắp phải đi, tôi cũng muốn chiều theo cậu ấy. Có đôi khi Bùi Lương Vũ cũng đi ăn cùng chúng tôi. Đến lúc đó La Duy sẽ không chịu trả tiền, bắt Bùi Lương Vũ phải mời. Bùi Lương Vũ mắng cậu ấy không có tình nghĩa, cậu ấy liền giải thích rất hùng hồn, “Anh phá chuyện tình cảm của vợ chồng chúng em, phận kỳ đà cản mũi thì có tư cách gì bắt em trả tiền? Hơn nữa anh lớn tuổi hơn, phải che chở cho các em nhỏ chứ?” Bùi Lương Vũ tức giận, “Tôi phải ăn hết sức mới được, ăn cả đồ vô tình vô nghĩa nhà cậu luôn.” Tôi cười nói, “Ăn đi, ăn đi, không cần khách khí. Dù sao cũng là ăn đồ của chính anh.” Bùi Lương Vũ trừng mắt với tôi, “Bây giờ em với thằng này hợp lực chèn ép anh, cẩn thận La Duy đi rồi anh không quan tâm em nữa.” “Quan tâm thì quan tâm, nhưng anh không được nhân cơ hội cướp bạn gái của người ta đâu đấy.” La Duy chêm vào. Bùi Lương Vũ nhìn tôi khinh bỉ, “Dựa vào em ấy sao? Có muốn cướp thì cũng phải xem đối tượng chứ.” Tôi và La Duy nổi điên lên, quyết định xử lý bằng vũ lực. Học quân sự xong, trừ việc bị rám nắng nên da đen hơn một chút ra, tôi không những không ốm mà còn khỏe hơn nhiều. Đây chính là nhờ công lao của La Duy, chỉ là tôi chẳng biết nên vui mừng hay tiếc nuối. Tôi rất nghi ngờ, liệu có phải cậu ấy muốn vỗ béo tôi để yên tâm ra nước ngoài hay không. Thế nhưng La Duy kiên quyết phủ nhận, còn nói rất hùng hồn rằng, tôi có béo đến mức tròn như quả bóng, thì cũng là quả bóng đẹp nhất thế gian. Tôi vui vẻ tiếp nhận lời khen đó. - Tôi nghĩ, có lẽ mỗi người đều có khả năng diễn trò thiên phú, có thể giả bộ khổ sở, làm bộ cảm động, giả vờ hài lòng. Tôi không thích ăn cá. Lúc nhỏ, có một lần cả nhà đi vắng, tôi mở tủ lấy bát cá nguội, đến lúc ăn bị hóc xương. Không ai để ý, tôi còn tưởng là mình sắp chết thì mẹ về, giúp tôi lấy xương cá ra. Về sau thím thường xuyên bảo dì Trần làm món cá cho chúng tôi ăn, tôi lại không dám nói không ưa, chẳng thể làm gì hơn là giả bộ mình rất thích ăn. Tôi không quá tin tưởng vào loại tài năng thiên phú này. Dù là La Duy hay Gia Hinh giả vờ trước mặt tôi, tôi đều có thể dễ dàng nhận ra. Hành động của họ trong mắt tôi vụng về vô cùng. Cho nên tôi càng tin khả năng diễn trò là do quá trình trưởng thành vun đắp. Cuộc sống khiến chúng ta không thể không cúi đầu, che giấu đi cảm xúc chân thực của bản thân. Thế nên dù tôi vẫn sợ anh, vẫn không muốn gặp lại anh, nhưng khi anh bước vào cửa nhà, tôi vẫn nở nụ cười vui vẻ nhất, ngọt ngào gọi một tiếng, “Anh.” Anh hơi bất ngờ, nhưng khôi phục vẻ lạnh lùng rất nhanh, nhìn thoáng qua tôi rồi đi lên tầng. Lúc ăn cơm, thím liên tục chê tôi gầy, bảo tôi phải ăn nhiều một chút. Thím nhìn tôi rồi lại nhìn anh, cười nói: “Hai đứa càng nhìn càng giống anh em rồi, anh trai đen, em gái cũng đen.” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt thường ngày vẫn dùng, tỏ ý không xứng. Tôi cười nói, “Cháu chỉ có làn da đen là giống anh chứ không được đẹp như anh, cũng không giỏi bằng anh.” “Giỏi với đẹp thì có ích gì, đến giờ vẫn chẳng có bóng bạn gái nào.” Thím bỗng chuyển hướng sang anh, “Thành Hề, hai ngày nay có người nói với mẹ, lúc trước con đi chơi ở bên ngoài có đưa theo một cô gái, hình như là một người mẫu.” “Chỉ là bạn thôi.” Anh hờ hững. Thím mất hứng nói, “Con như thế là đùa bỡn tình cảm của người ta. Mẹ nói cho con biết, mẹ không cho phép!” Anh gắp cho thím chút thức ăn, “Mẹ yên tâm, cô ấy hiểu mà.” Thím hừ một tiếng, sau đó nhìn sang tôi, “Như anh cháu thì hay ho gì. Thà là nó được như cháu, nghe lời một chút, kết giao với một cô bạn gái đứng đắn thì cũng bớt cho thím được tí việc.” Tôi nhẹ giọng khuyên thím, “Công ty anh bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian quen bạn gái ạ? Về sau có thời gian thím lại giới thiệu cho anh là được rồi mà.” Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm thấy từ phía đối diện có một ánh mắt sắc nhọn phóng tới. Tôi lập tức cúi đầu, dùng đũa cẩn thận nhặt xương cá trong bát. Tôi nghĩ, tôi với anh dường như đã khôi phục lại quan hệ như trước kia rồi. Còn chuyện sau này thì cứ đến đâu hay đến đó. - Hôm La Duy đi, tôi không đến tiễn. Cậu ấy phải bay đến Thượng Hải, sau đó chuyển chuyến bay đến Melbourne*1. Một ngày trước khi đi, cậu ấy tới tìm tôi, rồi hai người đi rất lâu quanh trường. Chúng tôi cũng không nói gì nhiều, chỉ nắm tay nhau chầm chậm bước đi, đôi lúc lại nhìn nhau cười. Tôi thấy rất lạ, tại sao tôi không có cảm giác đau lòng như người ta vẫn nói. Văn Văn ở giường trên bảo, bạn trai cô ấy phải học lại, lúc chia tay cô ấy khóc đến mức gần như nghẹn thở. Tôi vẫn có thể thoải mái đùa với La Duy, bảo cậu ấy nghĩ cách mang một con chuột túi nhỏ về. Tôi chỉ cảm thấy quyến luyến, quyến luyến vô cùng. Còn cảm giác đau lòng, có lẽ mỗi người mỗi khác. Trước khi đi, cậu ấy còn tặng cho tôi một bức tranh tự tay vẽ. Vẫn là phong cách vẽ quen thuộc của cậu ấy. Một phòng khách lớn trông rất sống động được vẽ bởi những đường nét bao quanh gọn ghẽ, ở giữa phòng là hai hình người ngốc nghếch nho nhỏ, trong đó có một người cài chiếc nơ bướm, lần này còn được tô màu hồng. Bức vẽ ấy chẳng khác gì poster phim điện ảnh, mặt sau còn viết một câu: “Vợ ơi, chờ anh trở lại cưới em.” Tôi vừa cười, vừa cảm động. Tôi tìm vị trí của Melbourne trên bản đồ, dùng kiến thức địa lý đã học biết được múi giờ chỗ cậu ấy là GMT+10, ở chỗ tôi là GMT+8, chênh nhau hai tiếng đồng hồ. Sau đó, tôi nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nghĩ thầm: Tốt quá, cũng không quá xa, không đến mức ngày đêm đảo lộn. Hết chương 12 *Chú thích: *1. Melbourne: thủ phủ và thành phố lớn nhất bang Victoria, và là thành phố lớn thứ hai ở Australia.