Triền miên một hồi, mặt Lý Tố đỏ ửng lên vì thẹn thùng và thỏa mãn. Cảnh này khiến Tô Kiền bất chấp vừa tắm rửa xong, lại hôn lên đôi môi sưng đỏ kia. Vẫn là xúc cảm yêu thích không nỡ rời ấy. Lý Tố giãy giụa một hồi không thành công, đành giao đôi môi mình cho Tô Kiền. – Thế nào? Kỹ thuật của anh tốt chứ. – Tô Kiền cười gian. Nhưng Lý Tố lại không biết phải đáp lại thế nào. Nên trả lời thế nào đây?… Nếu đáp lại, chẳng hóa ra cậu đang so sánh Tô Kiền với khách hàng của cậu hay sao?… Nhưng khách hàng của cậu sao bằng một góc của Tô Kiền được? Tô Kiền đột nhiên chú ý đến phản ứng cậu, không khỏi thất vọng. Hỏi cái gì không hỏi lại hỏi cái này. – Thích anh à? – Tô Kiền hôn lên mắt Lý Tố coi như hối lỗi. – … Thích ạ. Kiền có thích em không? – Lý Tố nhận lấy lời xin lỗi của anh, lòng ấm áp hơn. – Anh cũng thích em. – Thì thầm bên tai Lý Tố, Tô Kiền bế cậu vào phòng tắm. Tô Kiền kìm nén dục vọng chỉ chực bộc phát, cẩn thận tắm rửa cho cả hai, thay quần áo sạch. Tô Kiền đổi ga giường mới, quay ra thì thấy Tiểu Tố mặc áo choàng tắm, tay ôm chăn, ngồi ngẩn ngơ trên sô pha. Lớp áo choàng tắm màu trắng không che hết được vết hôn trên người cậu. – Vẫn muốn tiếp sao? – Trên người Tô Kiền chỉ quấn khăn che đi hạ thân. Anh nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu, liền trêu chọc. – Đâu, đâu có. – Tai Lý Tố đỏ bừng, cậu cũng không dám nhìn Tô Kiền. – Rõ ràng bị nói trúng tim đen… – Tô Kiền nheo mắt, nâng cằm Lý Tố. – Tiểu Tố, người em bé, ôm rất vừa tay… – … – Người Lý Tố đỏ như tôm luộc, lời nói của Tô Kiền thật quá mức gợi tình. – Anh anh anh… đồ lưu manh! Tô Kiền bị dáng vẻ không biết giống ai của cậu mà bật cười. Lúc này Lý Tố mới phát hiện ra cậu bị đùa giỡn, liền đứng trên sô pha, cầm chăn chùm lên người Tô Kiền. – Anh vẫn đang ốm, đừng nghịch nữa. Để em đi đun nước gừng… – Lý Tố đặt bọc chăn Tô Kiền ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, còn bật TV giúp anh giải sầu, sau đó đi dép rồi chạy vào trong bếp. Lý Tố thích bản thân bận rộn vì Tô Kiền, cậu cảm thấy như vậy mới có không khí gia đình. Cậu mặc tạp dề, lấy gừng trong tủ lạnh ra, rửa sạch, rồi cắt thành lát mỏng. … Đường phèn đâu? Tô Kiền chùm chăn dựa cửa phòng bếp, ngắm thân hình bé nhỏ kia tất bật vì anh, trong lòng chợt tràn đầy cảm xúc. Anh biết cảm xúc này là gì, đúng thế… là hạnh phúc. Dường như nỗi cô đơn suốt mười mấy năm qua đã tan biến nhờ có cậu thiếu niên này. – Anh không dùng đường phèn. Âm thanh phát ra từ sau lưng khiến Tiểu Tố đang tập trung phải nhảy dựng. Tô Kiền mở chăn ra, ôm thân hình thon gầy kia vào lòng. Lý Tố không dám động đậy, cậu cảm nhận được từng tấc cơ thể của Tô Kiền… Mặt đỏ bừng. Sau đó cậu đun nước gừng, vị cay tỏa khắp phòng. Lý Tố vươn tay rút ấm điện. Rốt cuộc, Tô Kiền vẫn có phản ứng. Anh cắn tai Lý Tố, thấy người cậu run rẩy, tiếp tục đùa nghịch phía trước ngực, vuốt ve hai điểm nhỏ. Hơi thở Lý Tố trở nên rối loạn. … Đồ dã thú thích động dục này! Lý Tố lùi một bước, liền dán lưng vào ngực người đằng sau, mông cậu cũng chạm phải chỗ nóng rực của người kia. Hơi thở của người đằng sau càng lúc càng nặng nề. – Em lại quyến rũ anh… – Tô Kiền hít sâu. – … Anh đổ oan cho em! – Lý Tố yếu ớt phản kháng…