Đột nhiên, Lộ Thừa Hữu dừng tay một chút, ngẩng đầu nhìn cô. Động tác của anh vẫn tự nhiên như vậy, lại khiến cô cảm thấy không gian bỗng chốc thật chật hẹp. Anh cứ nhìn cô như vậy, không nói được lời nào, cô cũng không nói chuyện, tay hơi hơi run một chút. Lộ Thừa Hữu hơi nhíu mi, tựa như có chút kinh ngạc, anh cho rằng cô vẫn chẳng quan tâm đến cái gì bao giờ, tại sao cô lại thay đổi. "Em tới thưởng thức tôi làm việc sao?" Anh hơi hơi nhíu mày, động tác trong tay ngừng lại. Cô lúc này mới đi về phía anh, ngồi xuống chiếc ghế gần anh nhất, sau đó nhìn thoáng qua bốn phía: "Anh vẫn thích phong cách như vậy." "Khác sở thích của em rất nhiều." Cho dù là sự thật, cô cũng không muốn anh nói ra như thế. Cô bĩu môi, tính trẻ con lại nổi lên: "Thì sao?" "Em tới cùng tôi thảo luận vấn đề này sao!" Cô không dám nhìn cảm xúc trong mắt anh, tay lặp lại xoắn xuýt: "Cái này, hiện tại anh không vội chứ!" Lộ Thừa Hữu mấp máy môi, tựa như có chút bất lực: "Nếu như vội, em sẽ trực tiếp đứng dậy đi thẳng quẹo trái ra cửa chứ?" "Sẽ không." "Vậy sao còn hỏi?" "Tôi chỉ muốn suy nghĩ thật kỹ trước khi nói... " Cô mấp máy môi: "Cái này, tôi nghe ba mẹ tôi nói, gần đây công ty nhà tôi xảy ra chút chuyện, anh có thể ra tay giúp đỡ không?" Lộ Thừa Hữu trầm mặc một chút, đến lúc không thể kiên nhẫn được nữa mới mở miệng: "Tôi cam đoan, nếu em đi yêu cầu người khác giúp đỡ mình như vâyh, người ta sẽ đuổi em về nhà sớm." Tô Thiển Oanh bị nói như vậy có chút xấu hổ, mím chặt môi không nói chuyện. Lộ Thừa Hữu liếc nhìn cô, sau đó lại nhìn thoáng qua thời gian ở góc phải màn hình máy vi tính: "Ăn cơm chưa, xuống dưới lầu ăn cơm?" Tô Thiển Oanh rốt cục có cơ hội đứng lên, tuy rằng bất bình, nhưng vẫn cùng anh rời đi. Cô nghe lời, quả là chuyện hiếm có trên đời. Tô Thiển Oanh không ngừng quấy đảo đồ ăn trên bàn, dưới loại tình huống này, cô thực sự không biết nêb nói thế nào. Lộ Thừa Hữu nhìn thấy cô như vậy, chẳng còn tâm tình ăn uống gì nữa, anh lại nói: "Em muốn nói gì thì nói thẳng đi." "Bạn gái anh đâu? Sao không ở cùng một chỗ?" Lộ Thừa Hữu nhịn xuống xúc động khi nghe câu nói trời ơi đất hỡi của cô: "Mỗi người đều có việc riêng của mình, không cần dính cùng một chỗ." Cô bĩu môi, nhỏ giọng mở miệng: "Nếu tôi khẳng định ngày nào cũng dính một chỗ thì sao." Lộ Thừa Hữu nhướng mắt: "Em quan tâm tới cả sinh hoạt cá nhân của tôi sao?" "Không phải, chỉ muốn hỏi anh, các hai người có định kết hôn không?" "Cái này, liên quan gì đến em?" "Chỉ hỏi một chút." "Ý tứ không trọng yếu, tôi có thể không trả lời." Tô Thiển Oanh ngẩng đầu thấy anh tiếp tục ăn cơm, vô cùng thương tâm thở dài: "Cái này, tôi vừa mới nói cái gì, anh nghe rõ ràng không?" "En nói được rất nhiều ." "Chính là, công ty xảy ra vấn đề." Lộ Thừa Hữu buông đũa xuống: "Tôi còn cho rằng em vẫn chưa chịu nói vào trọng điểm." "Anh đã biết ?" Sự thật là anh không chỉ biết, hơn nữa tối hôm qua còn bị Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An gọi về khuyên nhủ rất lâu, cô trở về, anh như thế nào cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn. Cũng biết mục đích của cô, chỉ là đối cô biểu hiện như vậy, khiến anh không biết làm thế nào. "Cho nên?" Tô Thiển Oanh giống như vẫn không rõ ràng tình huống hiện tại: "Anh không có biện pháp gì? Tình huống như vậy, anh có thể đưa tay giúp đỡ mà?" "Bằng cái gì?" Lộ Thừa Hữu cảm thấy rất buồn cười: "Cho tôi một lý do thuyết phục." "Quan hệ hai nhà " Lộ Thừa Hữu lắc lắc tay: "Cái quan hệ này phù hợp với học sinh tiểu học hơn." Tô Thiển Oanh hiện tại hoàn toàn hồ đồ: "Ý anh là gì? Chính là không đồng ý giúp đỡ?" Lộ Thừa Hữu cảm thấy làm gì cũng phải có tất yếu: "Tại thương trường, nếu em muốn yêu cầu người khác giúp đỡ thì ít nhất cũng phải trình bày được là giúp đỡ bằng cách nào, đối phương có thể nhận được lợi ích gì, lúc đó mới có thể nói đến hai chữ "giúp đỡ". Cô chu chu mỏ: "Anh muốn cái gì?" "Em xác định đã hiểu ý anh ?" "Chẳng lẽ không phải anh muốn có điều kiện gì mới chịu giúp đỡ?" Lộ Thừa Hữu co rút khóe miệng một chút: "Thôi, em muốn anh giúp thế nào?" Tô Thiển Oanh nhắm lại mắt: "Mẹ tôi nói, nếu như chúng ta kết hôn, có thể thay đổi tiêu điểm của truyền thông, hơn nữa giá cổ phiếu của hai bên sẽ tăng như thuyền gặp nước. " Lộ Thừa Hữu rất bình tĩnh nhìn cô: "Sao em có thể nghĩ là tôi có hứng thú?" Tô Thiển Oanh nhìn đồ ăn trên bàn, tâm lý đau xót, cô đứng lên: "Không đồng ý liền không đồng ý, lại không phải tôi cầu xin anh, đừng ra vẻ kiêu căng ngạo mạn. Anh không đồng ý, tôi còn vui sướng không kịp!" Khóe miệng Lộ Thừa Hữu tràn ra ý cười: "Vừa lúc, bớt được phiền toái ."