Hạ Mộng Ngư vốn nghĩ con trai sẽ chia ra làm hai loại là hướng nội và hướng ngoại, nhưng hiện giờ cô lại cảm thấy, bọn con trai đều là những thằng rất đen tối, chỉ có điều là lộ hay không mà thôi. Mà Từ Tử Sung chính là loại đen tối ngầm. “Bạn Từ Tử Sung này, dạo này càng ngày ý thức càng kém đấy nhé.”, Hạ Mộng Ngư trợn mắt với cậu, “Quên cô chủ nhiệm nhắc gì rồi à? Ở trường phải ngoan ngoãn một chút.” Từ Tử Sung liếc nhìn bức tường của khu nhà. “Cách một bức tường là ở ngoài trường rồi… Trèo qua là được… Cậu không trèo qua nổi thì mình giúp cậu…. Cần mình giúp không?” Hạ Mộng Ngư cảm thấy cô nên dạy cho Từ Tử Sung một câu thành ngữ… Một vừa hai phải! Nhưng cái chuyện đấu võ mồm thế này, Hạ Mộng Ngư cô chưa bao giờ sợ. “Dã chiến thì mình không ngại, nhưng mà lần đầu tiên của một quyền vương trân quý như cậu lại bị mình cướp đi ở chỗ bờ bụi thì mình tiếc lắm.”, Hạ Mộng Ngư cười như không, “Dù sao cũng phải tiến hành ở một khung cảnh thật đặc biệt.” “Ồ, thế phải như nào thì cậu mới không tiếc?”, Từ Tử Sung nhướng mày hỏi. Hạ Mộng Ngư nhìn quanh bốn phía rồi cau mày lắc đầu. “Cái chỗ bẩn thỉu này làm sao mà xứng được với bảo bối tâm can của mình được chứ? Kiểu gì cũng phải ở chỗ hướng ra biển, trăm hoa đua nở, cánh hồng trải kín mặt ga trắng tinh, sau đấy mình sẽ nâng cằm cậu lên rồi nói, “Anh yêu, có vừa lòng không?”. Như thế mới đúng.” Từ Tử Sung nghiêng đầu cười. “Thì ra cậu thích thế… Được rồi, đã nhớ.” Hạ Mộng Ngư ngớ ra, “Mình nói đùa thế thôi, cậu đừng có coi là thật nhé.” Cô đâu phải là người ưa hình thức, chẳng qua là đầu óc quá nhanh nhạy nên nghĩ ra cách đấy để đổi chủ đề mà thôi. Nếu mà có làm thế thật thì cô còn chê là quái đản ấy chứ. Từ Tử Sung cười, sau đó lại làm ra vẻ nghiêm túc, “Không sao, chuyện này dễ làm, mình đồng ý với cậu.” Từ Tử Sung này không điên đấy chứ! Hạ Mộng Ngư không nói chuyện tào lao với cậu nữa, cô nhìn đồng hồ rồi nói: “Bố mình sắp đến rồi, mình còn có vài phút nữa thôi, tranh thủ thời gian nói với cậu chuyện quan trọng đây.” “Hả?”, Từ Tử sung hỏi: “Cụ thể là mấy phút nữa?” “Năm phút.” Bố cô lúc nào cũng đúng giờ. Từ Tử Sung giơ tay ra kéo Hạ Mộng Ngư lại, “Thế thì hôn năm phút.” Hạ Mộng Ngư giật tay ra, cô bực bội nói: “Mình còn chưa nói chuyện xong, ai thèm hôn cậu chứ.” Từ Tử Sung chỉ có thể thở dài, vẻ mặt như đang nghẹn bứ cổ, cậu yên lặng nghe Hạ Mộng Ngư nói. Đây là lúc đã qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt sao? Lúc bắt đầu, con thỏ tinh này cực kỳ đáng yêu, cực kỳ ngọt ngào. Thế mà giờ đến hôn còn không cho hôn một cái. “Cậu nói đi.” “Rất đơn giản, chính là cậu nghiêm chỉnh cho mình, đừng có hái hoa bắt bướm lung tung. Chuyện như Bạch Phi Nhi ngày hôm nay, mình không muốn tái diễn lần thứ hai, biết chưa?” Từ Tử Sung thấy mình cực kỳ vô tội, cậu bất đắc dĩ nói: “Mình không có làm gì hết.” Hạ Mộng Ngư lừ mắt, Từ Tử Sung lập tức ngậm miệng nghe cô giáo huấn. “Đúng là cậu không làm gì cả, nhưng mà người khác để mắt đến cậu thôi là mình đã bực rồi. Dạo gần đây thái độ của cậu đúng là không tồi, đáng để khen ngợi, tiếp tục duy trì vẻ lạnh lùng của cậu cho mình, biết chưa?” Từ Tử Sung gật đầu. “Được rồi…Còn việc gì không?” “Không.”, Hạ Mộng Ngư nói. “Không phải vừa nãy cậu bảo có vài việc sao?” Hạ Mộng Ngư câm nín, chẳng phải là do ông tướng này thở ra mấy câu đen tối nên cô phải chống chế sao? “Không có chuyện gì thật?”, Từ Tử Sung xác nhận. “Không có…” “Thế giờ có thể hôn được chưa?”, Từ Tử Sung lại hỏi. Có phải trong đầu bọn con trai không còn chuyện gì khác không? Cả ngày chỉ nghĩ đến ôm ấp hôn hít. “Không được.”, Hạ Mộng Ngư từ chối thẳng thừng. “Còn tận mấy phút nữa, đừng lãng phí thời gian.” “Không được, cậu mà hôn là không ngừng được, chắc chắn không chỉ có vài phút. Mình đi đây, năm phút nữa cậu hẵng ra.” Hạ Mộng Ngư xoay người đi không chút do dự. Từ Tử Sung nhìn theo bóng Hạ Mộng Ngư mà thở dài. Xem ra cậu phải nghiên cứu xem có cách nào để đám con gái không để mắt đến cậu nữa, tốt nhất là cứ nhìn thấy cậu thì sợ hết hồn mà phải tránh đi mới được. Bằng không con thỏ tinh kia lại gây sự với cậu nữa cho mà xem. Có điều, Hạ Mộng Ngư mới đi được vài bước thì bỗng quay lại. Cô trừng mắt nhìn Từ Tử Sung, dáng vẻ vô cùng tức tối. “Gì đây?”, Từ Tử Sung nhướng mày, “Sao thế?” Cậu lại làm gì để con thỏ tinh mất hứng rồi? Hạ Mộng Ngư bước hai bước đến trước mặt Từ Tử Sung, nâng mặt cậu lên rồi hôn mạnh một cái, cô hờn giận nói: “Cậu nói xem, sao cậu lại khiến người ta thích thế chứ?…Sao mình lại thích cậu thế cơ chứ?” Từ Tử Sung nhất thời không biết đáp lại Hạ Mộng Ngư như thế nào. Vừa mới đây cô nàng còn tức giận, giờ lại hôn cậu. Tâm tư con gái đúng là không hề dễ hiểu chút nào. Từ Tử Sung chợt nghĩ, rốt cuộc là Hạ Mộng Ngư đang buồn hay vui đây? Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ rồi bực bội hỏi: “Còn ba phút, có hôn nữa không?” “Hôn.”, Từ Tử Sung không chút do dự. Từ Tử sung xoay người đẩy Hạ Mộng Ngư vào tường rồi cúi đầu hôn cô… Tâm tư con gái khó hiểu, còn tâm tư hội con trai thì đơn giản mà rõ ràng cực kỳ. Được hôn đương nhiên là phải hôn rồi. Hôn cho đã thì thôi. … Sáng Chủ nhật, Từ Tử Sung phải đi tập, Hạ Mộng Ngư đi ăn sáng cùng cậu rồi đến thẳng chỗ hẹn với Từ Tang. Hạ Mộng Ngư chờ trước cửa Starbucks, hôm nay trời chuyển lạnh, cô khoác một chiếc măng tô dày, đeo khăn, đội mũ, thêm cả đôi găng tay to sụ. Chỉ một lát sau Từ Tang đã đến. Từ Tang vẫn luôn là cái đứa có thù với quần dài, trời rét căm căm mà vẫn chỉ mặc váy ngắn, đi bốt cao, để lộ ra cặp đùi trắng nõn. Quả nhiên muốn sành điệu thì phải mặc ít thôi. Hạ Mộng Ngư thì không thể, cô là đại diện tiêu biểu của kiểu người trời vừa trở lạnh đã phải mặc thật ấm rồi. Cô sợ về già mắc phong thấp… “Vào nhanh.”, Hạ Mộng Ngư đẩy cánh cửa của tiệm Starbucks ra, kéo Từ Tang vào rồi nói: “Trong này có điều hòa, đứng ở ngoài gió như cắt thịt ý, cẩn thận chết vì rét. Hôm nay bọn mình ở lỳ trong này đi, đừng đi đâu.” “Đừng đừng đừng, không phải chỗ này. Bọn mình đi chỗ khác.”, Từ Tang giữ chặt tay Hạ Mộng Ngư. “Hả? Đi đâu?” Từ Tang xấu hổ cười, chỉ ra phía sau: “Đối diện.” Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn phía đối diện, đó là một tòa nhà cao tầng, trên biển hiệu ghi rõ “Trung tâm chăm sóc sức khỏe vị thành niên”… “Mẹ kiếp.” Hạ Mộng Ngư bỗng có một dự cảm cực kỳ xấu. … Để chấn an Hạ Mộng Ngư, Từ Tang vẫn dẫn cô vào Starbucks mua một cốc cà phê. “Mày im lặng trước đã, hôm nay tao chỉ có thể dựa vào mày thôi đấy, mày không được suy sụp.”, Từ Tang vỗ vai Hạ Mộng Ngư, “Dù sao thì chắc là tẹo nữa tao sẽ suy sụp mà.” Hạ Mộng Ngư uống liền mấy ngụm cà phê xong mới bình tĩnh lại được. Thật sự cô không ngờ cái tình tiết chỉ xuất hiện trong mấy cuốn tiểu thuyết bi đát lại đường đường chính chính xuất hiện bên cạnh cô. Đã hai tháng nay Từ Tang không thấy “dì cả” đến rồi. “Mày chắc không? Có đôi lúc áp lực bài vở cũng gây rối loạn kỳ kinh mà.”, Hạ Mộng Ngư hỏi. Từ Tang lừ mắt khinh thường, “Hạ Mộng Ngư, mày hỏi câu này nghiêm túc đấy hả?” Ừ đúng, Từ Tang căn bản là có học hành gì đâu. “Mẹ kiếp…”, Hạ Mộng Ngư phì phò nói: “Lần sau làm chuyện đấy nhất định phải dùng bao đấy!” Từ Tang nghẹn họng, cô nàng không ngờ sau khi biết chuyện, câu đầu tiên Hạ Mộng Ngư nói lại như thế. Hạ Mộng Ngư không phê phán cô nàng, cũng không mắng cô nàng. “Trái tim có thể đau, nhưng thân thể này không được hủy hoại, biết chưa? Lần sau nhớ dùng bao đấy.” “Bọn tao có dùng bao mà!”, Từ Tang nói. “Dùng mà sao lại có thai được…”, Hạ Mộng Ngư nhìn thoáng xung quanh rồi hạ giọng: “Không phải là dùng rồi sẽ không có thai được nữa sao? Mày không nhầm đấy chứ?” Từ Tang cũng nhìn xung quanh rồi ghé sát vào Hạ Mộng Ngư, nhỏ giọng nói: “Tao tra Baidu rồi, xác xuất thành công của áo mưa chỉ có 98% thôi, trong một trăm người thì có đến hai người không thành công! Không đúng, là một trăm lần thì có hai lần không thành công!… Thế nên, mày thử nói xem, nếu một đêm làm vài lần, chẳng phải tỷ lệ rất cao sao?” Định mệnh! Chuyện này vẫn là lần đầu tiên Hạ Mộng Ngư được biết, nói như vậy thì áo mưa cũng không an toàn chút nào… Từ Tang sầu não vò đầu, đáng thương nhìn Hạ Mộng Ngư, “Tao biết đâu được tao lại đen thế chứ!” “Cũng không chắc, đừng sốt ruột vội, còn chưa có kết quả mà.” “Nếu tao có chuyện thật thì mày phải đi giải quyết với tao đấy.” “Chắc chắn rồi.”, Hạ Mộng Ngư uống một ngụm cà phê rồi vỗ bàn, “Đi, đi nhanh đi, sớm có kết quả sớm yên tâm, sống chết đều có tao đây.” Từ Tang gật đầu, vội vàng theo sau Hạ Mộng Ngư vào phòng khám. Mặc dù có Hạ Mộng Ngư đi cùng, nhưng lúc bác sĩ hỏi tuổi, Từ Tang vẫn nắm chặt tay Hạ Mộng Ngư, mặt đỏ lên, vô cùng xấu hổ. “18 tuổi ạ.”, Hạ Mộng Ngư nói. Bác sĩ đưa mắt nhìn Từ Tang một cái rồi không nói thêm gì, có lẽ là đã thấy chuyện như thế này rất nhiều rồi, sau đó bảo họ đi đóng tiền rồi đi làm xét nghiệm. Từ sau khi vào phòng khám, Từ Tang không còn cái vẻ tùy tiện thường ngày nữa. Hạ Mộng Ngư biết cô nàng đang sợ. Lúc này, cho dù Hạ Mộng Ngư có bảo cô nàng yên tâm cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngộ nhỡ kết quả xấu thì chắc chắn là cô nàng không thể yên tâm nổi nữa. Quãng thời gian khó khăn nhất là lúc đợi kết quả, hy vọng và tuyệt vọng cứ thế đan xen, trái tim như thể bị đảo qua đảo lại trên một chảo dầu vậy. Phải một lúc nữa mới có kết quả. Hạ Mộng Ngư đưa cho Từ Tang một chai nước, cô nàng chỉ nắm trong tay, cúi đầu, rồi lại nắm chặt lấy cái chai. “Sao mày không hỏi tao là ai?”, Từ Tang thấp giọng nói. “Sợ mày không muốn nói, hỏi ra mày lại xấu hổ. Dù sao thì chuyện này cũng không quan trọng.”, Hạ Mộng Ngư an ủi: “Với tao mà nói, quan trọng nhất là mày ổn, không phải là mày làm với ai.” Giọng nói của Từ Tang có phần nghẹn ngào, “Tao sợ nói ra mày sẽ coi thường tao.” “Không đâu, sao có thể được.” “Mày có cảm thấy tao là đứa con gái không biết xấu hổ là gì không?” “Sao lại thế? Tao vẫn luôn cảm thấy chuyện trên đời này quá phức tạp, đại đa số mọi người thường thích lấy đạo đức ra để phê phán người khác, nhưng mà người ta lại không biết rằng cuộc đời mỗi người một khác, mỗi một sự việc đều có diễn biến riêng của nó, làm sao mà chỉ mấy cái tiêu chuẩn đạo đức đơn giản có thể phán đoán đúng sai được. Mày không phải cảm thấy xấu hổ, chuyện cũng đã xảy ra rồi, mày không hối hận là được. Mà hối hận thì cũng chẳng sao cả, bọn mình còn nhỏ, vốn dĩ là dễ dàng phạm sai lầm… Tao không coi thường mày, tao cảm thấy đã là bạn thì phải để mày làm chuyện mày thật sự muốn làm, không đánh giá mày đúng hay sai, mà lúc nào mày cần thì sẽ vỗ về giúp đỡ mày.” Từ Tang quay đầu lại nhìn Hạ Mộng Ngư, hai mắt đỏ ửng. “Sao mày tốt với tao thế?”, Từ Tang hỏi. Hạ Mộng Ngư mỉm cười, “Tại vì tao thấy, nếu tao rơi vào hoàn cảnh này, mày cũng sẽ làm thế với tao.” Từ Tang cảm giác lòng mình run lên, cô nàng quay đầu, lau giọt nước ở khóe mắt. “Đời tao trước giờ quá là ngu, từ lớn đến bé lúc nào cũng sai lầm. Bố mẹ tao chỉ cho tao tiền chứ chẳng quản tao, chắc là chả có hi vọng gì ở tao cả. Cũng chỉ có mày mới tin tao, kỳ vọng vào tao.” “Vớ va vớ vẩn!”, Hạ Mộng Ngư nói: “Mày cực kỳ đáng yêu đấy được chưa nào? Mày cảm thấy như thế chứng tỏ thế giới của mày hiện giờ chưa đủ tốt, những người xung quanh mày quá thấp kém nên mới không nhận ra được mày đáng yêu đến mức nào! Mày cần đến một nơi tốt hơn, ở cũng những người tốt hơn!” Từ Tang quay sang nhìn Hạ Mộng Ngư, hốc mắt lại đỏ lên. “Hạ Mộng Ngư, tao cảm thấy tuy tao làm cực nhiều chuyện bốc đồng, nhưng có một chuyện tao làm cực kỳ đúng, đấy là tặng đồ ăn cho Từ Tử Sung.” Hạ Mộng Ngư vừa định mở mồm chửi một câu “đệt”, sao con ranh này dám nhớ nhung người của cô, thì Từ Tang lại nói tiếp: “Tại vì nếu không thì tao sẽ chẳng quen được mày… Hạ Mộng Ngư, gặp được mày đúng là chuyện tốt nhất trong đời tao, chắc chắn kiếp trước tao giải cứu vũ trụ nên kiếp này mới được gặp mày…” Hạ Mộng Ngư nghẹn họng. “Cũng không tốt thế đâu…” “Có mà.” Hạ Mộng Ngư vỗ vai Từ Tang và nói: “Được rồi, đừng có luyên thuyên nữa, đợi có kết quả rồi tao với mày lại quyết định xem nên vui hay buồn tiếp.” Từ Tang gật đầu. Cuối cùng y tá cũng gọi số của hai cô nàng, hai người đi lấy kết quả xét nghiệm rồi đến chỗ bác sĩ. Bà bác sĩ nhìn lướt qua tờ kết quả rồi nói: “Không có thai, rất bình thường.” Từ Tang và Hạ Mộng Ngư đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút bất an. “Bác sĩ chắc chứ ạ?”, Hạ Mộng Ngư hỏi: “Hay là bác xem lại đi ạ?” Dù sao vừa nãy bác sĩ cũng chỉ nhìn lướt qua có một lần. Bà bác sĩ lại xem tờ kết quả rồi mất kiên nhẫn nói: “Cả đời tôi xem kết quả xét nghiệm rồi mà còn sai được à? Không có thai. Người tiếp theo.” Hạ Mộng Ngư cảm ơn bác sĩ rồi kéo Từ Tang ra khỏi phòng khám. Vừa ra ngoài, hai người liền sung sướng ôm nhau nhảy nhót, cho đến khi thu hút sự chú ý của người đi đường thì mới dừng lại. “Tốt quá!”, Từ Tang kích động nói: “Mày sang Starbucks đợi tao một lát, tao gọi một cú điện thoại rồi sẽ quay lại tìm mày. Trưa nay tao mời mày ăn nhé!” “Ok! Tao phải ăn rỗng ví của mày mới được, phải ăn suất 400 đấy!” “Không thành vấn đề!” Hạ Mộng Ngư hớn hở đi vào tiệm cà phê chờ Từ Tang, một lát sau vẫn không thấy cô nàng quay lại, cô liền lấy di động ra gửi tin nhắn cho Từ Tử Sung. Hạ Mộng Ngư: Có đấy không? Từ Tử Sung: Có. Hạ Mộng Ngư: Không phải là đang tập à? Sao có mấy giây đã trả lời rồi? Từ Tử Sung: Đang nghỉ, chuẩn bị nhắn tin cho cậu. Hạ Mộng Ngư: Wow, sao lại tâm linh tương thông thế chứ! Từ Tử Sung: Ừ. Hạ Mộng Ngư: À phải rồi, hỏi cậu chuyện này. Từ Tử Sung: ? Hạ Mộng Ngư: Cậu có biết là áo mưa chỉ có 98% thành công không? Từ Tử Sung: … Bên kia im lặng vài giây, mãi sau Từ Tử Sung mới trả lời. Từ Tử Sung: Cậu nghĩ chuyện này làm gì? Hạ Mộng Ngư: Mình tìm hiểu rồi, sau này bọn mình làm chuyện đấy, vẫn là để mình uống thuốc cho an toàn. Mà cậu không phải sợ, chỉ cần không uống thuốc tránh thai khẩn cấp thì sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe cả, mình tra trên mạng rồi, thuốc đấy còn có thể điều tiết kinh nguyệt nữa, nhiều bác sĩ cũng uống mà. Từ Tử Sung thật sự không biết rốt cuộc Hạ Mộng Ngư đang bị chập cái mạch nào nữa. Sao cậu lại để cô uống thuốc lung tung được, chỉ vì để mình thích ư? Nếu thế, cậu tình nguyện đeo thêm vài cái bao nữa… Từ Tử Sung: Hạ Mộng Ngư… Đừng suy nghĩ linh tinh, chuyện đấy tỷ lệ rất thấp. Hạ Mộng Ngư: Ngộ nhỡ vẫn có thai thì sao? Vẫn là ngộ nhỡ! Từ Tử Sung: … Từ Tử Sung: Thế thì thuốc tránh thai cũng có ngộ nhỡ đấy. Đúng nhỉ! Hạ Mộng Ngư hoàn toàn tỉnh ngộ, trên đời này căn bản là không có chuyện gì thành công một trăm phần trăm cả, chuyện gì cũng có ngộ nhỡ, áo mưa có, thuốc tránh thai có, vừa dùng áo mưa vừa uống thuốc tránh thai cũng có luôn. Số mệnh đúng là quỷ quái như vậy đấy, thế nên bạn không thể nói lý với số mệnh được. Hạ Mộng Ngư: Cậu nói đúng. Thôi quên đi… Từ Tử Sung thở phào, ít ra thì Hạ Mộng Ngư cũng không suy nghĩ linh tinh nữa. Cậu muốn an ủi cô thêm vài câu nữa, rằng chuyện đó sẽ không xảy ra với họ, nhưng Hạ Mộng Ngư lại nhanh chóng gửi một tin nhắn đến. Hạ Mộng Ngư: Trong vòng mấy năm nữa, tốt nhất là bọn mình đừng làm chuyện đấy, không an toàn. Từ Tử Sung: … Từ Tử Sung nhẫn nhịn. Từ Tử Sung: Trong vòng mấy năm… Là mấy năm? Hạ Mộng Ngư cũng nghiêm túc suy nghĩ… Lúc học đại học không thể mang thai được, không thể. Mấy năm sau khi tốt nghiệp là thời điểm quan trọng để lập nghiệp, cũng không thể thư thả được. Dù sao Hạ Mộng Ngư cũng có rất nhiều chuyện phải làm, còn giấc mơ phải thực hiện, cô không muốn làm mẹ nhanh như thế. Dựa vào tính cách của cô, cả đời không có con cũng được, nhưng ngộ nhỡ có thai thì cô sẽ bất chấp mọi giá để sinh nó ra. Hạ Mộng Ngư: Khoảng bốn năm sáu bảy tám chín năm gì đấy. Mãi không thấy Từ Tử Sung trả lời, Hạ Mộng Ngư nghĩ chắc cậu lại bắt đầu tập rồi, đang định cất di động thì có chuông báo. Từ Tử Sung: Hạ Mộng Ngư, cậu định cho mình chết chắc? Hạ Mộng Ngư: ??? Từ Tử Sung: Cậu định cho mình chết nghẹn hả? Hạ Mộng Ngư:… Chẳng phải là cậu có thể tự sướng sao? Từ Tử Sung tức đến muốn ói máu, cậu cảm thấy mình không thể nói chuyện với cô được nữa, còn nói nữa thì không khéo cậu sẽ chạy đến xử lý cô tại trận mất. Từ Tử Sung: Cậu học hành hẳn hoi cho mình, đừng có cả ngày nghĩ ngợi mấy chuyện vớ vẩn. Hạ Mộng Ngư: Thì mình đang nghĩ thế còn gì? Để học hành tử tế thì bọn mình không thể nghĩ này nghĩ nọ được. Từ Tử Sung: Ý của mình là thế à? Hạ Mộng Ngư: Không thế thì gì? Từ Tử Sung quẳng điện thoại sang một bên, đúng là bị Hạ Mộng Ngư làm cho tức chết mà. Vẻ mặt sầm sì của cậu khiến huấn luyện viên đứng bên cạnh cũng phải sợ. “Sung à, em không sao đấy chứ? Sao mặt mày sầm sì thế?” “Không sao ạ. Em đang suy nghĩ.” Nghĩ xem phải xử lý Hạ Mộng Ngư thế nào. Từ Tử Sung cảm thấy hiện giờ cậu chỉ hận mình không thể tóm được cô, ấn vào tường giày vò cho thỏa thì thôi. … Không thấy Từ Tử Sung trả lời, Hạ Mộng Ngư nhún vai rồi cất điện thoại. Chắc là đi tập rồi. Lúc này Từ Tang cũng gọi điện xong, cô nàng đẩy cửa đi vào tiệm cà phê, có điều vẻ mặt không ổn cho lắm. Sao lại thế này, vừa rồi chẳng phải vô cùng vui vẻ sao? Hạ Mộng Ngư hỏi: “Sao lại ủ rũ thế này, chẳng phải mày đã bảo sẽ mời tao ăn trưa sao? Tao cam đoan sẽ ăn ít thôi, không ăn suất 400 cũng được, tao biết mấy quán chỉ có 200 thôi.” Từ Tang lắc đầu, sau đó bỗng nhiên ôm mặt khóc. Khỉ thật. “Sao thế? Mày đừng làm tao sợ đấy nhé!” Từ Tang mặc kệ người khác nhìn, cô nàng vừa khóc vừa chửi: “Đúng là thằng khốn nạn!” Thì ra Từ Tang vẫn chưa nói cho bạn trai biết chuyện này, vì cô nàng chưa chắc nên không muốn anh ta lo lắng. Vừa rồi xác nhận xong thì cô mới gọi điện cho anh ta. “Làm em sợ chết đi được, hai tháng liền em không thấy bị, còn tưởng là có thai cơ!” Có điều, Từ Tang chưa nói xong thì bên kia bỗng thay đổi giọng điệu: “Tôi lúc nào cũng đeo bao, cô đừng có lằng nhằng với thằng khác xong lại đổ lên đầu tôi.” Từ Tang ngây người. “Nếu mà cô muốn vòi tiền tôi ấy, thì tôi nói cho cô biết, tôi không có tiền. Có tiền thì tôi còn phải làm thêm ở cái cửa hàng tiện lợi này làm gì?” Trước đây Từ Tang sợ anh ta tự ti nên không cho anh ta biết chuyện nhà mình có tiền, nhưng không ngờ anh ta lại tưởng mình định lừa tiền của anh ta. “Tôi không có thai, vừa khám xong.” “Vậy là tốt rồi.”, nói xong câu đó thì đầu bên kia tắt máy. Hạ Mộng Ngư nghe Từ Tang kể lại xong thì tức điên lên được. “Mẹ nó chứ, khốn nạn!”, Hạ Mộng Ngư không nhịn được mà phải nói: “Trông thì như Ngô Ngạn Tổ mà sao nhân cách lại kém xa thế chứ?” Từ Tang sửng sốt, vừa thút thít vừa hỏi: “Sao mày biết bạn trai tao… à không, bạn trai cũ của tao là ông anh Ngôn Ngạn Tổ ở 7Eleven?” Hạ Mộng Ngư xấu hổ cười: “Tao xin lỗi, tao… Tao biết mày không muốn nói, tao chỉ buột miệng thôi. Tao đoán, nhìn biểu hiện của mày hai tháng nay rõ ràng mà.” Từ Tang khóc lóc kể hết mọi chuyện xong thì cảm xúc cũng dịu đi nhiều. Cô nàng cười khổ: “Xem ra tao thích nó rõ ràng quá… Mày thấy tao có phải là mù rồi không? Sao lại cứ đi cắm đầu thích mấy thằng chẳng coi tao ra gì thế?” Đúng là có những đứa con gái luôn thích những thằng con trai không coi mình ra gì, kiểu tâm lý này khá phức tạp, trong một chốc Hạ Mộng Ngư không thể nào giải thích rõ cho Từ Tang được, chỉ có thể an ủi cô nàng trước đã. “Thôi quên đi, sớm nhận ra bộ mặt thật của nó cũng tốt, dừng đúng lúc đỡ thiệt.” “Quả nhiên, không quen mấy thằng cặn bã thì thật xin lỗi tuổi trẻ… Giờ tao chỉ có thể tự nhủ là thôi thì vừa bị một con chó dại đớp cho một phát…” Chính xác, loại người như cái tên ở 7Eleven đấy, cùng lắm cũng chỉ bị người khác chửi rủa, chứ còn cảnh sát thì vốn dĩ vẫn luôn kệ mấy thằng cha đốn mạt mà. Với lại, chuyện như thế này mà được kể ra ở cái đất nước này, thì Từ Tang cũng sẽ bị chửi không ít. “Mày có muốn xả hận không?”, Hạ Mộng Ngư nghĩ rồi hỏi. Từ Tang gật đầu. “Mày chờ ở đây, tao giúp mày xả hận.” Từ Tử Sung vừa tắm xong, đang định thu dọn đồ đạc để đi ăn trưa thì nhận được tin nhắn của Hạ Mộng Ngư. Hạ Mộng Ngư: Sung ca, bạn trai à, hiện giờ bạn gái của cậu đang cần cậu. Từ Tử Sung: Cậu đang ở đâu? Hạ Mộng Ngư: … Cậu không hỏi mình có chuyện gì à?” Từ Tử Sung: Không hỏi. Hạ Mộng Ngư: Mình muốn cậu giúp mình đánh người thì sao? Từ Tử Sung: Thì đánh. Vừa hay cậu đang đầy một bụng tức đây. Xử lý người khác, sau đó sẽ xử lý Hạ Mộng Ngư.