Hạ Mộng Ngư trợn tròn mắt nhìn Từ Tử Sung, mãi lâu sau mới định thần lại được. Ý của Từ Tử Sung là cô đang thử thách lý trí của cậu sao? Bằng trí tuệ hơn người, Hạ Mộng Ngư lập tức hiểu ra vì sao hôm nay Từ Tử Sung cứ trốn tránh mình. Không phải vì giận cô, không phải vì cô có lỗi gì với cậu. Thì ra là thế, thảo nào tự dưng thái độ của Từ Tử Sung lại thay đổi một cách kỳ lạ như vậy... Hạ Mộng Ngư cúi đầu cười, nụ cười tươi rói không kiềm chế được, vừa dịu dàng lại vừa vui vẻ. Từ Tử Sung cau mày nhìn Hạ Mộng Ngư. Nghe cậu nói như vậy, sao lại phản ứng kiểu này? Cười ngọt ngào như trẻ con được ăn kẹo vậy... Cậu nghiêm nghị nói: "Hạ Mộng Ngư, mình thấy cậu hoàn toàn không ý thức được mình đang trong tình cảnh nguy hiểm cỡ nào." "Mình không sợ.", Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn Từ Tử Sung, giọng điệu vô cùng chắc chắn, "Cậu sẽ không làm tổn thương mình." Trong lòng Từ Tử Sung tràn ngập cảm giác bất lực, Hạ Mộng Ngư quả thực là được định sẵn sẽ ăn tươi nuốt sống cậu rồi, thế nên cậu mới chẳng biết phải làm sao với cô cả. Cậu thở dài một hơi rồi nói: "Thế nên cậu đang cười mình không thể làm gì được cậu đúng không?" Hạ Mộng Ngư lắc đầu. "Mình cười là vì mình đang vui mà!" Hạ Mộng Ngư tủm tỉm cười, mắt nhìn Từ Tử Sung. Trẻ con được thầy cô khen, cũng sẽ có vẻ mặt như thế này. "Tại vì mình biết không phải vì cậu ghét mình nên mới không để ý đến mình, thế nên mình rất rất vui." Tim Từ Tử Sung mềm nhũn, cả người như bị rút cạn không khí. "Nghĩ ngợi lung tung cái gì thế?", Từ Tử Sung nghiêm giọng nói: "Sao mình có thể ghét cậu được chứ." Thích còn không kịp nữa là. "Sao lại không? Tuy rằng mình ai gặp cũng quý, nhưng không dám chắc là mình có làm chuyện gì khiến cậu ghét hay không đâu." "Cậu làm gì mình cũng không ghét, đừng suy nghĩ lung tung." "Mình nói dối cậu cũng không ghét à?", Hạ Mộng Ngư hỏi. "Không ghét, rất đáng yêu." "Mình nói xấu sau lưng người khác cậu cũng không ghét à?" "Không ghét, cũng rất đáng yêu." Hạ Mộng Ngư thật sự không biết nói gì nữa, tiêu chuẩn đáng yêu của Từ Tử Sung thật không giống người bình thường. "Mình nói sẽ không ghét cậu là sẽ không ghét, có khi nào mình nói lời mà không giữ lời chưa?", Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư và nói bằng giọng điệu rất nghiêm túc: "Tin mình đi." Hạ Mộng Ngư cúi đầu ngượng ngùng cười, rồi gật gù, "Được rồi." Cô nghĩ ngợi một hồi rồi lại hỏi: "Thế cậu chắc vẫn phải có hố mìn chứ?" Từ Tử Sung nhíu mày hỏi: "Là như nào?" "Thì là chuyện hay đề tài mà người khác không thể động vào ấy? Chuyện mà người khác tuyệt đối không thể phạm vào đó." "Có.", Từ Tử Sung đáp không chút do dự. "Là gì?", Hạ Mộng Ngư tò mò hỏi: "Cậu nói cho mình biết, mình cam đoan sau này sẽ tránh." Dù có thích một người đến đâu đi chăng nữa thì vẫn luôn có một giới hạn. Hai người nếu muốn yên ổn ở bên nhau, thì quan trọng là phải biết giới hạn của đối phương. Trong giới hạn thì được, một khi vượt qua giới hạn thì thật sự có chuyện để xử lý rồi. Từ Tử Sung trầm mặc không nói. "Nói đi!", Hạ Mộng Ngư gặng hỏi: "Giới hạn của cậu là gì?" Từ Tử Sung thở dài một hơi. "Cậu đấy." Hố mìn của cậu. Từ Tử Sung dừng một chút rồi lại dùng chất giọng nhẹ nhàng nói: "Là cậu." Hạ Mộng Ngư sửng sốt, cô hiểu ý trong lời nói của Từ Tử Sung. "Cậu..." "Sao?" "Mình là hố mìn của cậu?", Hạ Mộng Ngư nũng nịu hỏi. "Cậu là người mà trong lòng mình người khác không thể động vào được." "Là giới hạn của mình." Ánh mắt Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư quá thâm trầm. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, ánh mắt đó như một hồ nước đọng lâu năm, lạnh lẽo, tĩnh mịch, nhưng hiện giờ, mặt hồ nước đang thoảng những tia sáng ấm áp. Con người này đúng là... kẻ khiến con gái nguyện tan nát cõi lòng vì mình. "Từ Tử Sung." "Hả?" "Mình cảm thấy trình độ văn vẻ của cậu lên rồi đấy, đợt thi tới xem cậu phát huy thế nào." Trình độ nói chuyện như thế này, chẳng phải là có thể mê hoặc hàng nghìn hàng vạn cô gái hay sao? Từ Tử Sung nở nụ cười. "Được." Hai người nhìn nhau, một người nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu, một người mỉm cười dịu dàng trầm tĩnh. Họ lẳng lặng nhìn nhau, tựa như trong mắt chỉ có đối phương. Có lẽ do xung quanh quá yên tĩnh, không hiểu vì sao, mặt đối mặt thế này lại khiến bầu không khí trở nên mờ ám một cách kì lạ. Từ Tử Sung dần thu lại nụ cười, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, cậu giơ một bàn tay, bỗng nhiên áp lên má Hạ Mộng Ngư. Hạ Mộng Ngư căng thẳng, khẽ cắn môi trong vô thức. Cậu ấy muốn làm gì? Muốn hôn cô sao? Phải không? Ngón tay cái của Từ Tử Sung nhẹ nhàng vuốt qua môi Hạ Mộng Ngư, giọng nói của cậu trầm hẳn: "Hạ Mộng Ngư, cậu có một thói quen rất xấu." Thấy chưa, quả nhiên là vẫn có hố mìn mà. Hạ Mộng Ngư nâng mí mắt lên, cô hỏi: "Thói quen xấu gì?" "Mỗi lần cậu cảm thấy căng thẳng là lại bất giác cắn môi." "Cái này sao lại gọi là thói quen xấu được?", Hạ Mộng Ngư nhìn Từ Tử Sung và nói bằng giọng bất mãn: "Cậu đang soi mói mình đấy phải không?" "Đương nhiên là thói quen xấu rồi, tại vì sẽ khiến người khác xảy sinh suy nghĩ kỳ quái." Từ Tử sung thoáng dừng lại rồi nói: "Khiến người ta muốn hôn cậu." Hạ Mộng Ngư cảm thấy như vừa có gì đó nổ tung trong đầu, cô đưa mắt nhìn Từ Tử Sung, hơi thở cũng trở lên gấp gáp. Muốn hôn, muốn hôn! Chẳng lẽ, nụ hôn đầu của cô thật sự sắp đến rồi sao? "Ấy, sao phòng này không khóa cửa vậy?" Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng nói rất quen thuộc, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Hình như là giọng của cô nàng hoa khôi lớp họ. Sao cô nàng lại chạy đến đây? Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung đều sửng sốt, hai người vội vàng liếc nhau một cái. Vẫn là Từ Tử Sung phản ứng trước, cậu kéo Hạ Mộng Ngư trốn ngay dưới cái bàn trên bục giảng. Hai người chen chúc trong gầm bàn chật hẹp, rồi cùng vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài. Quả nhiên cửa phòng bị đẩy ra, hai tiếng bước chân một nặng một nhẹ tiến vào, là hai người. "Dạo này em làm sao thế?" Là giọng của một anh chàng lớp phó học tập khác trong lớp. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau, trên mặt đều hiện vẻ nghi hoặc, sau đó lại tiếp tục dỏng tai nghe. "Có phải em để ý Từ Tử Sung không?", anh chàng đó lại nói. Ánh mắt Hạ Mộng Ngư tối sầm lại, cô trừng mắt nhìn Từ Tử Sung. Con người này đi đâu cũng sát gái, hai năm trước còn đỡ, dạo gần đây càng ngày càng nhiều, giờ lại còn không đeo kính nữa. Rõ ràng là muốn quyến rũ đám con gái mê trai! "Đâu có...", hoa khôi vội vàng giải thích, "Bọn em chỉ là bạn bình thường thôi mà, cậu ta nghĩ thế nào thì em không biết, nhưng em nghĩ thế nào thì em biết chứ." Hạ Mộng Ngư trợn mắt, cô nàng hoa khôi này như thể đang dát vàng son lên mặt vậy, nói như kiểu Từ Tử Sung thích cô ta không bằng. Không biết xấu hổ! "Anh thấy em hay tìm nó để hỏi bài, chắc chắn là để ý nó rồi.", anh chàng lớp phó cũng rất có máu ghen tuông. "Ôi dào, đâu có đâu, em thấy chắc chắn là cậu ta không làm được, lần nào hỏi cậu ta cũng bảo không biết..." Hạ Mộng Ngư cười thầm trong lòng, cô nghiêng đầu nhìn Từ Tử Sung rồi giơ ngón tay cái với cậu. Tốt, rất nghe lời. Từ Tử Sung bó tay, đúng là chẳng biết làm thế nào với Hạ Mộng Ngư. "Thế mà còn cứ hỏi?" "Anh không thích thì em không hỏi nữa.", hoa khôi nói: "Dù sao thì cậu ta cũng không biết, kém hơn anh." Mẹ kiếp. Đợi chút nữa Hạ Mộng Ngư sẽ hỏi cậu lớp phó một đề, ép chết cậu ta luôn! Hai người bắt đầu nói này nói nọ, Hạ Mộng Ngư nghe đến phát mệt. Sớm biết thế này thì đã mang sách theo để đọc rồi, đỡ phí thời gian, chẳng biết còn phải ngồi đây bao lâu nữa. "Rốt cuộc em có thích anh không? Anh cảm thấy em đang coi anh là lốp dự bị đấy.", anh chàng lớp phó dường như đang cố lấy dũng khí để hỏi. "Sao có thể thế được? Anh nói câu này làm em buồn đấy..." "Thế rốt cuộc em nghĩ thế nào, hôm nay phải cho anh câu trả lời chắc chắn." "Anh còn muốn thế nào nữa, đến hôn em còn cho anh hôn rồi còn gì.", cô nàng hoa khôi hờn dỗi nói. Hạ Mộng Ngư vểnh tai, lần đầu tiên tập trung nghe chuyện tào lao thế này. "Được rồi, anh tin em.", cậu lớp phó nói. Hạ Mộng Ngư lừ mắt vẻ xem thường. Đồ ngốc, người ta vẫn chưa cho cậu một câu trả lời chắc chắn đâu đấy, có khi lại bị lòe rồi cũng nên. Cho hôn không có nghĩa là không coi cậu là lốp dự bị! Thanh niên này thiếu kinh nghiệm chiến đấu quá! "Thế cho hôn cái nữa!" "Đáng ghét..." Trong phòng bỗng im bặt, cho đến khi có âm thanh chụt choẹt phát ra. Ấy? Hai người kia đang hôn hả? Bầu không khí trở nên xấu hổ vô cùng. Không ngờ thậm thụt dưới gầm bàn mà lại nghe được chuyện "ướt át" thế này. Xung quanh bỗng trở nên nóng hơn hẳn. Vốn dĩ trời mùa hè đã nóng rồi, trong phòng học không có học sinh, chẳng ai lại đi bật điều hòa cả, đã thế hai người lại còn chen chúc dưới gầm bàn chật hẹp. Hạ Mộng Ngư cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực từ người bên cạnh. Dù cho cô trước nay luôn có thân nhiệt thấp thì vẫn cảm thấy nóng. Cô giơ tay phẩy phẩy, đánh mắt sang nhìn, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Từ Tử Sung. Cả hai người cùng chột dạ ngoảnh đi. Chen chúc cùng một chỗ, Từ Tử Sung vốn cao lớn, chân lại dài, một mình cậu chui dưới gầm bàn còn chật chứ đừng nói là thêm cả Hạ Mộng Ngư. Vì vậy cậu giang chân sang hai bên sườn Hạ Mộng Ngư, gần như kẹp lấy cô. Để không bị phát hiện, Hạ Mộng Ngư chỉ có thể cố nghiêng người, tránh chiếm không gian, cho nên gần như dính sát vào người Từ Tử Sung. Tư thế đó của hai người khiến hơi thở của cả hai như quấn lấy nhau. Cô nàng hoa khôi và anh chàng lớp phó vẫn đang hôn nhau, quả thực là hôn không dời môi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng rên khe khẽ của hai người. Thói đời loạn, chưa lớn hẳn mà đã hôn sâu. Hạ Mộng Ngư hận không thể đi báo cảnh sát ngay được. Bên tai truyền đến tiếng hít thở nặng nề, Hạ Mộng Ngư run lên, một bàn tay đặt vội lên hông cô tránh cho cô đổ ngã. Hạ Mộng Ngư căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng quay sang liếc Từ Tử Sung một cái. Từ Tử Sung cũng đang nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng như lửa đỏ. Hơi thở cậu càng đục hơn, ánh mắt rực cháy, bàn tay nắm chặt, mạch máu trong đầu gần như có thể đứt bất cứ lúc nào. Từ Tử Sung chắc chắn, ông trời phái Hạ Mộng Ngư đến là để đòi mạng cậu. "Còn năm phút nữa là vào giờ rồi, mình về đi.", hoa khôi nói. Rốt cuộc hai người đó cũng hôn xong. "Ừm, vậy sau này em chỉ được hỏi bài anh thôi đấy.", giọng nói của anh chàng lớp phó tràn ngập sự thỏa mãn. Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu liếc Từ Tử Sung rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Có người thỏa mãn, nhưng có người lại đang rất bất mãn, mặt mày nhăn nhó, trông vô cùng mất kiên nhẫn. "Em biết rồi, anh đi trước đi." Cậu lớp phó mở cửa đi rồi một lát sau cô nàng hoa khôi cũng đi ra theo. Trong phòng chỉ còn lại Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung. Hạ Mộng Ngư vội vàng chui ra khỏi gầm bàn, chỉnh lại quần áo, lúc này mới phát hiện ra áo thấm đầy mồ hôi. Từ Tử Sung cũng chui ra khỏi gầm bàn, tâm trạng có vẻ cực kỳ không tốt. "Cậu...", Hạ Mộng Ngư vốn định quan tâm cậu một chút. "Cậu về trước đi.", Từ Tử Sung lạnh mặt chặn ngang cô, giọng nói cũng có phần nghiêm nghị, "Về nhanh, ngay." "À! Được rồi!" Hạ Mộng Ngư nghe lời, bỏ chạy nhanh như chớp. Đợi Hạ Mộng Ngư về đến lớp rồi Từ Tử Sung mới đi. Vừa lúc Mạnh Huy đi vào lớp, cậu ta vỗ vai Từ Tử Sung rồi hỏi: "Sung ca, ông vừa đi đâu đấy? Cả người nhễ nhại mồ hôi thế này." Từ Tử Sung thoáng dừng bước, rồi im lặng trở lại chỗ ngồi. "Tâm trạng không tốt à?", Mạnh Huy ngu ngơ hỏi tiếp. "Không.", Từ Tử Sung điềm tĩnh nói: "Vừa bị hành hình." "Gì cơ?" Mạnh Huy không hiểu, còn định hỏi câu nữa thì chuông reo báo vào giờ. Cô giáo dạy Toán bước vào, Mạnh Huy hãi hồn cuống cuồng chạy về chỗ. Hành hình... Hạ Mộng Ngư trộm liếc Từ Tử Sung, cô cảm thấy trình độ nói quá của cậu ngày càng cao rồi.