Em Bị Bệnh Phải Trị
Chương 25
Đêm giao thừa, đôi chân Nam An An nhảy nhảy nhót nhót đi theo sau lưng Khương Minh, nằm úp sấp lên tủ bát nhìn Khương Minh làm sủi cảo (hay còn gọi là vằn thắn), ngón tay thon dài trắng nõn của anh vò cục bột vừa tròn vừa lớn, dùng đôi đũa nhét tôm vào trong làm nhân sau đó tỉ mỉ nặn thành viên không đều nhau.
Thật sự không thể ngồi yên mà nhìn….
Nam An An thò đầu bắt tay vào làm xung phong nhận việc: “Để em,” thấy nam thần buông đũa xuống Nam An An vén tay áo lên bốc một nắm bột, thì cảm giác được trên eo nhiều hơn hai cái tay.
Khương Minh đứng sau lưng cô, hai tay xuyên qua eo cô mười ngón tay đan nhau ở bụng dưới của cô, lòng bàn tay ấm áp.
Tay cầm cục bột của Nam An An run lên, mặt đỏ thẹn thùng, trong nháy mắt cả người lâng lâng, L,ê Qu.ý Đô*n, giống như giẫm lên bông ấy, như thế này người cô cũng phải vo tròn lại thôi. Tim Nam An An bùm bùm nhảy loạn xạ, ánh mắt mơ màng không ổn định: “Nếu không thì, anh đi xem ti vi đi, một mình em nhào bột càng tốt…”
“Em đứng vững không?” Khương Minh nói trúng tim đen, sau khi nói xong câu đó tay ôm eo cô không chút để ý thắt chặt hơn một chút kéo Nam An An vào trong ngực mình, thuận thế đặt cằm lên trên đỉnh đầu cô vuốt ve nhẹ nhàng….
Nam An An nói lắp bắp: “Em em có thể ngồi xuống.”
Khương Minh: “….”
Hơi thở ấm áp anh phả ra cách cô quá gần, trong lòng Nam An An hoàn toàn không có cách nào gói sủi cảo nữa, đừng nói là sủi cảo, bột làm sủi cảo trong tay cũng đã bị cô lôi kéo không thành hình dạng gì nữa rồi, cô cố gắng tập trung lực chú ý: “Như vậy đi, em dạy anh, chúng ta ngồi xuống từ từ nặn.” Cô thích quyến luyến dịu dàng như vậy, nhưng mà cả ngày cô chưa ăn cơm, bánh bao nhân thịt buổi sáng cũng bị chó ăn rồi, bây giờ cô đói đến nỗi chỉ muốn ăn sủi cảo thôi.
Khương Minh nghe vậy cũng không buông cô ra, lường biếng dùng chân dài kéo một chiếc ghế qua ôm cô ngồi xuống.
Nam An An: “….”
Cứ như vậy cô ngồi trên đùi Khương Minh, tay anh từ sau lưng cô duỗi ra cầm một chiếc vỏ bọc viên sủi cảo, vỏ sủi cảo mềm trắng nõn nà nằm trên đầu ngón tay anh: “Sau đó thế nào?”
Lúc anh nói chuyện hơi thở phun sau gáy cô, giọng nói trầm thấp có chút bị cảm lạnh dẫn tới khàn khàn, hết lần này đến lần khác vô cùng mập mờ bộ dạng chăm chú như đang học tập nghiên cứu.
Nam An An gắp tôm bỏ vào: “Một lần không cần bỏ quá nhiều, sau đó như vậy…” Cô cầm vỏ bọc viên sủi cảo trong tay làm mẫu, đầu ngón tay vân vê xung quanh rìa vỏ bọc sủi cảo mấy cái tạo thành một đường viền hoa xinh đẹp.
Tay phải Khương Minh cầm viên sủi cảo làm theo mẫu, tay trái vân vê đường viền, Nam An An ngồi trên chân anh cả người bị hai tay làm sủi cảo của anh ôm trọn từ phía sau, không khỏi mặt đỏ tim đập --- tư thế này, thay vì nói Khương Minh gói sủi cảo, không bằng nói là đang gói cô.
“Như vậy sao?” Khương Minh cầm viên sủi cảo hơi đúng mẫu hỏi cô, Nam An An mạnh mẽ gật đầu: “Đúng vậy, giỏi giỏi giỏi giỏi.” truyện của L%ê Q#úy Đ(ôn, Nói xong duỗi tay ra cầm viên sủi cảo miết chặt đường viền, đầu ngón tay chạm vào ngón tay Khương Minh cũng không rút về, ừm, đây là người đàn ông của cô, cô cầm tay gì gì đó là quyền lợi cô nên có, Nam An An vừa vân về đường viền vừa giải thích: “Nhìn đi, phải miết chặt, như vậy thì đợi lát nữa thả sủi cảo vào trong nồi luộc sẽ không bị nát.”
Nói xong cô dương dương tự đắc nói tiếp: “Có phải cảm thấy em là một người phụ nữ có thể ra phòng khách, xuống được phòng bếp không hả?”
Khương Minh trầm ngâm một lúc, nghiêm túc nói: “Em còn chưa được tính là phụ nữ…”
Còn chưa tính…. Nam An An nắm bắt được gì đó, trước kia cô đi dạo hàng ngày thường xuyên nhìn thấy --- đêm hôm đó, tôi từ con gái trở thành phụ nữ.
Nghĩ vậy tai cô có chút nóng lên.
Cằm bị người ta nâng lên có dụng ý xấu, Khương Minh giữ cằm cô ghé sát vào nhìn cô: “Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Vẻ mặt Khương Minh rất chăm chú, động tác tràn trầy ý tứ trêu chọc như vậy bị anh làm giống như bác sĩ nghiêm túc cẩn thận kiểm tra cơ thể cho bệnh nhân, Nam An An không chịu tỏ ra yếu kém nói: “Mặt anh cũng rất đỏ.”
Khương Minh có lý chẳng sợ: “Anh bị cảm.”
Nam An An: “Em bị sốt” nói xong làm y như thật lấy tay xoa nhẹ chóp mũi không có mồ hôi, thả tay xuống thì đối diện với ánh mắt Khương Minh, đôi mắt kia lúc không đeo kính khá xinh đẹp, đuôi mắt rất dài thỉnh thoảng cười còn hơi nhếch lên, lông mi dày nhìn bề ngoài như mang bí mật nào đó quyến rũ lòng người nhưng cũng không mất đi dáng vẻ khí khái anh hùng.
Tròng mắt màu đen tuyền, không phải màu nâu giống như những người châu Á bình thường, mà chỉ có một màu đen.
Khương Minh thấy ánh mắt cô cực kỳ chuyên chú, còn thấy Nam An An mặt đỏ tim đập, xấu hổ nháy mắt mấy cái.
“Chóp mũi em dính bột mì.” Khương Minh nghiêm túc chỉ ra.
Đột nhiên Nam An An nghĩ tới câu chuyện cười kia --- ngày đó, giữa lúc bạn trai tôi cách tôi càng lúc càng gần càng lúc càng gần tôi mặt hồng tim đập, anh nói trên mi mắt em có gì đó, nói xong kéo ra một miếng dán mi.
Tình cảnh này quả thực ‘khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau,’ Nam An An thấy Khương Minh cách cô càng lúc càng gần càng lúc càng gần, nháy mắt mấy cái, sau đó cảm giác chóp mũi có chút ướt át.
Cô ngạc nhiên mở to hai mắt, là ảo giác của cô sao? Vừa nãy Khương Minh một tay đỡ ót cô, sau đó nhanh như gió dùng đầu lưỡi liếm sạch bột mì trên chóp mũi cô.
Cảm giác mát lạnh trên chóp mũi mãi không tản đi, cô cũng say mê.
Rất vất vả gói xong sủi cảo lòng bàn tay Nam An An đã lấm tấm mồ hôi, lúc đặt sủi cảo lên bàn cô rất có cảm giác nhận được thành quả, phủi tay cầm điện thoại chụp cái chén đựng sủi cảo trên bàn bên cạnh còn có đôi tay thon dài trắng nõn của đàn ông thò ra, gửi lên weibo ---
Cuối cùng tôi đã đổi tên: Nam thần, nhanh nhảy vào chén của em đi ~
Chỉ chốc lát sau đã thấy có bình luận mới ---
Là chè trôi nước không phải đêm rằm tháng giêng: Không cần chè trôi nước sao?
Cây cao lương tôi là An Ngưng: Nghẹt cả thở, cậu thế mà lại có thể đổi tên được, không bao giờ có thể chê cười cậu được nữa rồi.
Vi Vi không cười: Nhanh, thu về, nhìn thấy bánh sẽ khóc.
Vừa có một bình luận mới ---
Khương Minh: Đã ở rồi.
Đáy lòng Nam An An mềm mại một lúc lâu, đang chuẩn bị nói câu của mình thì chuông điện thoại vui vẻ vang lên, nhìn thoáng qua dãy số gọi tới Nam An An chột dạ ấn nút trả lời: “A lô, người khỏe ạ ~”
“Bây giờ ba không khỏe chút nào.” Nam Thị gằn từng chữ.
“Ba, xin lỗi…” Nam An An thành thật nhận lỗi.
Nam Thị thở dài một hơi: “Ba có hai đứa con gái…”
“Đúng vậy, cũng may ba có hai đứa con gái thôi, chị có thể theo ba mà.” Nam An An vội vàng nói tiếp.
“…. Chạy cả hai người rồi” Nam Thị chậm rãi nói: “Có khả năng nó cũng nghĩ như vậy.”
“Lần trước ba về nhà Vi Vi đang hôn môi với một người trẻ tuổi, nhìn thấy ba thì giới thiệu nói đây là William bạn trai của nó, ba đã hỏi nó không phải tên là Jack sao?” Nam Vi Vi giải thích nói: “À…., Jack là người lần trước.”
“….” Cha già cô đơn thật đáng sợ.
Cúp điện thoại Nam An An đang chuẩn bị cầm đũa, thì một viên bánh sủi cảo đã đến bên môi cô, theo phản ứng bản năng cô mở miệng cắn một miếng to nóng quá hít một ngụm khí lạnh. Sau đó nửa cái bánh bị lấy về, Nam An An thấy Khương Minh thổi thổi viên sủi cảo sau đó lại đưa tới bên môi cô.
Có qua có lại mới toại lòng nhau, Nam An An cũng gắp một viên đút cho Khương Minh.
Bữa cơm tất niên hai người ăn ‘có dáng có vẻ,’ ngoài cửa sổ là ánh đèn của vạn ngôi nhà, bên tai là tiếng đùng đùng không dứt của pháo hoa.
Cơm nước xong Nam An An tựa vào ghế sô pha ôm gối xem tivi, lúc điện tới cô không nhìn đã nhận, dù sao giao thừa cũng có nhiều người gọi điện thoại.
“A lô, An An.”
--- Hà Nhạc.
Nam An An nhìn thoáng qua bóng dáng thon dài trong phòng bếp, có chút chột dạ che di động hạ thấp giọng: “A lô, năm mới vui vẻ tạm biệt….”
“An An, anh đang ở đại học phía Tây…” Hà Nhạc ngắt lời cô, “Trên con đường nhỏ trước kia chúng ta hay đi dạo, em còn nhớ rõ…”
“Tôi đang trong nhà Khương Minh.” Nam An An thấp giọng nói.
“….” Hà Nhạc im lặng một lúc, muốn ôn lại kỷ niệm tất cả bị nghẹn trong cổ họng, anh ta nghe thấy chính mình nhạt nhẽo nói: “Đang học bù à… Chuẩn bị thi vòng hai sao?”
“Tôi theo đuổi được anh ấy rồi.” Nam An An không văn vẻ.
“Là em đang giận lẩy sao, An An, anh cam đoan sẽ không bao giờ nữa, khi đó em còn nhỏ, chuyện anh làm và lời nói thực sự quá đáng, anh không nghĩ tới cô ta cố tình bắt máy….”
“Hà Nhạc,” giọng Nam An An rất nhẹ: “Tôi thật sự đã chia tay với anh, rất nghiêm túc ở cùng một chỗ với Khương Minh. Hơn nữa chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ, anh không đổi được tính trăng hoa của anh, tôi không chữa hết bệnh lãnh cảm của tôi.”
“Vậy Khương Minh thì sao?” Hà Nhạc cười lạnh một tiếng: “Khương Minh thì chịu đựng được?”
“Tôi không biết.” Nam An An nhàn nhạt mở miệng: “Nhưng anh thì tôi hiểu rõ.” Nói xong dứt khoát cúp máy.
Lúc Khương Minh đi vào phòng khách Nam An An vừa mới cúp máy, anh ngồi trên ghế sô pha dơ tay dùng điều khiển giảm nhỏ âm lượng, đưa cho Nam An An một phong bì lì xì: “”Năm mới vui vẻ.”
Nam An An: “…” Có người phát tiền mừng tuổi cho bạn gái à?
Nam An An tự mình tìm một vị trí thoải mái gối đầu trên đùi Khương Minh thoải mái nhàn nhã xem tivi, xem một lúc cảm giác cổ đã mệt cô dứt khoát lăn lộn trên đùi Khương Minh, mặt hướng vào bên trong….
Sau đó thoáng chốc nhảy dựng lên, ngón trỏ chỉ vào quần Khương Minh nói cũng không nên câu: “Nó nó nó… Còn có thể động đậy?”
Tay Khương Minh khoác lên trên tay vịn của ghế sô pha thoải mái gật gật đầu, Nam An An dè dặt ngồi vào bên kia tay vịn ghế sô pha, thương xót cho rằng tính lãnh cảm của mình đã mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Đến lúc gần tới nửa đêm, khi người dẫn chương trình trên tivi người bắt đầu đếm ngược, Nam An An kéo tay Khương Minh chạy đến trước cửa sổ sát đất chờ pháo hoa.
Cả đêm Khương Minh gọi vài cú điện thoại, mãi đến lúc Lâm Mặc điện thoại qua anh mới buông tay Nam An An nghe máy --- nhận cuộc gọi đầu tiên trong đêm giao thừa---
“Anh, em điều tra được, em hỏi lão tiền bối chúng ra, có mấy tên côn đồ bị bắt vào cái ngày anh nói của năm năm trước, tội danh là hành động bỉ ổi ở con hẻm nhỏ phía sau đại học phía Tây. Cưỡng bức vị thành niên, chúng nó khai báo một đêm làm mấy lần, nhưng cuối cùng cô gái nhỏ kia chạy thoát, hình như là một bác gái báo cảnh sát….”
“Giai đoạn đó phía sau đại học phía Tây đặc biệt hỗn loạn, mỗi ngày báo án cướp bóc vân vân đều rất nhiều, không biết có phải Nam An An…. A lô, anh?” Tiếng nói của Lâm Mặc chìm giữa tiếng nổ đùng đoàng của pháo hoa.
Tiếng chuông năm mới vang lên.
Một đóa pháo hoa bay lên trời, nổ “Oành” trong đêm tối, tỏa sáng một phần trời đêm.
Khương Minh cầm di động, nhìn Nam An An cười tít mắt đứng trước cửa sổ sát đất vẫy vẫy tay với anh, cô cười đến mặt mày cong cong lúm đồng tiền nhỏ cũng tràn đầy ý cười.
Cảnh nền là vô số pháo hoa rực rỡ, đua nhau nở rộ.
Hết
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
45 chương
68 chương
179 chương
7 chương
48 chương