Lương Hành Dã nửa nâng nửa ôm, giẫm lên đất bằng đi trong tuyết đọng. Trì Ninh được anh ôm có một loại cảm giác an toàn khó tả. Lúc này, tay Trì Ninh đang để ở trong túi anh, cằm cậu đặt trên vai anh, cơ thể và tâm trí đều được thư giãn. Cậu thong thả quan sát tuyết rơi, không cần phải lo lắng vì Lương Hành Dã quá cao mà mình bị ngã xuống. “Sò biển sao? Mỗi ngày dì đều làm, em ăn cũng ngấy rồi,” Chân nhỏ của Trì Ninh khẽ đung đưa trong không khí, cậu lắc cho tuyết đọng rơi xuống khỏi chân, ” Anh Hành Dã, anh muốn ăn gì vậy?” Giọng điệu cậu kéo dài, mềm mại như tuyết, như gãi gãi khiến trái tim cảm thấy ngứa ngáy. Lương Hành Dã dừng lại, nhìn bậc thềm đã bị tuyết phủ dày, lần đầu tiên trong cuộc đời không biết phải làm sao. “Sao anh lại không quan tâm em nữa rồi?” Trì Ninh nói, “Anh gọi em là Ninh Ninh trước mà.” Lương Hành Dã bước lên bậc thang, âm thanh rất nhẹ vô cùng dịu dàng: “Không phải không quan tâm tới em, tôi fđang suy nghĩ ăn cái gì.” Buổi tối bọn họ tùy tiện ăn một chút. Trì Ninh phát hiện Lương Hành Dã cứ mãi nhìn cậu, nhìn vào ánh mắt anh, hai má cậu phồng lên vì đang nhai đồ ăn cùng với đôi môi đỏ mọng. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lương Hành Dã tránh đi rất nhanh. Trì Ninh hỏi: “Anh sao vậy?” Lương Hành Dã đang chậm rãi bóc tôm, đưa tới bên miệng cậu, “Há mồm nào.” Tôm sú hoang dã Madagascar rất ngon ngọt, ăn một con lại muốn ăn thêm con nữa. Trì Ninh cũng không hỏi nữa, vừa ăn tôm vừa nói chuyện với trợ lý của Tạ Xuyên. Cậu gõ bàn phím điện thoại tạch tạch. Lương Hành Dã liếc mắt nhìn màn hình nhưng nhìn không rõ, “Đang nói chuyện với Tống Hiểu Ý sao?” Trì Ninh với Tống Hiểu Ý vẫn còn liên lạc, cuối tuần trước còn hẹn nhau xem nhạc kịch Come From Away. Trì Ninh không hiểu tiếng Anh nên trước đó có học qua một vài từ vựng đơn giản, xác nhận có thể hiểu được mới đi. Trong nhà hát cậu xúc động đến mức rưng rưng nước mắt nhưng không dám để rơi ngọc trai. Đợi Lương Hành Dã tới đón, khi cửa xe vừa đóng lại, ngọc trai lăn ra khắp nơi, Trì Ninh mang theo giọng mũi nói lần sau sẽ xem cùng Tống Hiểu Ý nữa. “Không phải em ấy, là trợ lý của chú Tạ,” Trì Ninh tự hào khoe khoang, “Chú Tạ bảo em đệm đàn ghita cho chú ấy trong buổi biểu diễn đó.” “Lợi hại vậy sao?” Trì Ninh có chút ngượng ngùng, “Chỉ đệm có một bài thôi hà.” Tạ Xuyên rất có trách nhiệm, để cậu ở bên cạnh, dạy hết cho cậu mà không nề hà gì. Đàn ghi-ta là một trong những nhạc cụ dễ học nhất, Trì Ninh lại có nền tảng sẵn, thiên phú có sẵn, thế nên kỹ năng ngày càng hoàn thiện hơn. Cũng khá bất ngờ khi ông để cậu đệm đàn. Còn chưa đầy một tuần nữa sẽ diễn ra buổi hòa nhạc kỷ niệm của Tạ Xuyên. Studio không chủ động tuyên truyền, chỉ có các fan và truyền thông đưa tin. Thông tin như cơn lốc to lớn, vừa mới mở bán vé đã hết sạch, mọi người trong phòng làm việc đều bận đến quay cuồng, ngoại trừ Trì Ninh. Những nhạc sĩ đi theo Tạ Xuyên cũng đều đã có tuổi, ai cũng đối xử với cậu như một đứa trẻ, mỗi ngày đều trêu cậu, đến lúc làm việc lại sợ cậu mệt, không cho cậu đụng vào bất cứ thứ gì cả. Ngày đó đến sân vận động tập luyện, Trì Ninh ngồi ở hàng ghế thứ nhất, tập trung tinh thần theo dõi. Phong cách âm nhạc của Tạ Xuyên rất đa dạng. Ông biểu diễn các bài hát cổ điển theo các phong cách khác nhau, có rock, có ballad lãng mạn, có cả phong cách trữ tình…. Phối với bối cảnh sân khấu với hình ảnh quay chụp đẹp, ông có thể lý giải tình yêu đích thực với âm nhạc qua nhiều năm. Biểu diễn gần ba giờ đồng hồ, Trì Ninh nhìn chằm chằm lên sân khấu đẹp mắt, nhìn lâu đến nỗi hốc mắt cũng khô lại, trong lòng vô cùng rung động. Sau khi kết thúc, cậu đến hậu trường tìm Tạ Xuyên. Ông đã lớn tuổi nên cũng không còn khỏe mạnh nữa. Tạ Xuyên thở phì phò, cả người đều là mồ hôi, giọng cũng đã hơi khàn, ngồi phịch xuống ghế uống nước. Mọi người trong phòng chờ tấp nập ra vào, nói chuyện nhao nhao ồn ào. Trì Ninh ngồi xổm trước mặt Tạ Xuyên, còn chưa nói gì thì một tay trống hơn ba mươi tuổi vỗ lên đầu cậu, “Ngồi xổm như chú ếch nhỏ thế.” Xung quanh vang lên những tiếng cười, có người trêu ghẹo cậu: “Nhưng vẫn là một chú ếch nhỏ xinh xắn nha.” Tạ Xuyên cũng cười: “Được rồi nào, hôm qua cười thằng bé ăn rau xanh giống gấu, hôm nay lại giống ếch nhỏ. Thằng bé không thể là người sao?” Trì Ninh chột dạ nghĩ, thực sự không phải đâu. Cậu ủ rũ suy nghĩ rất lâu, cậu nói với Tạ Xuyên rằng mình muốn giúp đỡ mọi người, dù là di chuyển nhạc cụ cũng được. Nhân viên hậu trường đưa cho cậu một thanh phô mai lớn, dáng vẻ như một người cha hiền từ, “Tôi đã sắp xếp tốt rồi, không cần cậu phải chuyển gì đâu, cậu chỉ cần đi chơi là được rồi.” Tay đánh trống: “Ai nói muốn giúp anh chuyển đồ đâu, Ninh Ninh là muốn lên sân khấu thâm dự kìa…” Bị nói trúng tim đen, Trì Ninh cúi đầu nhìn trộm Tạ Xuyên. Mọi người đều cười, tay đánh trống cười to nhất, “Thầy Tạ, thầy cho chú ếch nhỏ một cơ hội đi.” Người đánh đàn ghi-ta hay nói giỡn: “Vậy chẳng lẽ tôi sẽ phải nghỉ việc sao? ” Trì Ninh còn nhỏ, lúc đầu mọi người đều nghĩ cậu chỉ đến chơi thôi, mãi cho đến khi cậu đàn một bài. Bài hát không có lời, giai điệu từ đầu đến cuối trầm lắng sâu sắc, rất dễ gợi lên nỗi xúc động của những người đang nghe. Âm nhạc hay nhất không nhất định phải có kỹ năng cao siêu gì cả, giọng hát không cần quá đỉnh cao nhưng phải chạm đến trái tim người nghe. Dựa theo những gì Tạ Xuyên nói, Trì Ninh tràn đầy năng lực, trời sinh để làm việc này. Lỗ hổng duy nhất của cậu là cách hiểu từ ngữ ngoài mặt, cũng không may mắn bằng người có văn hóa. Tạ Xuyên cười tủm tỉm, dẫn Trì Ninh lên sân khấu. Sân vận động có thể chứa được cả vạn người, ánh đèn chiếu lên sân khấu vô cùng lóa mắt. Do chỉ có sân khấu được chiếu sáng, dưới sân khấu và phía sau hậu trường đều là bóng tối, giống như biển rộng bóng đêm, vô cùng vô tận. Trì Ninh đứng ở giữa sân khấu giống như đứng trên một rạn san hô. Nhỏ bé và cô độc. Nhưng Tạ Xuyên sẽ không cô độc, sẽ không lâu sau, nơi này sẽ lại ồn ào đông đúc, giống như tất cả những biểu biểu diễn trước đây của ông, bùng cháy như sắp phát nổ. Trì Ninh nhìn Tạ Xuyên đang rất nhàn nhã “Chú Tạ, chú có căng thẳng không?” “Quen rồi, ” Tạ Xuyên nhìn hàng ghế trống mà nhớ lại quá khứ trước đây, “Lần đầu tiên biểu diễn đúng là rất căng thẳng, lòng bàn tay đều là mô hôi rồi run lên, sợ sẽ làm sai, nhưng cuối cùng vẫn quên nó đi.” Ông cười hỏi: “Ninh Ninh, muốn thử một chút không?” “Muốn ạ.” Trì Ninh hình dung dưới sân khấu đang có hàng vạn người, ánh mắt tràn ngập sự khao khát, “Cháu muốn được nhiều người thích, còn muốn hát cho anh trai cháu nghe nữa.” Đây chính là cơ hội mà cậu đã mơ ước bao lâu. Tạ Xuyên cười hiền từ. Trì Ninh dính Lương Hành Dã bao nhiêu ông đều biết. ngày thường nói ba câu không thể không nói đến Lương Hành Dã. Lương Hành Dã vừa xuất hiện, tầm mắt của cậu chỉ đặt lên người anh. Chẳng qua Lương Hành Dã cũng tốt với Trì Ninh đến mức quá phận, tình cảm của bọn họ sâu đậm là điều dễ hiểu. Cuối cùng Tạ Xuyên không chỉ cho Trì Ninh tham dự vào biểu biểu diễn để đệm nhạc mà còn đồng ý cho cậu tập đàn hát vào giờ giải lao. Muốn lên sân khấu không thể không tập luyện. Lần nào Lương Hành Dã đến phòng làm việc đón cậu, Trì Ninh đều đang luyện tập. Hôm nay cũng như thế, Lương Hành Dã cũng không làm phiền cậu, đứng cách bức tường thủy tinh quan sát. Tạ Xuyên cúi xuống gảy đàn, dạy cậu tư thế đúng. Tạ Tân cũng ở đó, dựa vào bức tường chạm khắc như một gốc cây tùng, chăm chú quan sát Trì Ninh. Anh lấy ra di động nhắn tin cho Tạ Tân, chờ Tạ Tân đi ra, anh hỏi: “Dạo này không bận sao? Gần đây lúc nào cũng gặp cậu ở đây.” “Cũng tạm. Nặc Nặc đòi tới nên tôi đưa con bé đến đây.” Tạ Tân chỉ vào Tạ Nặc đang ngoan ngoãn ngồi xổm ở một góc nghịch bồn hoa, “Đang chơi ở đó kìa.” Tạ Nặc không đợi được ở nhà, ban ngày hai buổi đều đòi tới đây. Lần trước gặp chuyện không may nên Tạ Tân luôn phải theo sát, nhưng cứ đi theo cô bé thì chán quá cho nên không nhịn được bèn quan sát chú nhỏ dạy Tri Ninh. Trì Ninh có kiến thức âm nhạc rất sâu sắc, chỉ cần nhìn một lần đã có thể thấy rõ được thiên phú âm nhạc của cậu giống như chú hắn nói. Mà sau đó hắn thường phân phó cho vệ sĩ đưa Tạ Nặc đến chỗ nghỉ để chơi, còn hắn thì đi đến khu làm việc. Trì Ninh lớn lên rất đẹp trai, cậu cũng có thể làm việc rất nghiêm túc. Rất nhiều lần hắn quan sát Trì Ninh, cũng không thể không thừa nhận, Lương Hành Dã cũng coi như có mắt nhìn người. Lương Hành Dã nói chuyện với Tạ Tân, Tạ Xuyên đi ra lấy nước, cũng cười chào hỏi Lương Hành Dã, “Hành Dã, hôm nay đến sớm vậy?” “Công việc xong sớm nên cháu đến đây luôn.” Lương Hành Dã nhận lấy bình nước, mở ra máy lọc nước rồi rót đầy bình cho ông, “Chú, không phải chỉ còn vài ngày nữa là tới buổi biểu diễn sao? Chú bận quá thì cũng không cần để ý Trì Ninh quá đâu.” “Không để ý không được, lần trước diễn tập thằng bé còn đi theo chú rồi nói, muốn lên sân khấu hát cho cháu nghe. Chú để nó chơi vào giờ giải lao, chỉ có vài phút thôi, không bất tiện đâu…” Lương Hành Dã giật mình Tạ Xuyên chụp lấy vai anh, “Đến lúc đó nhớ phải đến đấy, đừng phụ tấm lòng của chú nha.” Trên đường về nhà, Lương Hành Dã vẫn còn thơ thẩn. Vào đông rồi nên trời nhanh tối, trên đường ngựa xe như nước, tiếng còi xe inh ỏi, ngọn đèn đường lờ mờ chiếu vào trong xe. Trì Ninh bị tiêu hao quá nhiều năng lượng, ngáp một cái, tựa vào vai Lương Hành Dã ngủ thiếp đi. Đầu cậu chậm rãi trượt xuống, Lương Hành Dã lại đỡ lên, tay cậu buông lỏng, lại trượt xuống. Lương Hành Dã nhẹ giọng gọi: “Ninh Ninh.” “Hửm?” Trì Ninh lẩm bẩm một tiếng, “Lạnh quá à.” Lương Hành Dã bảo tài xế tăng nhiệt độ trong xe lên. Anh xoa xoa hai bàn tay một lúc, sau đó hỏi Trì Ninh có muốn ôm anh ngủ không. Trì Ninh mơ mơ màng màng đồng ý, cọ giày vào nhau, nhấc chân lên, cực kỳ tự nhiên làm tổ trong lồng ngực Lương Hành Dã. Lương Hành Dã cởi áo khoác ra khoác cho cậu, ôm eo cậu nhìn ra ngọn đèn ở xa xa. Mờ nhạt, ánh sáng ấm áp. Về đến nhà Trì Ninh vẫn còn ngủ, tài xế tắt máy, Lương Hành Dã nói nhỏ, “Chú cứ xuống trước đi.” Tài xế lại khởi động xe, mở hệ thống điều hòa trong xe lên, nhẹ nhàng mở cửa xuống xe. Rất nhanh trong xe chỉ còn tiếng hít thở, Lương Hành Dã cúi đầu nhìn Trì Ninh. Một lúc sau, chọc chọc vào hai má cậu, sau đó ôm cậu xuống xe. Anh đặt cậu lên giường, Trì Ninh nửa tỉnh nửa mơ, khó khăn nhấc mí mắt lên, chăm chú nhìn Lương Hành Dã, tâm trạng không tốt, “Em mơ thấy ác mộng.” Lại mơ thấy biển, dưới biển vừa tối vừa sâu, vách đá phía trên không ngừng rơi xuống biển. Mỗi lần Trì Ninh mơ thấy ác mộng đều sẽ ngủ với anh. Một tay Lương Hành Dã giữ lưng, một tay nhấc chân cậu lên, ôm Trì Ninh quay về phòng mình. Phòng ngủ chỉ bật đèn tường tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp. Hệ thống sưởi cũng đang bật nhưng xung quanh vẫn còn lạnh. Trì Ninh cuộn tròn trong lồng ngực Lương Hành Dã, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, nói chuyện với anh. “Giữa trưa lúc chúng ta ăn cơm, anh cãi nhau gì với mẹ anh vậy?” Trì Ninh úp nửa mặt xuống gối, rầu rĩ nói, “Là bởi vì anh xoa mắt cá chân giúp em đúng không?” Gần phòng làm việc của Tạ Xuyên có một quán ăn mới mở, buổi trưa Lương Hành Dã dẫn cậu đi ăn thử. Gần tới buổi biểu diễn nên nhiều việc linh tinh, cậu vừa đi vừa nhắn tin với người đánh trống, không cẩn thận va chân vào góc tường, đau đến chảy nước mắt. Cổ chân cậu trắng nõn, có vết bầm nên nhìn rất nghiêm trọng. Lương Hành Dã nhờ người mang khăn đến, ngồi xổm xuống chườm nóng cho cậu. Bàn ăn thiết kế nửa kín, nên ở chỗ của Trì Ninh có thể nhìn được hết xung quanh quán ăn, vừa hay gặp Chu Vân ở chỗ lối đi. Chu Vân ăn mặc tỉ mỉ, tóc ngắn gọn gàng, đeo một bộ trang sức bằng ngọc lục bảo hình giọt nước như những vì sao quanh mặt trăng. Bà được một nhóm phụ nữ vây quanh, ai cũng rạng rỡ, mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau. Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Lương Hành Dã. Nụ cười trên mặt ai nấy cũng biến mất giống như một tác phẩm điêu khắc đang cứng đờ. Trì Ninh cũng nhìn lại họ, lại nhìn Lương Hành Dã, nói với anh mẹ anh đến, ở ngay bên ngoài. Lương Hành Dã nghiêng đầu nhìn, sau đó lại tiếp tục chườm khăn nóng lên chân cho cậu, mãi đến khi Chu Vân tức giận xông vào, kéo Lương Hành Dã tới phòng bên cạnh. Trì Ninh bị những người còn lại ở đó đánh giá. Có người lịch sự bắt chuyện với cậu nhưng cậu không để ý. Cậu đi đến chỗ ghế trước cửa ngồi đợi Lương Hành Dã ra. Cửa gỗ thật nên cách âm khá tốt, cậu nghe không rõ nội dung nhưng giọng điệu nghe rất rõ ràng. Âm thanh của Lương Hành Dã lạnh lùng, rồi đột nhiên Chu Vân quát to, giống như đang cãi nhau chuyện gì đó. “Ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho người ta trước bàn dân thiên hạ thế, con điên rồi phải không?” Chu Vân mất kiên nhẫn, đôi bông tai cứ đung đưa, “Con có thân phận gì? Có bao nhiêu người đang nhìn con con biết không?” Tháng trước Chu Vân du lịch ở nước ngoài về cũng mang quà đến tặng Lương Hành Dã. Mỗi lần gặp nhau thì bầu không khí giữa hai người rất hiếm khi hòa hợp được, nhất là khi nói về Trì Ninh lại càng căng thẳng hơn. Lương Hành Dã bảo vệ cậu quá kĩ, một câu nói về cậu cũng không được. Chu Vân có thể chấp nhận sự tồn tại của Trì Ninh nhưng trong lòng bà vẫn hy vọng Lương Hành Dã sẽ có thể tìm một người môn đăng hộ đối. Bà ta bị anh lạnh lùng phản bác lại, cuối cùng hai người kết thúc trong không vui. Bà ta không ngờ được đi ra ngoài ăn cơm với bạn cũng có thể gặp chuyện này. Lương Hành Dã nuông chiều cậu ta ở nơi riêng tư thì còn được nhưng đây là ở trước mặt nhiều người, làm như vậy không khác gì là vứt bỏ đi danh dự. “Chỉ riêng những người vừa nãy thôi, phu nhân họ Hà miệng lưỡi rất cay độc, bà ta mà thêm mắm thêm muối, bịa chuyện, ngày mai thành phố này sẽ nháo nhào hết cả lên. Ai mà ngờ được Lương Hành Dã con lại quỳ gối xoa chân cho người ta.” “Nhà họ Lê nữa, con gái út của họ vừa về nước, môn đăng hộ đối với con, bà Lý vừa nói muốn hẹn con ăn bữa cơm thế mà ngay lập tức lại thấy được cảnh này…” “Con có thân phận gì cơ? Rồi nhiều người thấy con thì làm sao chứ?” Lương Hành Dã cảm thấy buồn cười. Hứa Tấn nổi tiếng vô liêm sỉ, không phải bà cũng có mặt mũi gặp người khác sao. Anh lười nói tiếp, chỉ nói: “Mẹ, chuyện riêng của con không ai có thể xen vào, kể cả mẹ.” “Mẹ không thể xen vào, vậy ai có thể? Trì Ninh sao?” “Phải.” Chu Vân tức đến xì khói. Lương Hành Dã còn nói: “Xoa chân thì tính là gì? Cái này mẹ có thể nhìn thấy, chính là nỗi mất mặt thấp nhất đấy.” “Mức thấp nhất sao? Con còn làm cái gì? Con nghe lời cậu ta như thế sao?” “Phải.” “Cậu ta bảo con đi chết con cũng đi sao?” Lương Hành Dã cũng không chịu thua: “Đi chứ? Sao lại không đi?” Biết Lương Hành Dã cố tình chọc giận mình nhưng Chu Vân vẫn không chấp nhận được việc anh phải cúi đầu trước người khác. Nỗi tức giận vọt tới đỉnh đầu, Chu Vân giơ bàn tay lên. Trì Ninh ở bên ngoài chờ chỉ nghe thấy “chát” một tiếng. Âm thanh rõ ràng, trong lòng cậu lo lắng lập tức phá cửa lao vào. Chỉ thấy Lương Hành Dã đang nghiêng đầu sang một bên, bên má trái có một dấu bàn tay, Chu Vân lại gào lên, “Con lặp lại lần nữa!” Lương Hành Dã cười nhẹ, “Đi chứ, sao lại không đi.” Chu Vân lại giơ tay lên, Trì Ninh vội vàng tiến lên, gắt gao che mặt Lương Hành Dã lại, trừng mắt nhìn bà: “Bà đang làm gì vậy?!” Dùng sức quá mạnh, cậu ép hai má Lương Hành Dã đến nỗi mặt anh méo xệch nhìn có chút buồn cười. Anh vỗ nhẹ mu bàn tay Trì Ninh, “Ninh Ninh, em ra ngoài trước đi.” “Không muốn,” Trì Ninh vẫn chặn trước mặt Lương Hành Dã, “Bà ấy sẽ đánh anh nữa.” “Bà ấy sẽ không đánh tôi nữa. Được rồi Ninh Ninh, không sao cả, em cứ ra ngoài trước đi được không?” Trì Ninh do dự bước đi, mỗi bước đều quay đầu lại nhìn. Trong lòng Trì Ninh vẫn không yên. Cậu dán tai lên cửa nghe lén, bên trong vẫn tiếp tục, cậu nghe thấy tên mình, cũng nghe thấy Lương Hành Dã đang dần chiếm ưu thế. “…..Vì sao con phải nghe theo mẹ?… Đừng lấy gia đình ra ép buộc con.” “….. Dừng ở đây, không cần mẹ nhúng tay vào cuộc sống của con…” Chu Vân: “Mẹ và ba con…” …. Cậu nghe được rõ ràng nhất, chỉ có một câu của Lương Hành Dã “Con nói lại lần nữa, con không hy vọng Trì Ninh sẽ phải nhận bất cứ cảm xúc tiêu cực nào từ hai người.” Trì Ninh nghe ra đến đây, Lương Hành Dã đang uy hiếp mẹ anh. Sắc mặt Chu Vân u ám rời đi, sắc mặt Lương Hành Dã cũng không tốt. Cậu muốn hỏi anh kĩ hơn nhưng Lương Hành Dã phải về công ty có việc gấp nên cậu đành phải để đến tối. Trong chăn tràn ngập hương thơm của Hành Dã, khó có thể dùng từ nào để miêu tả được, Trì Ninh nghiêng người, “Anh Hành Dã, cảm xúc tiêu cực bao gồm những gì?” Trì Ninh mặc áo ngủ lông mềm mại màu trắng, đằng trước có hình con cá voi đang phác họa, “Chính là tất cả những thứ không tốt.” Mấy mảnh vỡ lóe lên trong đầu Trì Ninh, sau đó cậu nhận ra điều gì đó, “Trước kia mẹ anh muốn hung dữ với em đều bị anh chặn lại sao?” “Tất cả sự không hài lòng của bà ấy với em đều vì tôi, em không cần phải chịu đựng.” Lương Hành Dã lời ít ý nhiều. “Tính tình mẹ anh thật xấu.” Lương Hành Dã: “Tính tình tôi cũng rất xấu.” Ở cùng với cha mẹ, anh không tìm ra được cách nào tốt. Thật ra anh biết bọn họ muốn nghe cái gì, muốn biến anh thành cái dạng gì nhưng anh đã kháng cự lại cho nên bọn họ nói một câu thì anh cãi lại một câu, phát triển thành một vòng luẩn quẩn không có hồi kết, cuối cùng hội tụ thành một làn sóng hỗn loạn dưới dòng nước ngầm. “Không xấu,” Trì Ninh kéo chăn, nghiêm túc mở miệng, “Anh xem, đến tận bây giờ anh còn chưa lần nào tức giận với em, nói đúng ra là đó là vấn đề của ba mẹ anh. Nếu bọn họ giống như em, vậy anh cũng sẽ không tức giận với họ.” Lương Hành Dã bị sự giải thích của cậu chọc cười, “Rất có lý đấy.” Trì Ninh nhẹ giọng nói, “Tính tình anh không xấu một chút nào, anh cũng không có khuyết điểm luôn.” Trì Ninh thật sự cho là như vậy. Từ những mối quan hệ của Lương Hành Dã, bạn bè của anh đều có những tính cách khác nhau, Tạ Tân cao ngạo, Kỷ Tuyên vui vẻ, ông chủ võ đài quyền anh thì giấu lưỡi dao trong nụ cười…. Tất cả mọi người đều thật lòng đối tốt với Lương Hành Dã. Nếu ba mẹ Lương Hành Dã kiên nhẫn hơn với anh, giải tỏa tâm sự thì mối quan hệ giữa họ sẽ không quá căng thẳng. Thật ra Lương Hành Dã lại rất dễ mềm lòng. Trì Ninh chăm chú nhìn vào mắt Lương Hành Dã, đột nhiên thấy buồn. Cậu nghĩ có phải lúc Lương Hành Dã còn nhỏ cũng thường bị ghét, bị trách móc như vậy không? Cho nên anh mới luôn giấu cảm xúc trong lòng, cũng không tâm sự với ai cả. “Em nói thật đó, anh Hành Dã, tính tình anh không xấu một chút nào cả.” Trì Ninh nói lại một cách khoa trương, “Anh cũng không có khuyết điểm luôn.” Thấy Lương Hành Dã nở nụ cười, Trì Ninh cảm thấy hài lòng nên chuẩn bị ngủ, đột nhiên lại phát hiện vết đỏ trên mặt anh ngày càng rõ, “Mặt anh sao vẫn còn đỏ vậy, có đau không?” “Không đau.” “Anh lại gạt em.” Trì Ninh cố ý hỏi, “Vậy anh ngủ chưa?” Lương Hành Dã liền cười, phối hợp nói: “Đang ngủ rồi.” Trì Ninh cũng cười theo, sau đó cậu nghiêng người, giữ lấy vết đỏ trên má Lương Hành Dã, lấy đầu lưỡi làm ẩm nó, rồi nhẹ nhàng hôn lên, “Sẽ khỏi ngay thôi.” Đợi một lúc, Trì Ninh thấy không đúng lắm. Dấu đỏ trên mặt Lương Hành Dã đã tan đi nhưng sao mặt anh còn đỏ hơn vậy? Cậu muốn nói gì đó nhưng lại bị Lương Hành Dã ấn vào trong lòng, “Được rồi, ngủ thôi.” “Ồ.” Trì Ninh cũng cúi đầu, rũ mi nhắm mắt, không bao lâu đã ngủ say. Lương Hành Dã xuất thần nhìn Trì Ninh. Cậu ngủ rất say, mái tóc xoăn nhẹ xõa trên trán, lông mi dài, hai má hơi đỏ vì nóng. Lương Hành Dã chậm rãi siết chặt cánh tay mình, cảm nhận được hơi thở và độ ấm trên người Trì Ninh. Lần đầu tiên anh cảm thấy, có một thứ thuộc về anh. Toàn bộ, đều là thuộc về anh. Lương Hành Dã suy nghĩ lan man không có điểm dừng. Kể từ khi Trì Ninh rơi vào bồn tắm của anh, anh nhớ lại từng khoảnh khắc một. Trì Ninh ỷ lại vào anh, tin tưởng anh, quan tâm anh, anh nghĩ, cũng yêu anh. Anh xuống giường mở máy tính ra, kiểm tra danh sách tài sản mình đứng tên. Nhìn thấy danh sách hiện lên màn hình, Lương Hành Dã tin chính mình có thể cho Trì Ninh một cuộc sống tốt nhất. Trì Ninh hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả. Khi cậu đến văn phòng Lương Hành Dã, lúc cậu ký tên vào một đống văn kiện, thư ký đứng một bên muốn nói lại thôi. Mà Trì Ninh chỉ cảm thấy tê tay, trong lòng nói thầm tại sao ký nửa tiếng mà vẫn chưa xong..