Trì Ninh lăn vào lồng ngực Lương Hành Dã. Cả hai người đều nằm nghiêng, lưng Trì Ninh áp sát vào ngực Lương Hành Dã. Cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của Lương Hành Dã, Trì Ninh có cảm giác an toàn khó tả. Cậu lại nhắm mắt lại, một lúc sau lập tức chìm vào giấc ngủ. Lương Hành Dã không ngủ được. Anh không quen có người ở trên giường mình. Lúc trước Trì Ninh chỉ nằm ngủ bên cạnh không có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, lúc này lại dán sát vào người anh. Ngoại trừ nóng, cả người anh giống như có sâu bọ bò qua bò lại, trong cảm giác ngứa ngáy còn mang theo tê dại khó nói. Để tránh việc lúc ngủ Trì Ninh kiếm cớ dán vào người mình, sáng sớm hôm sau Lương Hành Dã đã gọi người đến dọn hết giấy dán tường. Anh nghĩ Trì Ninh sẽ không vui nhưng không ngờ rằng Trì Ninh chấp nhận sự thật ngay lập tức, thậm chí còn mỉm cười với anh. Khi Trì Ninh cong mắt cười trông cực kỳ ngoan ngoãn. Ánh mắt trong veo như giọt sương dưới ánh trăng. Lương Hành Dã nhìn Trì Ninh luôn nghĩ đến động vật nhỏ, chỉ có ánh mắt của động vật nhỏ mới sạch sẽ và linh động như thế. Lương Hành Dã bỗng xuất hiện cảm giác mắc nợ không thể giải thích được, nói với Trì Ninh, “Tôi sẽ bồi thường cho cậu, cậu muốn gì?” Vẻ mặt Trì Ninh mê man, “Hở?” “Cậu muốn thứ gì?” “Không có muốn gì hết.” Trì Ninh nghiêm trang lắc đầu. Cậu mặc đồ ngủ, bởi vì vừa mới ngủ dậy, nói chuyện cứ chậm rì rì nghe cứ như đang dối lòng vậy. Lương Hành Dã muốn nói lại thôi: “Cậu như thế này…” Giấy dán tường bị dỡ xuống chất thành đống trên mặt đất. Nhà thiết kế dẫn theo người đến quét dọn bức tường cuối cùng. Có người bước từ trong ra, Lương Hành Dã lùi lại tránh sang một bên. Đột nhiên nhớ ra Trì Ninh đã nói muốn đi siêu thị khá nhiều lần, anh nói: “Hôm nay tôi sẽ tan làm sớm một chút đưa cậu đi siêu thị. ” Công ty của Lương Hành Dã nằm ở trung tâm thương mại phồn hoa nhất, gần đó có rất nhiều cao ốc văn phòng. Lúc trước Cố Húc đã đưa Trì Ninh đi khắp nơi xem thử nhưng chỉ trong một khu vực hạn chế. Đồ đạc trong nhà Lương Hành Dã đều được nhân viên dọn phòng cung cấp kịp lúc nên không cần phải đi siêu thị. Khi Trì Ninh bị thu hút bởi những kệ hàng chất đầy đồ dùng của siêu thị trong màn hình điện thoại di động của mình, cậu đã tự mình đi đến siêu thị chơi hơn nửa giờ trong khu bán gạo và đậu, còn bóp hỏng vài gói khoai tây chiên đến nỗi bị dì bán hàng lôi đi bắt phải thanh toán. Nhưng tất cả đều đã là trước đây. Bây giờ cậu đã được học hành, tiêu chuẩn đạo đức của cậu cũng được tăng cao, mong muốn đi siêu thị cũng dần dần giảm đi. Trì Ninh hỏi Lương Hành Dã: “Buổi tối tôi muốn đi gặp ông lão. Hôm nay ông ấy sẽ dạy tôi đàn từng ngón, có thể đợi tôi học xong rồi hẵng đi không?” “Đương nhiên có thể.” Lương Hành Dã ngạc nhiên, bật cười nói, “Cậu chăm học quá nhỉ.” Anh nhìn thời gian, thấy còn nửa tiếng nữa là đến giờ học cho nên bảo Trì Ninh nhanh chóng đi ăn sáng. Ban đầu Trì Ninh chọn một giáo viên nữ vừa hiền lành lại chu đáo, dạy được nửa tháng thì cô ấy từ chức, đổi thành giáo viên nam. Giáo viên mới cũng nghiêm túc và trách nhiệm không kém nhưng ngoại trừ dạy học, căn bản cũng không giao tiếp mấy với Trì Ninh. Khoảng năm giờ chiều tan học, tài xế đến đón Trì Ninh như thường lệ. Trong nhà việc nấu nướng đã có người giúp nhưng bình thường Trì Ninh vẫn ăn tối cùng Lương Hành Dã. Sau khi ăn xong cậu đến quảng trường nhỏ tìm Trần Hướng Đông. Đến công ty, Trì Ninh nhẹ nhàng đi đến phòng làm việc của Lương Hành Dã. Cậu vừa định gõ cửa thì Lương Hành Dã bước ra, theo sau là một người đàn ông trạc tuổi Lương Hành Dã. Người này thấp hơn Lương Hành Dã một chút, vẻ ngoài cao ráo anh tuấn, đôi lông mày sắc bén. Hai người trông có vẻ thân thuộc lẫn nhau. Trì Ninh bước nhanh nhưng khi dừng chân, do quán tính nên cơ thể ngã về phía trước, lủi vào người đàn ông kia. Người đàn ông lùi lại tránh né, hơi cau mày nhìn Lương Hành Dã: “Cấp dưới của cậu sao lại không quy củ gì thế này?” “Không phải cấp dưới.” Lương Hành Dã đỡ lấy Trì Ninh, hỏi cậu bằng giọng dịu dàng, “Tan học rồi?” “Ừm, tôi tới đây tìm anh đi ăn tối,” Trì Ninh nhìn người đàn ông bên cạnh rồi nhìn Lương Hành Lỗi, “Anh đang bận à?” “Có chút chuyện cần giải quyết, cậu vào phòng làm việc đợi tôi, tôi sẽ nhanh quay lại thôi.” Lương Hành Dã đẩy cửa ra, ra hiệu với Trì Ninh. Trì Ninh ngoan ngoãn đi vào, ngồi đợi trên ghế văn phòng của Lương Hành Dã. Cậu cảm thấy buồn chán nên lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút vẽ lên đó. Trong hành lang, Lương Hành Dã và Tạ Tân đang đi cạnh nhau nói về một dự án tài chính dưới danh nghĩa của chính phủ. Tạ Tân, mặc một bộ vest màu xanh nước biển sang trọng với phong thái quý phái và lịch lãm, nói với Lương Hành Dã: “Không có nhiều người có đủ kinh phí để giành được dự án này. Tôi ước tính rằng chỉ có năm hoặc sáu người. Nếu chúng ta hợp tác, chắc chắn sẽ thành công. ” Không giống như họ Lương một bước lên mây, họ Tạ là một trong những gia đình thâm sâu nhất ở Vân Thành, mà trong đó Tạ Tân là thế hệ trẻ xuất sắc nhất. Lương Hành Dã đã quen biết hắn từ khi còn nhỏ, giữa hai người luôn có mối quan hệ tốt đẹp. Lương Hành Dã trầm ngâm vài giây rồi trả lời: “Không đơn giản đâu, hiện giờ mọi người đang nhắm vào miếng mồi béo bở này, bất luận thế nào bọn họ cũng sẽ nhúng tay vào.” “Cậu quá thận trọng, giặc tới thì đánh, nước dâng thì trị. Chỉ cần cậu ra tay trước, việc ngăn chặn bọn họ ra tay dễ dàng hơn nhiều.” “Vấn đề không phải ở chỗ có cẩn thận hay không. Chiếc bánh này quá lớn, chúng ta không thể nuốt nổi. Chúng ta phải kéo thêm người vào, ít nhất là một người.” … Lương Hành Dã đẩy cửa phòng họp ra, đông đảo nhân viên đang đợi bên trong đồng loạt đứng dậy. Lương Hành Dã gật đầu nhẹ với họ rồi quay sang Tạ Tân, “Trước tiên chúng ta hãy nghe thử dự báo rủi ro.” Cuộc họp kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ. Sau khi kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi hiện trường, tản ra các vị trí làm việc khác nhau. Tạ Tân và Lương Hành Dã đi đầu, sau khi trò chuyện vài câu về dự án, họ chuyển chủ đề sang Trì Ninh. Cây xanh rải rác khắp hành lang kéo dài đến tận văn phòng của Lương Hành Dã. Tạ Tân liếc nhìn cửa văn phòng, cảm thấy khá tò mò. Đời tư của Lương Hành Dã rất sạch sẽ, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện trai gái thường tình nhưng vừa rồi khi cùng cậu bé kia nói chuyện lại lộ ra thân mật khó dò. Tạ Tân vỗ nhẹ ống tay áo bị lá cây quét qua giống như phủ bụi vô hình, hiếm khi tò mò hỏi, “Cậu nuôi người ta từ bao giờ thế? Lúc trước cũng không phát hiện cậu lại có khuynh hướng thế này.” Lương Hành Dã cau mày, “Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ.” Tạ Tân nhớ lại dáng vẻ Trì Ninh, cười nói: “Quả thật trông rất nhỏ, còn đang đi học sao?” Lương Hành Dã: “Cậu nghe không hiểu?” Tạ Tân không chấp nhặt nữa, “Mới nói có vài câu, cậu gấp rút cái gì?” Đã quen biết Tạ Tân hơn hai mươi năm, Lương Hành Dã hiểu rất rõ người này. Từ nhỏ Tạ Tân đã lớn lên cùng vô số tài sản, tính tình kiêu ngạo không chịu nổi, có thể lọt vào mắt hắn cũng chẳng có bao nhiêu người. Khi Kỷ Tuyên nói với họ hắn quyết định học y, Tạ Tân nhất quyết ngăn cản, khuyên Kỷ Tuyên không nên từ bỏ tương lai của mình vì những thứ tình cảm lố bịch, nếu không chẳng qua mấy năm nữa Kỷ Tuyên sẽ bị những người bên cạnh đồng hóa, cuối cùng rơi xuống tầng lớp thấp kém hơn bọn họ. Kỷ Tuyên không nghe lời khuyên can, nhất quyết làm theo ý mình, cả hai dần dần chuyển từ bạn tốt sang xã giao. Lúc bọn họ đang tranh cãi Lương Hành Dã cũng không can thiệp. Đứng ở vị trí của mỗi người, không ai sai, chỉ là bất đồng quan điểm mà thôi. Để tránh cho Tạ Tân dùng sự kiêu ngạo đối đãi với Trì Ninh, Lương Hành Dã nói: “Tôi xem Trì Ninh như em trai mình.” “Em trai?” Tạ Tân khoát tay áo, nhẹ giọng trêu chọc, “Là như tên Hứa Tấn vô dụng kia hay là cặp em trai song sinh kiêu căng ấy nhỉ?” Hai người thường xuyên nói đùa nhưng lần này không thích hợp. Lương Hành Dã dừng chân lại, nhìn Tạ Tân, nghiêm nghị nói: “Tôi với Trì Ninh có quan hệ phức tạp nhưng cậu ấy không phải là đối tượng có thể đem ra đùa giỡn được.” Tạ Tân thân thiết với Lương Hành Dã suốt mấy năm qua chủ yếu là do coi trọng tính cách và năng lực của anh. Họ là những người bạn tốt, đôi khi cũng là đối thủ của nhau, ngay cả khi đang trong trạng thái so tài cũng xen lẫn không ít tán thưởng đối với đối phương. Lương Hành Dã đã nói rõ ràng, lại còn nói rõ không thể nào đùa giỡn được nữa, Tạ Tân mỉm cười, kéo giãn biểu tình trên mặt: “Đã hiểu.” Trì Ninh đợi rất lâu trong văn phòng. Cậu dựa vào ghế của Lương Hành Dã, cởi giày cởi tất rồi ôm chân xem phim hài trên máy tính của anh. Lương Hành Dã và Tạ Tân vừa bước vào vừa trò chuyện. Trì Ninh đang mải mê với cốt truyện trong lúc nhất thời không để ý đến xung quanh. Cả người cậu co lại, động tác gập chân khiến lai quần của Trì Ninh bị xốc lên lộ ra một phần mắt cá chân. Ngón chân tròn trịa trắng nõn giẫm lên tấm đệm da bò màu đen trên mặt ghế. Lương Hành Dã nhìn quen mắt cũng không trách cứ. Trì Ninh không thích đi giày và tất, anh đã nhắc chuyện này vài lần nhưng Trì Ninh vẫn không thay đổi được. Cho rằng Trì Ninh vẫn mang thiên tính của động vật nên Lương Hành Dã cũng không buồn nhắc nữa. Lương Hành Dã bước tới, ném tờ giấy A4 vứt lộn xộn ở góc bàn vào thùng rác, nói với Trì Ninh: “Mang giày vào, chuẩn bị ăn cơm.” Tạ Tân đứng một bên quan sát cảm thấy thật khó tin. Hắn đã gặp em trai của Lương Hành Dã rất nhiều lần, tất cả đều run rẩy nơm nớp lo sợ khi đứng trước Lương Hành Dã, so với người lạ còn sợ sệt hơn mấy lần. Hắn đánh giá Trì Ninh từ đầu đến chân. Người này nhìn cũng đẹp, dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, còn cởi cả giày và tất, chưa kể còn xem phim hài trong phòng làm việc nghiêm túc của Lương Hành Dã. Được chiều chuộng như thế này thì làm sao có thể là em trai được. Nghe được giọng nói của Lương Hành Dã, Trì Ninh ngẩng đầu mỉm cười. Tình cờ bắt gặp ánh mắt của Tạ Tân đang nhìn mình, nụ cười của cậu dần dần hạ xuống, có chút xấu hổ. Những người thường xuyên đến phòng làm việc của Lương Hành Dã chủ yếu là thư kí. Khi Lương Hành Dã rời văn phòng, nơi này lập tức trở thành khu vực cấm cho nên cậu mới không kiêng nể gì mà thả lỏng lăn lộn trên ghế. Trì Ninh vội vàng mang giày vào, Lương Hành Dã giới thiệu với cậu: “Đây là Tạ Tân, bạn của tôi.” Với vẻ xấu hổ vẫn còn trên mặt, Trì Ninh mỉm cười với Tạ Tân: “Xin chào.” Tạ Tân khẽ gật đầu, lễ phép đáp lại: “Xin chào.” Lương Hành Dã nói với Trì Ninh: “Những bài hát cậu thường ngâm nga đều do chú của cậu ta hát.” Tổ tiên của nhà họ Tạ tham gia quân đội và chính trị, đến thế hệ của cha Tạ Tân, một Tạ Xuyên bỗng xuất hiện. Từ nhỏ Tạ Xuyên đã khác biệt với mọi người, say mê âm nhạc, cuối cùng từng bước trở thành nhạc sĩ nổi tiếng. “Chú của anh là Tạ Xuyên?” Trì Ninh nhìn Tạ Tân, biểu tình tràn ngập vui sướng. Cậu thường nghe các bài hát nổi tiếng trước khi đi ngủ, còn nghe qua tất cả các phong cách. Tạ Xuyên là ca sĩ yêu thích của cậu, thậm chí Lương Hành Dã cũng biết cậu rất hâm mộ người này nhưng Lương Hành Dã lại chưa từng nhắc đến chuyện mình có quen biết cháu trai của Tạ Xuyên. Tạ Tân: “Đúng vậy.” … Thư ký đặt một nhà hàng gần đó, thấy trời đã muộn Lương Hành Dã nói với Tạ Tân, “Chút nữa có bận việc gì không? Cùng đi ăn cơm một bữa.” Tạ Tân từ chối: “Không được, tôi phải về nhà cũ của nhà họ Tạ, lần sau vậy.” “Được rồi, nếu có chuyện gì nhớ liên lạc kịp thời.” Lương Hành Dã nói. Trì Ninh đứng cạnh Lương Hành Dã như một người vô hình. Cậu mơ hồ cảm nhận được tính cách của Tạ Tân, bề ngoài thì lịch sự với cậu nhưng thực ra lại bị có khoảng cách, cảm giác bị xa cách và ghét bỏ vô hình. Cậu nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Tân, thầm nghĩ, lần sau cậu không thể cởi giày và tất trong phòng làm việc của Lương Hành Dã nữa..