Ánh mắt Trì Ninh đột nhiên sáng lên, chạy vào trong cửa hàng. Cậu chỉ vào chuỗi ngọc trai vàng, không khỏi kích động, lắp bắp hỏi nhân viên lai lịch của chuỗi ngọc. Nhân viên không vì cậu nói lắp mà phân biệt đối xử, kiên nhẫn đợi cậu nói xong rồi giới thiệu: “Viên ngọc trai vàng này thuộc giống ngọc trai nuôi trồng thủy sản, có nhiều nơi xuất xứ như Indonesia, New Guinea, Australia, Philippines và các nước khác … ” Trì Ninh phát ra một tiếng “hở”. Đương nhiên là cậu chẳng hiểu gì sất. Trong lòng Cố Húc biết rõ trình độ học vấn của Trì Ninh, trên nguyên tắc không để người của ông chủ mất mặt ở bên ngoài, anh ta mua luôn chuỗi ngọc kia rồi đưa Trì Ninh đến tiệm cà phê. Tiệm cà phê này không có nhiều người, không gian tao nhã, là nơi rất thích hợp để trò chuyện. Cố Húc giải thích với Trì Ninh từng thứ: “Các nước như Indonesia, New Guinea, Australia đều là những quốc gia, vị trí Indonesia nằm ở Đông Nam châu Á …” Trì Ninh càng nghe càng mơ màng. Cố Húc kéo ghế qua ngồi bên cạnh Trì Ninh, sau đó lấy bản đồ thế giới ra, bổ túc cho Trì Ninh một tiết học địa lý vững chắc. Cuối buổi học, Trì Ninh không nhớ nổi Cố Húc đã nói gì, chỉ biết rằng thế giới này rộng lớn hơn những gì cậu tưởng tượng, chỉ cần manh mối của ngọc trai thì tuyệt đối không thể tìm ra anh trai mình. Trì Ninh cẩn thận quan sát những viên ngọc trên bàn. Hình dạng mỗi viên đều tựa như của anh trai mình, cậu nản lòng chống hai tay lên cằm, nhấp một ngụm cà phê trước mặt. Xem xét đến khẩu vị của cậu, Cố Húc đã gọi một ly cà phê Geisha cho cậu. Loại cà phê này chủ yếu có vị ngọt, kèm theo hương hoa quả thơm nồng nhưng Trì Ninh chỉ nếm thấy vị đắng trong miệng. Cố Húc giảng giải đến nỗi miệng lưỡi khô khốc, uống xong khoảng nửa ly cà phê, quay sang hỏi cậu đã hiểu chưa. Trì Ninh gật đầu, sững sờ nhìn đắm đuối chuỗi ngọc trai, một lúc sau mới nhìn thoáng qua Cố Húc. Cố Húc cẩn thận hiền lành, dịu dàng như gió xuân, ở cùng với anh ta thật sự rất thoải mái. Trong khoảng thời gian nửa ngày trôi qua, Trì Ninh đã gần như thăm dò được tính cách của Cố Húc, Trì Ninh do dự một lát, mới chần chừ hỏi Cố Húc nếu muốn tìm một người thì phải làm sao bây giờ. Trì Ninh vừa nói xong câu tốn tận nửa phút, Cố Húc lắng tai chăm chú nghe, trả lời cậu: “Hiện tại công nghệ phát triển tiên tiến như vậy, tìm người rất dễ dàng.” Trì Ninh ngồi thẳng dậy, đan hai tay vào nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng. “Chỉ cần biết một số thông tin cơ bản như tên, số điện thoại, địa chỉ.” Cố Húc cười nói, “Tốt nhất là nên có một bức ảnh.” Ánh sáng trong mắt Trì Ninh vụt tắt ngay lập tức. Anh trai cậu chưa từng nói cậu nghe về số điện thoại, địa chỉ gì đó, ảnh thì càng không có, thứ duy nhất cậu biết là tên của anh trai – A Kim. Ở biển cả, các mỹ nhân ngư thường gọi nhau bằng màu sắc của đuôi. Đuôi của anh trai anh là màu vàng ròng cho nên vẫn luôn được gọi bằng cái tên này. Trì Ninh không biết được liệu sau khi lên bờ anh có đổi tên hay không, bởi vì anh ấy chưa bao giờ nhắc tới tên mới, cậu quen gọi anh là anh, cũng không hỏi nhiều. Tên của Trì Ninh vẫn là do lần trước anh trai lên bờ bảo với cậu, cái tên A Lam này quá thô tục khó nghe cho nên nhất thời tùy hứng đặt cho cậu cái tên này. Trì Ninh suy tư rất lâu. Mọi người ở đây đều có họ và tên, cậu phỏng đoán có thể anh trai sẽ cùng họ với cậu, nếu nói theo cách ấy, tên đầy đủ của anh trai cậu có thể là Trì A Kim. Trì Ninh nhìn Cố Húc, ôm theo hy vọng yếu ớt hỏi: “Nếu … nếu … chỉ … chỉ … một … tên … tên?” “Chỉ có một cái tên thật sự rất khó tìm. Phải tốn rất nhiều công sức để thu thập thông tin, còn phải từng bước loại trừ tên trùng hợp, nếu cái tên đó quá phổ biến, sẽ còn tốn thêm không biết bao nhiêu thời gian và công sức nữa.” Xuất phát từ sự chuyên nghiệp, lời nói của Cố Húc tương đối ngắn gọn và trọng tâm. Anh ta thấy Trì Ninh có chút bối rối cho nên dùng cách nói thẳng thắn hơn nói lại thêm lần nữa. Khi nghe thấy “Nếu có nhiều người có tên này”, đầu óc Trì Ninh lại không nghĩ đến điều ấy, quên mất sự khác biệt giữa biển và bờ, tay không tự giác siết chặt tách cà phê. Bởi vì A Kim quả thực là một cái tên phổ biến, chỉ tính ở vùng biển cậu sống, đã có hàng trăm mỹ nhân ngư với đuôi cá vàng. “Cậu đang muốn tìm ai à?” Cố Húc đề nghị nói, “Cậu có thể nói chuyện với chủ tịch Lương. Nếu anh ấy giúp đỡ, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.” “Không… Tìm ai.” Trì Ninh nói rằng mình mắc nợ Lương Hành Dã quá nhiều, không biết khi nào mới có cơ hội đền đáp, không thể hết lần này đến lần khác làm phiền anh, huống chi tìm người khác phải hao tốn không biết bao nhiêu thời gian và sức lực. Trì Ninh không nản lòng, vấn đề tìm kiếm anh trai có thể từ từ, ưu tiên học nói lên hàng đầu. Khi ra khỏi quán cà phê, mặt trời đã lên cao, Trì Ninh không còn hứng thú đi dạo, quay về công ty của Lương Hành Dã. Lương Hành Dã vừa lúc xử lý xong đống tài liệu trong tay, Cố Húc bước đến cạnh anh, báo cáo hoạt động của Trì Ninh cho anh, Lương Hành Dã vừa nghe xong mấy câu đầu đã để Cố Húc rời đi. Sau khi Cố Húc đi, Trì Ninh ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ muốn lẩm bẩm một mình để rèn luyện tốc độ ngôn ngữ. Nhưng cậu biết Lương Hành Dã cần một môi trường yên tĩnh cho nên đành im lặng, chán nản nhìn Lương Hành Dã. Lương Hành Dã nhận thấy ánh mắt của Trì Ninh đang chăm chú nhìn mình. Trì Ninh thấy anh uống nước bỗng nhiên cũng cảm thấy khát. Nởi vì nguyên nhân thể chất, lượng nước uống hàng ngày của cậu phải gấp năm lần Lương Hành Dã. Trì Ninh đứng dậy đi đến phòng nghỉ lấy nước lạnh. Cậu không đem theo chuỗi ngọc kia, túi quà màu trắng nổi bật trên chiếc sô pha đen, rất thu hút ánh mắt người khác. Lương Hành Dã biết chuyện mua ngọc trai.  Anh nhìn vào túi quà nhỏ, nghĩ thầm, có lẽ Trì Ninh thật sự si mê những viên ngọc màu vàng, nhìn chung là thích những thứ có màu vàng rực rỡ. Anh thu ánh mắt lại, chú tâm trở lại vào công việc, bật máy tính lên, chuẩn bị gọi giám đốc đến phòng làm việc của mình. Ngay khi chuẩn bị phát thông báo, anh nhận được cuộc gọi từ cha mình. Lương Hành Dã nhấn mạnh chân khiến chiếc ghế xoay lùi về phía sau một khoảng. Anh khoanh chân lại, lười biếng dựa vào lưng ghế, ấn nghe máy, giọng của Lương Hữu Giang theo đó vang lên. “Cha không gọi điện thoại cho con, con đã quên mình còn có cha luôn sao?” Lương Hành Dã cầm chiếc bút trong tay, xoay tròn: “Làm sao có thể, con đang nghĩ muốn tìm cha, đây không phải là do cha gọi con trước đó sao. ” Lương Hữu Giang chưa bao giờ tin lời nói kiểu này, ông hừ lạnh một tiếng: “ Xem ra con đủ lông đủ cánh rồi nhỉ.” “Thời gian này công ty có rất nhiều việc, không có thời gian rảnh rỗi.” Lương Hữu Giang: “Không phải con rất có năng lực sao? Sao lại có thể bị tên Hứa Tấn phá gia chi tử kia chơi một vố?” Lương Hữu Giang phê bình Lương Hành Dã về chuyện này, Lương Hành Dã thành thật nghe lời. Đây quả thật là sai lầm của anh, xảy ra sự cố này là do anh bất cẩn. Mục đích gọi điện thoại của Lương Hữu Giang không phải là chuyện này, nói xong vài câu liền chuyển sang chủ đề khác: “Cha nghe nói con đang ở chung với một cậu nhóc, có chuyện thế sao?” Cách đây vài ngày, ông gặp Chu Vân trong một bữa tiệc tối. Những năm tháng chung sống của họ đối chọi gay gắt, không ai hiểu ai, sau khi ly hôn, mối quan hệ hòa hoãn rất nhiều, gặp mặt nhau cũng có thể nhẹ nhàng trò chuyện. Nhưng lần này vì Hứa Tấn nên ông không thể bình tĩnh được. Sau bữa ăn tối, ông nhờ tài xế đưa Chu Vân về nhà, trên đường còn nghiêm khắc chỉ trích Chu Vân vấn đề giáo dục con cái. Thế mà Chu Vân lại không hề tức giận, bà cũng không che đậy cho Hứa Tấn, chỉ là sắc mặt không tốt lắm. Sau khi dò hỏi, ông mới phát hiện ra rằng Lương Hành Dã đang qua lại với một cậu bé. Về sự tồn tại của Trì Ninh, Lương Hành Dã mệt mỏi giải thích: “Cha, đây là chuyện riêng của con.” “Con đã nói chuyện với cha như thế nào?” Năm ngoái, Lương Hữu Giang đã mắc một sai lầm rất nghiêm trọng khi đưa ra một quyết định trong công việc đến mức đau tim khó thở phải nhập viện, Lương Hành Dã đã tạm thời tiếp quản, không chỉ lật ngược tình thế, mà còn thành công mở rộng lĩnh vực kinh doanh đa quốc gia. Sau khi Lương Hữu Giang xuất viện, ông hoàn toàn giao công ty cho anh, nghỉ hưu trước thời hạn. Sau khi thoát chết một lần, tính tình ông bỗng chốc trở nên hào phóng, cách nói chuyện cũng không còn quá nghiêm khắc. Lương Hành Dã cười nói: “Con có một người bạn tham gia hội đấu giá ở nước ngoài cách đây ít lâu. Con có nhờ cậu ta lấy vài chai rượu nho. Hẳn là hôm nay Romanée-Conti 1947 có thể đến tay cha. Gần đây tình hình sức khỏe cha thế nào ” “Cũng được.” Lương Hữu Giang nói, “Không tốt cũng không xấu. ” “Cha nghe nói họ của đứa trẻ kia là Trì, là người nhà của Trì Kim Tự sao?” Họ Trì quả thật rất hiếm thấy, Lương Hữu Giang vô thức liên kết Trì Kim Tự với Trì Ninh lại. “Không phải người nhà của Trì Kim Tự, con không có quan hệ như vậy với cậu ấy. Tin hay không là tùy cha.” Cây bút đang xoay tròn giữa các ngón tay của anh rơi xuống đất, kèm theo đó là tiếng “lạch cạch”. Lương Hành Dã khom lưng nhặt bút lên, không nhanh không chậm nói: “Mẹ con than thở với cha sao? Bà ấy gấp cái gì. Nếu con thật sự thích một người, mấy người cũng không thể ngăn cản được. ” Lương Hành Dã tính tình khó ưa, sự cứng đầu của anh quả thật không ngăn được, Lương Hữu Giang nhất thời không đáp lại. Thực ra về Trì Ninh, ông cũng không để bụng. Giới tính không phải là vấn đề lớn, kẻ có tiền muốn chơi gì mà chẳng được, có chơi điên cuồng hơn nữa, Lương Hữu Giang cũng từng thấy qua. Đối với một người đàn ông, cuộc sống riêng tư ngoài mặt có thể sạch sẽ, không ảnh hưởng đến sự nghiệp thì chẳng có vấn đề gì. Vả lại Lương Hành Dã chẳng qua chỉ là hứng thú với thứ mới mẻ nhất thời, chắc chỉ vài năm lại quay về con đường nghiêm chỉnh. Chỉ cần Trì Ninh không có quan hệ gì với gia đình Trì Kim Tự là được, nếu có quan hệ thân thích, đến khi đó rất dễ gặp rắc rối. Lương Hữu Giang bỏ qua Trì Ninh, hỏi Lương Hành Dã tại sao không về nhà trong kỳ nghỉ phép tránh bão cách đây vài ngày. Nụ cười trên mặt Lương Hành Dã trở nên mờ nhạt, anh thản nhiên nói: “Con lười về.” Sau khi Lương Hữu Giang và Chu Vân ly hôn, mối quan hệ của họ vẫn tiếp tục nhưng phải mất gần mười năm mới tái hôn. Kết quả Lương Hành Dã có một cặp em trai sinh đôi mới mười tuổi. Người phụ nữ ấy rất thương yêu con trai, không dây dưa vào việc lớn, chỉ làm những việc nhỏ nhặt, Lương Hữu Giang lớn tuổi còn có con, bằng lòng dung túng bà. Mỗi lần Lương Hành Dã đi về đều gặp nhiều chuyện không hay, cuối cùng sẽ luôn biến thành mâu thuẫn giữa anh và Lương Hữu Giang. Anh đứng tên rất nhiều bất động sản, nơi nào cũng có thể ở được, chẳng lý nào phải quay về để khiến tình cha con trở nên ngột ngạt. Lương Hành Dã không muốn nói chuyện nữa, anh nói còn có chuyện cần giải quyết nên cúp máy. Anh mở ghi chú nhắc nhở công việc, bất ngờ nhìn thấy tin nhắc nhở sinh nhật, là khoảng nửa tháng sau. Lương Hành Dã gõ bàn liên tục, một lúc sau mới mở hộp thoại trò chuyện với Chu Vân lên, lướt nhanh những tin nhắn bà gửi mấy ngày qua, thản nhiên trả lời “Biết rồi.”, sau đó nói nữ thư ký chọn một vòng cổ kim cương. Công việc hôm nay kết thúc sớm, lo lắng chân Trì Ninh sẽ biến thành đuôi cá, cho nên chưa đến 6 giờ chiều, Lương Hành Dã đã đưa Trì Ninh về nhà. Khoảng bảy giờ, đôi chân đáng lẽ phải biến thành đuôi cá vẫn giữ nguyên hình dạng đôi chân, Trì Ninh rất vui vẻ. Mỹ nhân ngư đuôi bạc trước đây từng nói,  sau này khi cậu đã giữ nguyên thói quen dùng chân đi lại, chân vẫn có thể giữ nguyên hình dạng không đổi. Trì Ninh kích động lao vào phòng làm việc để chia sẻ niềm vui cùng Lương Hành Dã. Buổi tối Lương Hành Dã chỉ ăn bò bít tết cho nên đặt thêm cháo về dằn bụng, anh đang vừa ăn cháo vừa xem lại kế hoạch do thư ký gửi tới. Trì Ninh lắp bắp nói chuyện ở trước mặt anh, Lương Hành Dã đang tập trung vào công việc, không cẩn thận bị một mảnh xương cá chưa được lấy ra cứa vào miệng. Anh với tay lấy một tờ giấy lau miệng, nghe Trì Ninh nói một nửa đã đoán được: “Hiểu rồi, sau này nếu không chạm vào nước thì chân cậu vẫn còn nguyên.” Trì Ninh vui vẻ ra mặt: “Đúng.” Trì Ninh cười đến mi mắt cong cong, có sức hút cực lớn, Lương Hành Dã cười nhẹ: “Đi xem TV của cậu đi. ” Lương Hành Dã còn chưa hoàn thành xong lượng công việc của hôm nay, Trì Ninh chạy trở lại sô pha, nghiêm túc lựa chọn chương trình. Cậu chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được một bộ phim có bài hát mở đầu theo sở thích của mình. Cậu kéo đi kéo lại đoạn video để nghe bài hát mở đầu, nghe đến khi có thể ngân nga theo giai điệu mới không mở lại nữa. Tình tiết phim điện ảnh thật nhàm chán. Mấy ngày nay Trì Ninh xem qua rất nhiều phim tương tự, cậu lại kéo đến khúc cuối để xem, xong kết thúc lại chuyển sang kênh khác xem phim hài gia đình. Ngày hôm qua điều hòa bị hỏng còn chưa sửa xong, Trì Ninh toát mồ hôi nhưng vẫn tiếp tục kiên trì xem phim, nghiêm túc đọc theo lời kịch. Sau khi tắm rửa, lúc Trì Ninh trở về phòng ngủ đã gần nửa đêm. Lương Hành Dã để lại một chiếc đèn ngủ, ánh đèn vàng ấm áp trải dọc theo sàn gỗ tràn đến chân Trì Ninh. Cậu khẽ nhón chân, dẫm lên ánh đèn, bước đến trước mặt Lương Hành Dã. Lương Hành Dã dường như đang ngủ say, nửa khuôn mặt hắt sáng, nửa còn lại vùi vào bóng tối. Hơi thở anh rất nông. Trì Ninh nhìn chằm chằm Lương Hành Dã một hồi. Mấy ngày nay cậu có muốn cho Lương Hành Dã uống máu nhưng không có cơ hội, cậu luôn lo lắng Lương Hành Dã sẽ không chịu được mà chết. Phòng ngủ yên tĩnh, bóng dáng Trì Ninh phủ lên người Lương Hành Dã, khi sắp chồng lên nhau, cậu lại rón rén lùi xuống. Trong tộc nhân ngư, việc cho uống máu còn hiệu quả hơn là liếm vết thương, ngày mai Lương Hành Dã chắc chắn sẽ phát hiện. Lần trước Lương Hành Dã đã nói rằng anh không cần lòng tốt của cậu, đồng thời còn cảnh báo cậu không nên dùng các thói quen động vật để hành động trên người anh, nếu cậu lại liếm Lương Hành Dã, hoặc là làm ra hành vi gì kì quái, anh sẽ thực sự tức giận. Trì Ninh nghĩ rằng, mớm máu của cậu chính là loại hành vi mang tập tính động vật kỳ quái mà Lương Hành Dã đã nói đến. Lương Hành Dã chỉ mới bị liếm thôi cũng tức giận mà mớm máu lại là thói quen mang tính bản năng của động vật hơn cả liếm miệng vết thương. Trì Ninh suy nghĩ một hồi, cho rằng nếu Lương Hành Dã phát hiện ra, anh nhất định sẽ tức giận cho nên đành bò lên giường chuẩn bị đi ngủ. Trằn trọc trở mình trên giường hồi lâu vẫn chưa hết buồn ngủ, Trì Ninh lại nghĩ, nếu không cho nhiều máu, chắc hẳn khó bị phát hiện. Cậu rướn người lên, dịch người sang phía Lương Hành Dã, nhẹ nhàng nắn môi anh, cắn ngón tay rồi đút vào. Mớm máu xong, Trì Ninh mê man chui vào chăn bông. Cậu cảm thấy nằm không thoải mái, lại ngồi dậy dựa vào lưng giường thả lỏng tinh thần, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn. Cậu liếc nhìn Lương Hành Dã, phát hiện trên môi anh có vết máu cho nên cúi người giúp anh lau đi. Khi di chuyển, cùi chỏ của cậu vô tình đè vào bắp tay của Lương Hành Dã, cơ thể Trì Ninh bổ nhào, đè lên người Lương Hành Dã. Lương Hành Dã bừng tỉnh trong cơn mơ màng, giọng nói có chút trầm thấp: “Cậu làm gì vậy?” Máu của nhân ngư không màu không mùi, Lương Hành Dã không thể ngửi được mùi vị, nhưng vết máu không phải tàng hình, Trì Ninh vờ bình tĩnh cười trừ: “Không… Không… có gì.” Lương Hành Dã đẩy Trì Ninh ra: “Cậu đã vượt qua ranh giới rồi, qua đó ngủ đi.” Nói xong đứng dậy mang dép, định vào nhà vệ sinh. Thấy Lương Hành Dã muốn đi ra ngoài, Trì Ninh hốt hoảng ngăn anh lại, Lương Hành Dã quay lại: “Có chuyện gì vậy?” “Anh… đi … đi đâu?” Giọng của Lương Hành Dã vừa tỉnh ngủ còn khàn khàn: “Nhà vệ sinh.” Anh đứng ở cạnh giường, vết máu trên môi nhấp nháy, giống như điềm báo của cơn giận dữ sắp đến. Cảm giác khủng hoảng khiến đầu óc Trì Ninh nóng bừng, cậu đột nhiên ôm lấy cổ Lương Hành Dã, dùng sức liếm sạch vết máu trên môi anh..