Qua tết, chẳng mấy chốc là đến Nguyên Tiêu. Hôm đó Kỳ Kỳ dẫn bọn ta xuống lầu đốt đèn Khổng Minh. Ở đó có rất nhiều nhóc choai choai dẫn theo thú cưng giống bọn ta. Ta đứng bên cạnh An An nhìn Kỳ Kỳ và Trừng Trừng đốt đèn Khổng Minh. Đèn Khổng Minh đung đưa bay dần lên trời cao, ta ngước đầu nhìn theo. Đột nhiên bên tai ta vang lên tiếng động lạ. Ta nghiêng đầu nhìn sang thì thấy một con chó Rewby đang lè lưỡi bấu lấy chân một cô gái, rồi không ngừng đong đưa cái mông của nó, cọ cọ chỗ đó. Bên cạnh có ba bốn người thấy vậy cười ha ha ra tiếng. Cô gái kia cũng cười to đẩy con Rewby qua một bên. Rewby kia hậm hực ôm cột đèn tiếp tục đong đưa mông, khiến tiếng cười càng ngày lớn hơn. Hình ảnh đẹp tới mức ta không dám nhìn. Ta thu hồi tầm mắt, vô cùng đau đớn nói với An An, “Con Rewby kia đã làm mất mặt cả loài chó rồi!” An An chỉ ừ một tiếng, có vẻ không để ý lắm. Ta đã sớm quen với việc An An chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì, nên cũng chẳng ngạc nhiên lắm, tiếp tục nhìn Rewby kia. Đúng là cầm thú! Cả cái cột đèn cũng không tha! Ta bỗng nhớ ra lần trước có nghe chủ của con Rewby đó nói, nó thì cả thú bông và tay vịn ghế sa lon cũng không bỏ qua nữa là, cứ đụng tới là cọ thôi. Trời ạ! Ta tiếp tục ngưỡng đầu nhìn đèn Khổng Minh giờ đã thành một điểm sáng nhỏ trên trời, bên tai là tiếng cười của mọi người và tiếng kêu của bọn thú cưng.  Bỗng nhiên ta bị va một cú thật mạnh. Ta lập tức bật dậy, phát hiện con Rewby kia đã mò tới đây từ lúc nào, giờ đang lè lưỡi muốn đè lên thân ta! Mợ nó!! Ta vội vàng trốn sau lưng An An, nhưng con Rewby đó cứ hưng phấn đuổi theo ta, nhào nhào tới, một đời trong sạch của ta chẳng lẽ sẽ bị hủy bởi con Rewby này? Rewby và ta, lấy An An làm trung tâm, bắt đầu chạy vòng vòng xung quanh. Ta không muốn bị một con chó sàm sỡ, nên vừa chạy vừa la làng, “Tránh xa tao ra! Không được tới đây! Mày không hiểu lời tao hả?!” Một hồi, ta sợ tới mức vừa chạy vừa gào khóc. Kỳ Kỳ và Trừng Trừng đang chú tâm vào đèn Khổng Minh, ta nhớ hai người nói mua tới năm sáu cái, hiện giờ mới thả có hai cái, đợi đốt hết tới cứu thì ta đã sớm bị sàm sỡ xong luôn rồi! Đúng lúc ta mệt mỏi nằm bẹp xuống, thì An An mới chịu nâng móng vuốt nhỏ lên đập xuống chân con Rewby, sau đó phát ra một tiếng uy hiếp từ trong cổ họng. Con Rewby lập tức cụp đuôi vọt còn nhanh hơn chuột, chỉ chớp mắt đã biến mất tăm. Ta vô cùng mệt mỏi, muốn tựa vào thân An An nghỉ ngơi, nhưng nó phản ứng rất nhanh, ta còn chưa kịp dựa vào đã tránh ra, khiến ta dựa hụt té trên đất. Mặt đất lạnh lẽo, cách một tầng lông vẫn lạnh thấu xương. Ta đột nhiên cảm thấy cái tết này thật đầy chua xót, nước mắt lập tức thi nhau rớt xuống. Lúc này, không ngờ An An lại đi tới, cúi đầu nhìn ta, hỏi, “Khó chịu ở đâu hả?” Vẻ mặt của nó hơi mất tự nhiên. Ta vốn rất cảm kích việc An An cứu ta, nhưng nghĩ lại, nó thấy ta chạy trốn lâu như vậy mới thèm cứu bèn bất mãn hừ một tiếng, “Cậu đang quan tâm anh?” An An nhìn ta, kiên nhẫn hỏi lại một lần. Lửa giận trong người ta nhanh chóng tiêu tan, ấm ức lắc đầu. An An nói tiếp, “Không sao thì mau đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm.” Sau khi ta chắc chắn là An An đang quan tâm ta, thì lập tức đứng lên lắc lắc lông, mớ chua xót lúc nãy cũng đã biến mất, đi đến gần nó hỏi, “Có thấy lạ không?” An An dường như biết cảm xúc của ta đang không ổn định, không hờ hững với ta như thường ngày, đáp, “Cái gì lạ?” “Tại sao con Rewby kia và cả con Samoyed lần trước đều khác hai chúng ta?” “Khác chỗ nào?” “Suy nghĩ…. Chúng không có lý trí…. Không thông minh như chúng ta! Hơn nữa, hoàn toàn không thể nói chuyện với chúng!” “Đừng tưởng rằng cậu dùng cái giọng nghiêm chỉnh này là tôi không hiểu cậu đang vòng vo tự khen mình thông minh.” “Ha ha, bị cậu phát hiện rồi! Có điều mấy câu này là anh trải qua quan sát thật lâu mới phát hiện ra đó!” “Có thể là do chúng ta biết nhau từ lâu…. Không phải lúc trước Layla cũng có thể nói chuyện với cậu sao?” An An nghiêm túc trả lời ta, xem ra nó cũng cảm thấy như vậy. “A, cũng đúng! Xem ra chỉ số thông minh của chúng ta cao hơn hẳn những con chó khác. Chỉ số IQ của anh không chừng là như cấp bậc của Einstein trong thế giới loài người đó….” diễb;n.đàn/lê"q;k:uý,đôn Ta vui vẻ nói, “May mắn là cậu thông minh giống anh, nên chúng ta không gặp khó khăn trong việc giao tiếp với nhau, bằng không chỉ có một mình Einstein-Phì anh đây, chẳng phải là rất cô độc sao?! Có lẽ cậu có thể nói chuyện với anh cũng là nhờ anh quá thông minh, bởi vậy trong vô thức chỉ số thông minh của cậu cũng được nâng cao theo. Không biết cậu còn nhớ không, lúc cậu mới tới, chậc chậc, không nói một lời nào, tựa như bé ngốc, còn giờ cậu có thể giao tiếp bình thường, hẳn là nhờ anh hết!” Càng nói ta càng hưng phấn, cảm giác mình rất có lý. An An trầm mặc không nói, kệ ta tự biên tự diễn, sau đó nâng móng vuốt lau mấy giọt nước mắt vừa mới chảy khỏi mắt ta, nói với giọng điệu ghét bỏ, “Chỉ chút chuyện nhỏ vậy cũng khóc được?”  An An cố tình chuyển chủ đề? Dù là cố tình chuyển chủ đề, thì đề tài này của An An cũng vô cùng hợp ý ta. Nó đang quan tâm ta, an ủi ta,  Vui quá! Chua xót trong lòng ta tới nhanh đi cũng nhanh, tự ta cũng không nhớ tới việc đã từng khóc nhè nữa. d;liễn.đànl.lêqunlys,đôln"n Thật ra ta khóc không vì phải chật vật chạy trốn con Rewby, mà là vì việc khác. Ta rất hoài niệm lúc làm người, làm chó mặc dù cơm áo không lo, nhưng cũng không vui vẻ hơn so với lúc làm người bao nhiêu. Cho nên ta mới luôn tìm cách chọc An An, khiêu chiến khả năng chịu đựng của nó, bắt nó chơi với ta, nhằm phân tán những ý tưởng không mấy vui vẻ và những vương vấn về cuộc sống trước kia. Làm người, mặc dù sẽ gặp phải rất nhiều việc bất đắc dĩ nhưng ít nhất có thể làm những điều mình thích. Làm chó, dường như chỉ có thể dựa vào người khác, thoạt nhìn không buồn không lo, lại không khiến ta cảm thấy tự tại. Có lúc ta nghĩ nếu ông trời đã để ta thành chó tại sao lại không lấy luôn những kí ức của kiếp trước đi, như vậy ta sẽ vui vẻ sống như một con chó bình thường, không phải lo nghĩ gì. Có thể con Rewby kia sống còn vui vẻ hơn ta nhiều, tối thiểu lúc nó ôm cột điện, nụ cười của nó là thật lòng.