Hôm nay là ngày Sở Hạc Tường hồi kinh, sáng sớm đã sai hạ nhân thu thập hành trang, chuẩn bị xe ngựa. Gã sai vặt tiến vào nói có thể xuất phát, Sở Hạc Tường hãy còn nhìn nhẫn ban chỉ trên tay không nhúc nhích. Trước đó hắn đã bố trí tốt, theo lý mà nói, tới lúc này hẳn phải có tin tức rồi mới đúng, sao lại chậm chạp không có động tĩnh gì? Sở Hạc Tường đang muốn phái người đi hẻm Trà Hồ một chuyến, đột nhiên người gác cổng vội chạy vào nói: “Đại thiếu gia, bên ngoài có rất nhiều bộ khoái!". Sở Hạc Tường nghe xong cả kinh, chưa kịp dò hỏi gì nhiều thì bộ khoái đã xông vào. “Sở đại thiếu gia, mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến!” Tần tri huyện sai bổ khoái tới bắt Sở Hạc Tường cho nên biểu hiện của Sở Hạc Tường có phối hợp tới đâu thì bọn bộ khoái vẫn làm theo cách nói của Tần tri huyện, dùng gông xiềng trói hắn. Chờ tới huyện nha, bá tánh xem náo nhiệt lập tức dọn ra một lối đi. Bọn họ cũng đã dài cổ đợi hơn ba mười phút, nếu không phải lần náo nhiệt này đáng xem thì bọn họ cũng không kiên nhẫn như vậy. Tần tri huyện cũng đã tranh thủ ăn bữa sáng xong, lúc này trên mặt không còn chút mệt mỏi nào, lại lộ ra vài phần uy nghiêm. Sở Hạc Tường tuy hành tẩu bên ngoài nhiều năm nhưng dù là tới nơi nào, người khác cũng kính cái danh Sở đại thiếu gia ba phần, càng đừng nói tới là bị người xách tới công đường như này. Lúc này đã xấu hổ không ngóc được đầu. Tuy vậy Tần tri huyện cũng không cho hắn thêm thời gian xấu hổ, gõ mộc đường một cái, trực tiếp hỏi: “Ngươi có nhận tội hay không?”. Sở Hạc Tường cũng chỉ mới hai mươi, thời gian kinh doanh không ngắn nhưng loại chuyện giết người này là lần đầu tiên. Cũng do không còn cách nào khác nên mới làm ra chuyện này, lúc này trong lòng hắn bất an, nghĩ chắc hẻm Trà Hồ có biến. Chỉ là hai tiểu tặc kia cầm tiền của hắn xong đã cao chạy xa bay, hơn nữa hai người họ cũng là Lý chưởng quầy cải trang đi làm, sao hiện tại sẽ liên lụy tới hắn? Hắn ép buộc bản thân trấn định, hỏi ngược lại: “Tiểu nhân luôn tuân theo pháp luật, không biết đại nhân nói là tội gì?”. Tần tri huyện lười cùng hắn dong dài, sai người đem hai tiểu tặc và Lý chưởng quầy tới. Vì đề phòng khai cung giống nhau, ba người bọn họ đều bị bịt miệng. Sở Hạc Tường nhìn thấy Lý chưởng quầy hoi thở thoi thóp liền lập tức biết được suy đoán của bản thân không sai, quả thực có biến! Hắn âm thầm phỉ nhổ Lý chưởng quầy làm việc ngu xuẩn trong lòng, vừa hận chính mình ở tiểu thành này không có nhân lực, bằng không cũng không tới lượt Lý chưởng quầy quen thuộc bản địa này đi thuê người, lúc này có biến càng là không tìm được cứu viện ở đâu… “Đại nhân minh xét, ba người này ta không quen, càng không biết ngài nói là tội gì!”. Sở Hạc Tường căng da đầu lên tiếp tục mạnh miệng. Tần tri huyện thấy hắn vịt chết mà còn cứng mỏ, tức cười, chỉ vào Lý chưởng quầy nói: “Ngươi không quen hắn? Mẫu Đơn tú trang là ngươi mở, ngươi còn không biết bộ dáng của chưởng quầy nhà mình à?”. Mẫu Đơn tú trang đúng là do Sở Hạc Tường mở không sai nhưng lấy danh nghĩa của người khác để mở, mấy cửa hàng biết hắn, từ chưởng quầy tới người làm chỉ không tới mười người cho nên Sở Hạc Tường nói tiếp: “Đại nhân thật sự nói oan cho tiểu nhân, Mẫu Đơn tú trang này cạnh tranh với Phù Dung tú trang của tiểu đệ nhà ta, sao sẽ là ta mở được? Ngài không tin có thể tra hồ sơ quan phủ”. Sư gia đưa hồ sơ lên, Tần tri huyện vừa lật xem, lão bản của Mẫu Đơn tú trang đúng là không phải hắn. “Vậy Lý chưởng quầy này và tiểu nhị của Mẫu Đơn tú trang đều vu oan cho ngươi?”. Sở Hạc Tường giả bộ trầm ngâm, sau đó vỗ trán nói: “Lý chưởng quầy ta không biết hắn nói như nào nhưng tiểu nhị có khả năng là hiểu lầm. Lúc trước ta có một bằng hữu mời ta đầu tư kinh doanh cùng hắn, ta nghĩ người nọ đáng tin cậy nên góp chút tiền. Không nghĩ tới huyện thành này, ta mới biết được bằng hữu kia của ta cư nhiên lại cạnh tranh với tú trang của đệ đệ ta. Ta xem cũng ổn, lấy thân phận làm người đầu tư mà qua xem mấy lần. Tiểu nhị có thể thấy chưởng quầy cung kính với ta nên hiểu lầm!”. Tần tri huyện vốn tưởng bắt Sở Hạc Tường tới đây thì án này sẽ xong, không nghĩ tới càng hỏi càng rối, hắn bực bội nhíu mày, sai người rút mảnh vải trong miệng Lý chưởng quầy ra. Chưa đợi Tần tri huyện đặt câu hỏi, Lý chưởng quầy lập tức nói: “Tiểu nhân không có nói dối! Sở đại thiếu gia này chính là chủ nhân của tiểu nhân!”. Tiểu nhị không giao tiếp với Sở Hạc Tường nên khả năng sẽ nhận sai chủ nhân. Nhưng hắn là chưởng quầy đương nhiên không có chuyện nhận nhầm, nếu là theo cách nói của Sở Hạc Tường, chính là chưởng quầy này cố ý vu oan hãm hại! “Hồ sơ quan phủ viết quả thực không phải tên của Sở đại thiếu gia nhưng mấy chưởng quầy đều biết chủ nhân phía sau là hắn”. Lý chưởng quầy sợ phải gánh tội thay nên cái gì cũng không rảnh lo, vội vàng nói: “Đại nhân nếu không tin có thể tới các chi nhánh khác dò hỏi”. Những chi nhánh khác của Mẫu Đơn tú trang đều ở nơi khác, chỗ gần nhất cũng phải mất năm, sáu ngày đi đường. Hơn nữa, Sở Hạc Tường cũng có niềm tin, nghĩ những cửa hàng khác mở sớm, chưởng quầy đều là tâm phúc hắn bồi dưỡng, không giống chi nhánh ở huyện thành này, bởi vì là mở muộn nhất, Lý chưởng quầy là hắn lâm thời tìm được, đối với hắn không đủ trung thành. Hắn đã sớm thông tri cho các chưởng quầy khác không thể lộ thân phận của chính mình, các chưởng quầy khác lại không biết nơi này có án tử, quan phủ phái người tới dò hỏi, trong lúc nhất thời cũng không tra được gì. Càng quan trọng hơn là chỉ cần kéo dài thời gian, gã sai vặt của hắn tự nhiên sẽ truyền tin tức tới kinh thành, cha mẹ hắn sẽ nghĩ cách tới mang người đi. Tần tri huyện bị khẩu cung khác nhau của hai người làm cho xoay vòng vòng, lại truyền tiểu nhị của Mẫu Đơn tú trang tới hỏi.