[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 87
“Aiz, đừng khóc”. Thẩm Thời Ân thấy mắt Khương Đào đỏ hồng, muốn lau nước mắt cho nàng, sau lại nghĩ bản thân đang bẩn, ống tay áo cũng bẩn, lại không quen mang khăn.
Khương Đào thấy hắn luống cuống chân tay, nhịn không được cười một tiếng.
“Nhà chính không tiện, chàng tới phòng Tiểu Nam trước, ta đi lấy y phục cho chàng”. Trong nhà còn có người ngoài, không tiện nói với hắn bây giờ, nàng trừng hắn một cái, xụ mặt làm ra vẻ hung tợn, “Buổi tối xử lý chàng”.
Bộ dáng giả vờ tức giận này đáng yêu tới mức Thẩm Thời Ân muốn ôm nàng vào lòng. Nhưng trong nhà có người ngoài, tức phụ nhà mình lại chú trọng hình tượng trước mặt người khác. Thẩm Thời Ân đành phải kiềm chế xúc động, giả vờ bị uy hiếp, thành thật gật đầu đi về sương phòng.
Vương thị và Lý thị cũng đi ra cùng Khương Đào, vốn sợ tẩu tử của Dương thị bắt nạt Khương Đào, không nghĩ tới lại thấy Thẩm Thời Ân trở về. Cho nên các nàng không đi theo Khương Đào nữa, trở về nhà chính.
Phùng Khê kéo vạt áo nương nàng, nhẹ giọng hỏi: “Khương tỷ tỷ có sao không? Ta thấy nàng như sắp khóc”.
Lý thị sờ đầu nữ nhi, cười nói: “Không có việc gì, không cần lo lắng”.
Trách không được Phùng Khê lo lắng, tính nàng hướng nội, tâm trí như đứa trẻ. Thấy vừa rồi tẩu tử Dương thị hất cằm mắng chửi người, Khương Đào vẫn bình tĩnh, rất trầm ổn. Chỉ là sau khi Thẩm Thời Ân trở về, nàng giống như từ đại nhân thành thiếu nữ, nói giận là giận, chưa được mấy câu thì đỏ hốc mắt. Phùng Khê còn tưởng là nàng gặp chuyện gì.
Hài tử như Phùng Khê đương nhiên không rõ nhưng đã thành hôn như Vương thị và Lý thị nào còn không rõ?
Nữ tử chỉ ở trước mặt tình lang mới bày ra một mặt như vậy.
Ngay cả Dương thị cũng nhìn ra, hâm mộ đôi phu thê nhỏ này thật ngọt ngào.
Sau đó Khương Đào đưa quần áo cho Thẩm Thời Ân, Thẩm Thời Ân thay xong thì cũng không ở nhà, lại đi ra ngoài.
Khương Đào điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, bảo Dương thị về nhà tìm người làm chứng ký sẵn vào khế thư, sau đó bắt đầu chỉ đạo Phùng Khê nhập môn.
Trước đó Lý thị cũng đã học tốt nên không cần Khương Đào phí sức nhiều.
Qua một buổi trưa, tới buổi chiều, Khương Đào tiễn các nàng về xong lại xụ mặt, ở nhà chờ Thẩm Thời Ân về, đừng nhìn trước đó Thẩm Thời Ân có cái bộ dáng biết sai nhưng ý cười trong mắt lại không lừa được người. Cho nên Khương Đào hạ quyết tâm, lần này nhất định phải để hắn nhớ kỹ.
Trời tối rất nhanh, bọn Khương Dương đã về.
Bọn họ còn chưa vào nhà, Khương Đào đã nghe thấy tiếng cười của Khương Lâm.
Không lâu sau, Khương Lâm vào phòng như viên đạn mà tới trước mặt Khương Đào, đôi mắt lấp lánh nói: “Tỷ tỷ, hôm nay ở bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn! Có người săn được hổ, đưa tới huyện nha, rất nhiều người tới xem náo nhiệt!”.
Sau đó Khương Dương và Tiêu Thế Nam cũng đi vào. Bọn họ rốt cuộc cũng là thiếu niên, cũng có chí anh hùng, tuy rằng khắc chế hơn một chút so với Khương Lâm nhưng kích động hơn ngày thường nhiều.
“Tẩu tử không đi xem thật quá đáng tiếc”.
Tiêu Thế Nam nói, “Là một con hổ* lớn hiếm thấy. Vệ tiên sinh biết được cho phép chúng đệ đi xem. Huyện nha náo nhiệt tới mức chật kín cả cửa”。
*Ở đây bản gốc là con hổ lông màu nâu có hai viền trắng ở khóe mắt, tui không biết nên để tên em nó sao thì thôi đành
Khương Dương cũng khâm phục, nói: “Nghe nói huyện thành bên cạnh treo giải thưởng cho người săn được con hổ ác này, nhiều ngày không có kết quả. Không nghĩ tới là người của huyện chúng ta lại săn được. Tri huyện đại nhân rất vui, nói với mọi người rằng người lập được công lớn như vậy nên được phá cách làm bộ đầu cũng không quá. Đáng tiếc, vị anh hùng kia không muốn lộ mặt, chỉ nhờ người đưa hổ đi còn chính mình không lộ diện”.
Tiêu Thế Nam cũng phụ họa, “Không thể thấy được phong thái anh hùng thật sự quá tiếc. Nghe nói huyện bên cạnh treo giải năm trăm lượng? Không biết tri huyện chúng ta cho bao nhiêu”.
Khương Dương nói tiếp: “Con hổ đó là do huyện bên cạnh treo giải không sai nhưng nếu là người của ta săn được thì chiến tích này được tính vào huyện chúng ta. Tri huyện chắc chắn thưởng không ít”.
Bọn họ nói hăng say không chú ý tới mặt Khương Đào càng ngày càng đen.
Không lâu sau, anh hùng săn hổ Thẩm Thời Ân đã trở lại.
Sắc mặt hắn vẫn như thường, chỉ là trong tay cầm một tay nải màu đỏ.
Vào phòng, hắn lập tức đưa tay nải cho Khương Đào.
Khương Đào lười nhìn hắn, quăng tay nải lên bàn.
Khương Dương và Tiêu Thế Nam cũng thấy có gì đó không đúng.
Tiêu Thế Nam lôi Thẩm Thời Ân ra nhỏ giọng hỏi: “Đây là chuyện gì? Sao huynh lại chọc phải tẩu tử rồi?”.
Khương Dương cũng đi tới bên cạnh Khương Đào, chuẩn bị hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra.
Khương Đào cũng không gạt bọn họ, nói: “Đều đừng đoán nưa. Các đệ mới vừa rồi không phải còn tiếc nuối chưa được chiêm ngưỡng phong thái của anh hùng săn hổ sao? Nha”. Nàng liếc về phía Thẩm Thời Ân, bĩu môi, “Người ở đây, mấy đệ nhìn cho đủ”.
Khương Dương và Tiêu Thế Nam lộ ra vẻ kinh ngạc, Thẩm Thời Ân nhanh nhẹn ra dấu cho bọn họ: “Cái gì mà anh hùng, ta chỉ là gặp được nên thuận tay săn nó thôi. Cũng không phải cố ý!”.
Loại lời này đương nhiên Khương Dương và Tiêu Thế Nam không tin nhưng cố kỵ việc sắc mặt Khương Đào còn không tốt, bọn họ đành phải nén xuống xúc động muốn hỏi kỹ hơn.
Chỉ có Khương Lâm là không hiểu chuyện, khẩn trương tới ôm eo Thẩm Thời Ân, nói: “Vận khí của tỷ phu đúng là kém nha! Tuy vậy may mà bản lĩnh của tỷ phu lớn, đánh chết con hổ kia, vậy phải nói là vận khí của con hổ kia kém mới đúng”.
Thẩm Thời Ân ngượng ngùng cười cười, cũng không dám nói tiếp.
Khương Dương vội kéo Khương Lâm tới bên người, nói đệ nói ít vài câu đi.
Khương Lâm mờ mịt nhìn hắn, “Làm sao vậy? Đệ lại nói gì sai sao?”.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
4 chương
29 chương
20 chương
130 chương
32 chương
10 chương