Sách của quán cũng được phân loại nên những quyển khác ở trên giá cũng là nói về làm nông. Thiếu niên lật xem một lúc, lúc sau liền có thể đọc thuộc lòng một số đoạn trong “Phiếm thắng chi thư” và “Vương trinh nông thư”. “Tốt, tốt!”. Vệ Thường Khiêm khen hai cái chữ tốt, cũng không kiểm tra hắn nữa, hỏi hắn hiện tại học những gì rồi.  Thiếu niên nói: “Thuộc 300 ngàn chữ và “Ấu học quỳnh lâm” trước khi học vỡ lòng, Tứ thứ cũng đã học qua, giờ học Ngũ Kinh”. Tiến độ như vậy không tính là quá nhanh nhưng cũng không phải quá chậm. Bởi vì thiếu niên trước mặt có trí nhớ rất tốt, Vệ Thường Khiêm không kiểm tra việc hắn học thuộc nữa mà là dựa trên nội dung của “Luận ngữ” để hỏi hắn…. Qua một hồi kiểm tra, Vệ Thường Khiêm vừa lòng mà vuốt râu, cười hỏi: “Ta thấy ngươi đã nhìn qua là sẽ không quên, cơ bản cũng rất vững, không biết hiện nay ngươi đang theo học vị nào?”. Thiếu niên trầm ngâm không nói, chưởng quầy tiếp lời: “Đứa nhỏ này trước đi học ở trường của Phùng cử nhân. Hiện giờ đã thôi học, ta không đành lòng thấy hắn như vậy nên cho hắn ở đây chép sách và đón tiếp khách khứa tới xem, như vậy khi chép hay thay khách chọn sách, hắn cũng có thể tự mình tranh thủ một chút”. Nghe vậy, mày của Vệ Thường Khiêm liền nhíu lại, hắn rầu dĩ không tìm được học sinh hợp ý mình, rầu từ năm trước cho tới hiện tại. Phùng cử nhân kia sợ không phải là bị bệnh gì chứ? Từ bỏ một mầm non tốt như vậy, cho hắn thôi học sao? Ông cẩn thận nhìn lại người thiếu niên này, thấy hắn mặc một thân áo vải đã sờn, có lẽ nào là không có nổi quà nhập học nên mới thôi học không? Hạt giống tốt như vậy, kể cả không có quà thì sao chứ? Ngay cả Phùng cử nhân kia có yêu tiền, chờ tới khi thiếu niên này đề tên bảng vàng, còn sợ không có nhiều học sinh hơn, nhiều quà hơn sao? Thật đúng là cái lão hồ đồ! Vệ Thường Khiêm phỉ nhổ Phùng cử nhân vô số lần trong lòng, nụ cười trên mặt càng thêm hoà ái, hỏi thiếu niên: “Ngươi tên là gì? Còn muốn đi học không?”. Thiêu niên đáp: “Ta tên Khương Dương, đương nhiên là muốn được tiếp tục học”. ………. Bên Vệ gia, Khương Đào từ chối ý tốt mời nàng ở lại dùng cơm của Vệ phu nhân, nói chính mình còn bận chút việc. Đi ra Vệ trạch, nàng liền tới thẳng trường của hai đệ đệ. Hôm nay dù có thế nào nàng cũng phải hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra đã. Bởi vì nàng tới hơi sớm nên chương trình học buổi sáng cũng chưa kết thúc, cửa lớn khép chặt. Nàng ở bên ngoài tìm một chỗ mát mẻ đứng chờ, khoảng ba mươi phút sau, gác cổng đánh la, học sinh lục tục đi ra ngoài. Khương Đào nhìn cửa chăm chăm, không bao lâu sau liền thấy Khương Lâm tới. Chỉ là Khương Lâm không hoạt bát như ở nhà, đi đứng cũng nhảy nhót mà là cúi đầu, thành thành thật thật đi ra bên ngoài, khi đi qua người Khương Đào cũng không có phát hiện ra, vẫn là Khương Đào phải tóm lấy hắn mới khiến hắn đứng lại. Tiểu gia hỏa thấy tỷ tỷ, lập tức vui tươi hớn hở nói: “Không phải tỷ tỷ nói chiều mới tới đón sao? Sao bây giờ đã tới rồi?”. Khương Đào thầm nghĩ tới chiều rồi thì chẳng phải cái gì cũng tra không ra sao? Nhưng nàng cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ cười nói: “Tỷ tỷ tới sớm không tốt sao? Dẫn đệ đi ăn gì ngon được không? “. Khương Lâm vui vẻ nói được, sau lại nói: “Chúng ta đi nhanh đi. Giữa trưa chỉ được nghỉ nửa canh giờ, trở về muộn sẽ bị tiên sinh mắng”. “Gấp cái gì, ca ngươi còn chưa ra mà”. Khương Đào vừa nói xong, Khương Lâm giống như bị điểm huyệt toàn thân, nụ cười trên mặt cũng tắt, cả người đều cứng lại. Quả nhiên có quỷ, Khương Đào cũng không vạch trần, đừng chờ ở cửa. Khương Lâm chột dạ vò áo, mặt cũng đỏ lựng lên: “Ca ca hẳn là đã đi ra ngoài trước rồi, không bằng chúng ta đi ăn cơm trước?”. Khương Đào nói không thể nào, “Khi tỷ tới, gác cổng còn chưa ra, cổng trường cũng đóng chặt. Chờ cửa mở rồi, tỷ vẫn luôn đứng ở đây, chẳng lẽ ca ca đệ có thể trèo tường ra ngoài chắc?”. Khương Lâm không biết nói gì, chỉ có thể đứng bên cạnh lo nghĩ. Hai người đứng thêm hơn mười lăm phút, học sinh đi ra ngày càng ít, cuối cùng có một người đi ra. Chờ người nọ ra khỏi, gác cổng đóng cổng lại. Mà người ra không phải Khương Dương mà là người trước đó Khương Đào đã từng gặp, cho Khương Dương vay tiền còn mắng chửi hắn. Khương Đào cũng không nhớ hắn họ gì, chỉ nhớ người bên cạnh gọi hắn là “Tử Ngọc”. Tần Tử Ngọc chậm rãi đi tới trước mặt tỷ đệ bọn họ, thấy Khương Lâm liền nhướng mày cười nói: “Ngôi sao chổi nhỏ, sao còn chưa đi ăn cơm? Định ở đây uống gió cho gầy bớt hả?”. Khương Lâm thấy hắn như chuột thấy mèo, đầu cúi thấp tới ngực rồi, còn trốn sau lưng Khương Đào. Khương Đào vừa nghe thấy hắn gọi Khương Lâm như vậy trừng mắt nói: “Ngươi mắng ai đấy?". Nàng cho rằng bản thân rất hung dữ nhưng thời gian qua nàng theo thói quen toàn nói chuyện rất bình đạm nên mắng người cũng không có ác ý bao nhiêu. Dù sao Tần Tử Ngọc không bị khí thế của nàng dọa, chỉ là trầm xuống hỏi nàng: “Ngươi là ai? Sao lại nói ta chứ?”. “Ta là tỷ tỷ của Khương Lâm. Đệ ấy có tên có họ, ngươi dựa vào cái gì gọi hắn là “ngôi sao chổi nhỏ”?”. Khương Đào thực sự rất tức giận. Khi nàng còn ở Khương gia, trong tối ngoài sáng bị Triệu thị và Chu thị mắng bao nhiêu lần như vậy nhưng nàng chưa bao giờ để ý. Mắng nàng thì không sao cả, mắng đệ đệ nàng thì không được. Tần Tử Ngọc lại nhướng mày, cười nhạo: “Hóa ra ngươi là ngôi sao chổi của Khương gia”. Nói xong còn ngả ngớn đánh giá Khương Đào: “Đúng thực không tồi. Đáng tiếc a đáng tiếc… Đáng tiếc là có mệnh khắc chết người. Phụ mẫu còn khắc được, uổng phí cái tướng mạo này!”. Khương Đào nhíu mày, nghiêm túc nói với hắn: “Ta có khắc chết ai hay không liên quan gì tới ngươi? Ngươi xin lỗi đệ đệ ta ngay”.