Ở nhà chính Khương gia có hai người, một phụ nhân búi tóc tầm 35 tuổi, mặc một kiện áo xanh lá bên ngoài, một nha hoàn búi tóc song nha. Khương Đào nhận ra hai người này đều là người bên cạnh Vệ phu nhân, trong lòng thấy kỳ quái, ma ma kia tiến lên nói: “Tiểu nương tử còn nhớ chúng ta? Chúng ta hầu hạ phu nhân Vệ gia. Trước đó tiểu nương tử đã đáp ứng làm công cho nhà phu nhân, hiện giờ tới kỳ hạn, phu nhân muốn hỏi một chút khi nào ngài rảnh rỗi qua phủ được?”. Khương Đào nghe được lời này cũng thụ sủng nhược kinh. Nàng chẳng qua mới đi qua Vệ trạch một lần, gặp mặt Vệ phu nhân cũng chỉ có một lần, lúc ấy nàng có chút biểu hiện thưởng thức nhưng nàng cảm thấy chút thưởng thức ấy không tới mức sẽ phái riêng người tới tìm nàng. Trừ phi là Vệ phu nhân có việc gấp muốn dùng nàng. “Không biết có phải phu nhân sắp đi bái phỏng?”. Ma ma kia cười nói: “Nương tử thông tuệ, phu nhân chúng ta đúng là muốn ra ngoài bái phỏng, một làm một kiện y phục tốt một chút. Không biết hai ngày này nương tử có tiện hay không?”. Khương Đào vốn định ở Khương gia qua ngày thứ ba để lại mặt, sau đó dọn nhà xong tới Vệ gia báo danh. Tuy vậy, nếu đáp ứng làm công cho Vệ gia, sớm hai ngày hay muộn hai ngày cũng không có gì khác biệt, hơn nữa Vệ phu nhân cũng đã sai người tới tìm nàng, nghĩ tới người gặp lần này rất quan trọng. Cho nên Khương Đào gật đầu nói: “Nếu phu nhân có việc, ta hôm nay sẽ thu thập một chút rồi dọn vào thành. Sáng sớm ngày mai sẽ tới phủ. Ma ma coi như vậy có được không?”. Ma ma cười: “Vậy làm phiền nương tử”. Nói xong lại lấy ra một túi tiền, cười nói: “Phu nhân biết nương tử vừa mới tân hôn, hiện giờ vội vã quấy rầy thật sự không nên. Đây là một chút tâm ý của phu nhân chúng ta”. Khương Đào vội nói là nàng nên làm thôi, không thể khách khí như vậy. Ma ma kia liên nhét túi tiền vào tay nàng: “Cứ cho là quà mừng của thái thái đi”. Đợi nàng nhận rồi, người Vệ gia cũng không ở lâu, rất mau rời đi. Lão thái gia và lão thái thái biết gia chủ tới tìm nàng, cũng không giữ nàng, nói: “Dù sao cũng là ở nhà gả ra,  không cần chú ý cái gì mà ngày lại mặt. Rảnh rỗi tới thăm chúng ta là được”. Vì thế Khương Đào bảo Khương Dương và Khương Lâm đi thu dọn đồ đạc, để Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam đi thuê xe, nghĩ tới một thư phòng kia nên dọn tới trong thành. Bởi vì đã sớm muốn chuyển nhà nên Khương Đào và Khương Dương đã sớm gói ghém xong đồ đạc, chỉ có tiểu gia hỏa Khương Lâm là chưa an bài xong, Khương Đào thay nó gói hết chăn đệm, chính nó còn phải đếm ngón tay xem muốn mang cái gì. Xe bò rất nhanh đã tới, Khương Đào chỉ để Thẩm Thời Ân và Khương Dương hỗ trợ, ba người bận cả một buổi sáng, dọn sách xong rồi mới cho hai xe qua để đựng sách, sau đó mới lên xe đi. Tiểu Khương Lâm là nhàn nhã nhất, ra cửa như đi chơi, một tay ôm Tuyết Đoàn nhi, một tay xách một chiếc rổ, trong rổ là những con gà con Khương Đào mua, hiện giờ đã chăm rất tốt nhưng đáng tiếc hắn quản gia bất lực, gà bị Tuyết Đoàn nhi ăn mất chỉ còn ba con. Tuy vậy cũng may là thiếu, nếu không thì đúng là không tiện mang đi. Khương Đào kiểm kê một phen, thấy không thiếu thứ gì mới chào tạm biệt lão gia gia và lão thái thái. Khương lão thái gia vẫn còn tốt, chỉ dặn dò bọn họ cẩn thận, nếu gặp khó khăn gì cứ về nhà. Lão thái thái hốc mắt đỏ ửng, nước mắt cứ rơi không dừng lại. Trong lòng Khương Dương cũng có chút không dễ chịu nhưng trước mặt người khác cũng không tiện tỏ ra quá nhiều, chỉ nói lão thái gia và lão thái thái chú ý sức khỏe, nói hắn rảnh sẽ về. Nói xong, đoàn người bọn họ mới xuất phát. Lúc ra khỏi thôn, Khương Đào nghĩ lại mấy tháng ở thôn Cây Hòe, tâm tình cũng có chút phức tạp. Ngay từ đầu nàng đã hạ quyết tâm phải nhanh rời khỏi nơi này nhưng hai đệ đệ lại còn vướng bận nên đành phải sinh hoạt ở nhà cũ Khương gia. Mãi cho tới hiện tại, nàng rốt cuộc đã có thể làm theo ý mình, tự do sinh sống. Thẩm Thời Ân thấy nàng yên lặng xuất thần, liền ôm bả vai nàng, nhẹ giọng an ủi: “Nếu nàng không bỏ được, sau này ta theo nàng về thăm là được”. Khương Đào nhẹ nhàng cười cười, cũng không giải thích, mà là nói: “Vệ phu nhân phái người tới tìm ta, còn tặng một phần quà như vậy, nghĩ tới người bái phỏng hắn là rất quan trọng. Ta cũng hơi khó hiểu, ở tiểu thành này, ngay cả quan huyện phu nhân cũng phải nịnh hót bà ấy, còn có nhân vật gì đáng giá để bà ấy coi trọng như vậy”. Nàng chỉ là thuận miệng nói ra nghĩ hoặc trong lòng, vốn không trông chờ Thẩm Thời Ân có thể phân tích được cái gì nhưng Thẩm Thời Ân nghe xong, trầm ngâm nói; “Tới quan huyện cũng phải nịnh hót Vệ gia, là Vệ gia từ kinh thành tới sao?”. Khương Đào nghĩ nghĩ nói: “Lần đầu tiên gặp Vệ phu nhân, bà ấy nói hiện tại nhà họ cũng chỉ là thứ dân, kêu ta không cần giữ lễ tiết. Nghĩ tới chắc hẳn nhà họ từng làm quan, hơn nữa, hạ nhân nhà họ tiến lui chừng mực, Vệ phu nhân còn có khẩu âm kinh thành, nghĩ chắc ở kinh thành làm quan không nhỏ”. Nói nàng lại thì thầm, “Quan huyện phu nhân tính tình bộc trực, Vệ phu nhân không thích bà ấy lắm nên ta nghĩ là quan văn”. Phẩm cấp cao, hơn nữa là quan văn, lại họ Vệ, xâu chuỗi manh mối lại, Thẩm Thời Ân rất nhanh đoán được lai lịch Vệ gia. Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ cười với nàng: “Ngày thường không biết phu nhân thông tuệ như vậy, chỉ mới đi một lần đã có nhiều tin tức thế.  Đáng tiếc phu nhân không phải nam tử, bằng không tiền đồ phía trước đúng là không thể xem thường”. Khương Đào biết hắn là đang thổi cầu vồng thí. Nàng tự biết bản thân có bao nhiêu phân lượng, thông minh một chút nhưng tuyệt đối không nói tới hùng tài vĩ lược. Tuy vậy, loại khích lệ này vẫn khiến nàng rất vui vẻ. Hai người cũng không nói, chàng nhìn thiếp, thiếp nhìn chàng, nhìn nhau nở nụ cười. Khương Dương thật sự là nhìn không được, ho đánh tiếng.  Ý tứ rõ ràng như vậy, ở đây còn có người đó! Các người có thể tích lại ít lời nói lúc riêng tư có được không?!