Người bán mang theo thư ủy thác, khế nhà, khế đất, ba người lập tức trao đổi. Thẩm Thời Ân mang theo năm mươi lượng ngân phiếu,còn cả hai mươi lượng Khương Đào nhận được từ chỗ của Vệ phu nhân kia, vừa đủ chi trả. Thời điểm ghi tên chủ nhà, người bán hỏi tên của Thẩm Thời Ân, Thẩm Thời Ân lại lắc đầu, nói: “Không viết tên ta, trực tiếp viết tên phu nhân là được”. “Không được”. Khương Đào kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói; “Là sau này chúng ta cùng ở. Hơn nữa, năm mươi lượng kia vẫn là tiền của con lợn rừng ngươi săn được”. “Đó vốn là sính lễ cho muội. Nếu là tiền của muội, vậy thì nên viết tên muội”. Người bán sợ bọn họ vì tranh chấp tên chủ nhà mà chậm trễ thời gian giao dịch, cười nói: “Tình cảm của công tử và phu nhân thực tốt, viết tên ai cũng như nhau đúng không? Theo ta thấy, phu nhân nghe công tử, cứ cho là một mảnh tâm ý của công tử với ngài”. Mắt thấy sau còn có người xếp hàng, Khương Đào cùng không có phân vân nữa, đem khế nhà và khế đất đổi thành tên của mình. Cầm khế ước ra khỏi thành để về thôn, Khương Đào còn cảm thấy có chút không chân thực – một tháng trước, nàng còn đấu tranh với bệnh tật, còn bị người nhà đưa tới miếu chờ chết, một lòng muốn sông. Trước mắt nàng đã phải thành thân, còn có sản nghiệp của chính mình. Tòa nhà ở hẻm Trà Hồ không thể so sánh với nhà ở hiện đại, càng không thể đánh đồng với Hầu phủ đời trước, nó nho nhỏ, cũ cũ, lại hoàn toàn thuộc về nàng. Lần đầu tiên, Khương Đào thấy mình thuộc về thời đại này. Trách không được mọi người đều nói nhà ở là cái gốc của người Trung Hoa. Thẩm Thời Ân thấy nàng từ khi cầm được khế thư thì trên mặt không dứt được nụ cười, không khỏi buồn cười nói: “Chỉ là một gian nhà nhỏ cũ thôi, muội có cần phải cao hứng vậy không?”. Khương Đào mím môi cười cười nói: “Sao lại không tới mức ấy? Bảy mươi lượng một căn nhà, mấy căn trong thôn nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn mươi lượng. Muội bỗng thấy với gia sản bảy mươi lượng này, muội là phú bà trẻ nhất trong thôn”. “Phú bà?”. Thẩm Thời Ân cười, “Xưng hô này thật kỳ quái. Nhưng muội vui là được. Trước kia không biết muội thích mua nhà, về sau mua cho muội nhiều căn to hơn tốt hơn được không?”. Thẩm Thời Ân hiện giờ chỉ là khổ dịch nhưng với một thân bản lĩnh như vậy, săn thú cũng dựa vào vận khó, giống như loại lợn lần trước, một năm một lần đã là may mắn lớn rồi. Đổi lại là người khác nghe xong lời này của hắn sẽ không tin. Nhưng Khương Đào vui mừng nhảy cẫng lên, cười tới mi mắt cong cong nói: “Vậy quá tốt. Về sau mua cho muội… “. Nàng nghĩ nghĩ “Mua một châu phủ đi. Chỗ đó càng phồn hoa náo nhiệt, sau này A Dương sẽ thi lên cao, chúng ta ở nơi to hơn một chút đi lại tiện hơn”. “Được vậy trước mua châu phủ, sau mua cả kinh thành. A Dương thông minh như vậy, sau này khẳng định có thể thi đậu cử nhân, đậu tiến sĩ. Chúng ta cũng đi theo đi”. Khương Đào gật đầu nói chính là như vậy, “Chúng ta là một nhà, không thể tách ra”. “Được ta đều nghe phu nhân hết”. Khương Đào vội kéo ông tay hắn nói: “Sao lại kêu loạn giống Khương Lâm vậy, còn chưa có thành hôn đâu”. Thẩm Thời Ân nhướng mày, “Sao lại là kêu loạn? Mới rồi người bán nhà kia một tiếng phu nhân hai tiếng phu nhân, sao muội không thấy có vấn đề?”. “Dù sao… dù sao hiện tại không gọi được”. Mắt thấy Khương Đào xấu hổ tới mức bực không nói được, Thẩm Thời Ân mới xin được khoan dung: “Được rồi, được rồi, huynh không gọi. Chờ tới cuối tháng huynh lại gọi có được không?”. “Cuối tháng lại tính”. Khương Đào ôm gương mặt đỏ hồng của mình, quay mặt đi: “Đáng tiếc trên người không có tiền, bằng không nên mướn người mang của hồi môn của muội tới trước, tốt nhất nên bố trí, sửa chữa tòa nhà kia một phen”. “Những việc đó muội không cần lo, tự ta làm được”. Khương Đào nói sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, “Trước đó đã làm phiền huynh nhiều rồi, không có chuyện nhà cùng nhau ở chỉ do một người lo được”. Nàng nói chính là chuyện lần trước Thẩm Thời Ân đổi rượu, còn có thừa dịp đêm tối cạy khóa thư phòng mang sách tới phòng Khương Bách. “Giữa chúng ta còn khách khí như vậy làm gì? Nàng cũng sắp là của ta … " Thẩm Thời Ân giật giật môi, làm khẩu hình hai chữ “phu nhân”. Chọc tới Khương Đào lại đỏ mặt trừng hắn. ……. Trước lúc cơm trưa, Thẩm Thời Ân đưa Khương Đào trở về, hỏi chỗ nàng gửi của hồi môn, cầm chìa khóa đi, nói việc nhà ở bên kia hắn sẽ lo tốt, nàng không cần phải nhọc lòng, Chỉ là trong khoảng thời gian này phải bận rộn lâu, nhiều ngày chắc sẽ không tới thăm nàng được. Khương Đào nói đã biết, lại dặn dò hắn chú ý sức khỏe, vì còn có việc ở mỏ đá, hiện nay lại bận chuyện nhà mới, không cần quá vất vả. Khương Dương thấy hai người ra ngoài nửa ngày, tỷ phu tương lai đưa tỷ tỷ hắn về, tỷ tỷ hắn ngược lại giữ người ở cửa, còn dây dưa mãi không từ biệt được, chỉ có thể bất đắc dĩ ngắt lời: “Nhị ca, tỷ tỷ, đệ biết các người sẽ có một đoạn thời gian không gặp. Nhưng cuối tháng chính là hôn kỳ, sau này hai người quanh năm suốt tháng ở với nhau, có chuyện sau lại nói có được không?”. Khương Đào ngượng ngùng mà cười cười, nói vậy cuối tháng gặp, lúc này hai người mới tạm biệt nhau. Khương Lâm chóng mặt nhức đầu vì đọc sách cả một buổi sáng, lúc này đã là chờ không kịp nữa, lay tay áo Khương Đào nói: “Tỷ tỷ nói mua đồ ăn ngon cho đệ đâu rồi? Mau lấy ra cho đệ đi”. Khương Đào áy náy cười cười, chỉ lấy ra một đồng tiền được làm bằng đường mạch nha. “Hôm nay tỷ tỷ ra ngoài vội vàng, tiền cũng mang không nhiều, đều xài hết rồi, chỉ còn lại mấy đồng tiền, chỉ đủ mua một chút như vậy, đệ đừng giận”.